Xuyên Nhanh: Hối Hận Cũng Vô Dụng!

Chương 2

Thị Chỉ Bạch Hùng

2024-09-13 00:39:35

Nếu đọc trên app bị dính dòng thì các bạn đọc trên duyệt trình web nhé! Xin lỗi vì sự bất tiện TT_____TT

Triệu Bân vẫn bất vi sở động, thậm chí còn nhíu nhíu mày.

Quả nhiên là mọi rợ Bắc Lăng, không hề có chút dịu dàng ý nhị nào của quý nữ Đại Triệu.

Tưởng tượng đến những chuyện phải tiến hành tiếp đến, hắn không khỏi hối hận vừa rồi sao mình không uống nhiều thêm mấy chén.

“Nghỉ ngơi đi.” Hắn cởi áo ngoài rồi đi qua tịnh phòng ở bên cạnh.

Chờ đến khi Triệu Bân quay trở lại hôn phòng, công chúa Quỳnh Hoa sớm đã thu thập thỏa đáng. Mái tóc đen dài xõa ra trút xuống như tấm tơ lụa thượng hạng, dán lên dáng người lả lướt hấp dẫn, một thân áo trong đỏ như lửa càng làm nổi bật lên khuôn mặt đào hoa, kiều diễm ướt át của nàng.

Có lẽ là do công lao của rượu hợp cẩn, yết hầu Triệu Bân không tự chủ được mà khô khốc, nơi bụng dưới cũng toát ra một chút nhiệt ý.

Trong lúc lơ đãng, hắn thoáng đưa mắt nhìn qua bàn trang điểm bên cạnh, trên đó thế nhưng lại có treo một chiếc mặt nạ nửa mặt làm bằng bạc trắng có khắc chìm ám văn ánh vàng.

Chú ý tới tầm mắt của hắn, khóe miệng Quỳnh Hoa gợi lên ý cười, “Theo hôn tục của hoàng thất Bắc Lăng, ngày thành hôn, phu thê hai người sẽ tặng mặt nạ cho nhau, lấy ý nghĩa 'loan phượng hòa minh' mà làm.”

Công chúa Quỳnh Hoa là ở công chúa nơi Bắc Lĩnh, khó trách lại làm mặt nạ Tuyết Phượng. Triệu Bân nhướng mày, tùy ý mà tháo mặt nạ xuống mang lên trên mặt, thế nhưng, khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên là chiếc mặt nạ này vậy mà lại vừa khíp trên mặt hắn.

Hắn quay người về phía Quỳnh Hoa, đang muốn nói gì đó với nàng thì thấy nàng đang thất thần mà nhìn về phía mình. Một đôi mắt đào hoa thiếu vài phần sắc bén, lại lộ ra một chút mơ màng. Thế nhưng trông càng thêm giống biểu muội vài phần.

Trong lòng hắn không khỏi mềm nhũn, đem mặt nạ tùy ý đặt ở trên bàn trang điểm, hắn chậm rãi đi đến bên giường.

Thôi, người không biết không có tội, nàng một lòng thâm tình với hắn thì có cái gì sai.



“Bổn vương sẽ cố gắng nhẹ nhàng một chút.” Hắn nhìn đôi mắt tương tự người trong lòng kia, thấp giọng trấn an nàng.

Mỹ nhân quần áo nửa cởi, lộ ra một bên bả vai trắng nõn như mỹ ngọc thượng hạng, ghé mắt nhìn xuống còn có thể thấy được hình dạng đôi gò bồng như ẩn như hiện. Hô hấp của Triệu Bân thô nặng thêm vài phần, lửa nơi bụng dưới lại càng đốt càng vượng.

“Keng.” Giữa lúc không khí chính nùng, cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng đồ vật rớt xuống đất, là chiếc mặt nạ Tuyết Phượng kia.

Công chúa Quỳnh Hoa như là vừa giật mình bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, đôi mắt đẹp lúc này chớp đóng chớp mở, mang theo vài phần minh diễm yêu mị.

Mày Triệu Bân hơi hơi nhăn lại.

Quỳnh Hoa chú ý tới ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng của hắn, nàng lộ ra nụ cười quyến rũ: “Nghe nói Tề Vương có một biểu muội tên là Kiều Vi Vi, thế nhưng cùng thiếp thân có vài phần giống nhau. Không biết điện hạ cảm thấy, thiếp thân và nàng ta, ai đẹp hơn ai?”

Nghe nàng nhắc tới tên của biểu muội, Triệu Bân tựa như bị tạt một chậu nước vào người, lạnh thấu tim gan, dục hoả trên người cũng theo đó mà dần dần biến mất. Đúng vậy, đường đường là công chúa của một quốc gia, có điều gì là nàng ta không thể biết chứ? Nàng ta rõ ràng biết trong lòng hắn đã có người thương, lại một hai chỉ tên đòi phải gả cho hắn. Thế mà buồn cười làm sao, vừa rồi trong lòng hắn còn biện hộ giúp nàng.

Hắn không khỏi ngồi thẳng người lên, trong lời nói cũng lộ ra vài phần lạnh lẽo: “Khuê danh của muội ấy là điều mà ngươi có thể nhắc đến sao? Đôi mắt người trông giống Vi Vi chính là vinh hạnh của ngươi đấy.”

“Không ngờ Tề Vương điện hạ lại một lòng thâm tình như vậy, cũng không biết biểu muội kia của ngài có biết chuyện hai ta hay không đây?” Trong nời nói của công chúa lộ ra chút châm chọc.

Triệu Bân nhớ tới trước khi thành hôn, hắn đã hứa hẹn với biểu muội là sẽ nhanh chóng nghênh nàng vào phủ làm trắc phi, trong lòng sẽ chỉ có một người là nàng; hận ý của hắn với công chúa không khỏi càng nặng thêm vài phần.

“Nếu công chúa đã biết rõ ràng, hà tất lúc trước lại chỉ tên nói họ phải gả bằng được cho bổn vương.”

“Ha? Bởi thiếp thân cho rằng, nếu Vương gia muốn từ chối cửa hòa thân này, hẳn là sẽ không thiếu gì cách đâu nhỉ.”

Triệu Bân nghẹn lời. Đương nhiên là có rất nhiều thủ đoạn để hắn có thể gạt đi cuộc hôn nhân này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Hối Hận Cũng Vô Dụng!

Số ký tự: 0