Xuyên Nhanh: Hối Hận Cũng Vô Dụng!
Chương 28
Thị Chỉ Bạch Hùng
2024-09-13 00:39:35
Nhị hoàng tử Bắc Lăng cũng khá là có thành ý, đã phái người đưa tới cho hắn hai cây Thiên sơn tuyết liên. Còn đối với chuyện Tịnh đế tuyết liên thì y chỉ nói là từ từ đợi tin lành mà thôi. Điều kiện để trao đổi chính là yêu cầu Triệu Bân phải trực tiếp gửi tin tức về núi non Sùng Minh cho y.
Thực ra trong lòng Triệu Bân đã chuẩn bị tâm lý rằng đây chỉ là chuyện tốn công vô ích, huống hồ hai cây Thiên sơn tuyết liên cũng đủ để cho biểu muội cầm cự một thời gian rồi. Thế nên dĩ nhiên Triệu Bân cũng đồng ý với y. Dù sao thì tốn công góp nhặt lâu như vậy nhưng vẫn không tìm được tin tức gì liên quan đến bảo tàng đó cả.
Hắn bức thiết muốn phụ hoàng nhanh chóng chú ý tới mình, để có thể trổ hết tài năng, nối bật giữa chúng huynh đệ, như vậy thì mới có cơ may cầu được đoá Tịnh đế tuyết liên kia.
*
Giữa mùa hạ nắng nóng, chỉ đến giữa đêm khuya mới được chút mát mẻ ngắn ngủi. Thánh Thượng cuối cùng cũng tuyên bố đến hành cung tránh nóng.
“Công chúa, Tề Vương lại lên xe ngựa của phú Bình quốc công rồi.” Thu Đồng lặng lẽ tố cáo với Quỳnh Hoa.
Xe ngựa rộng rãi, mọi thứ bánh trái đều được chuẩn bị đầy đủ, trong một góc xa hoa có thả một khối băng để làm dịu bầu không khí vốn oi ả nóng bức. Công chúa Quỳnh Hoa đang đọc một phong thư có ám văn hoa sen, khóe miệng nhếch lên, ngay cả ngữ điệu cũng mang theo sự nhẹ nhàng nói không nên lời: “Được gió giúp sức thì có hại gì đâu?”
Xe ngựa của phủ Bình quốc công rõ ràng là không được rộng rãi thoải mái như của Tề Vương phủ. Khi Triệu Bân thấy biểu muội xốc bức màn lên để nói chuyện cùng hắn thì trên trán nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, khiến cho hắn cảm thấy đau lòng.
“Biểu muội thật sự không lên xe ngựa của phủ Tề Vương nghỉ tạm sao?”
Kiều Vi Vi nghĩ đến vị Tề Vương phi tự phụ ưu nhã kia thì kiên định mà lắc lắc đầu.
Tề Vương ý thức được phải tránh né tai mắt, vì Bình quốc công phủ có quan hệ huyết thống với hắn nên cũng lấy đó làm cơ mà năm lần bảy lượt qua lại thăm hỏi biểu muội. Dường như cũng không có gì là không ổn. Chỉ tiếc là đã sớm có mấy đôi mắt chú ý tới động tĩnh bên này rồi.
*
Hành cung được khắc vàng chạm ngọc, ngập trong gió nam.
Biến cố chính là phát sinh vào một buổi chiều râm ran tiếng ve kêu như vậy.
Triệu Bân đang cùng vài vị đồng liêu phẩm trà ở phòng trong thì đột nhiên Hạ Hà vội vã chạy đến.
“Điện hạ, không hay rồi. Nghe nói Kiều tiểu thư bị rơi xuống nước.”
Triệu Bân suýt nữa không giữ được chung trà trong tay, may mắn mà cuối cùng hắn vẫn giữ được dáng vẻ bình thản của mình. Tuy nhiên, tiếng bước chân vội vã vang lên sau khi hắn lấy cớ rời đi vẫn để lộ ra cảm xúc của hắn.
Lúc hắn chạy tới, cả có vài người vây quanh bên hồ rồi. Vốn dĩ là hiếm khi thời tiết tốt như vậy, nhiều người đều đi đến bên hồ hóng mát. Thế nên khi Kiều Vi Vi rơi xuống nước, đã có rất nhiều người chú ý tới.
Đôi mắt phượng của Triệu Bân thâm thúy mà lãnh lệ, lướt qua đám đông để vào bên trong. Cuối cùng hắn cũng đã thấy được biểu muội của mình rồi, cả người nàng ướt sũng mà ngồi tại chỗ, được quấn bằng một cái chăn mỏng do tì nữ mang đến. Ngoài ra còn có một vị nam tử trẻ tuổi cả người ướt đẫm đang chuẩn bị rời đi nữa. Người này có vẻ ngoài phong lưu lãng tử, ánh mắt tùy ý ngả ngớn, khi rời đi còn đưa mắt đánh giá trên dưới Kiều Vi Vi một phen rồi nở nụ cười nham hiểm.
Khoảng khắc Kiều Vi Vi nhìn thấy Triệu Bân, hốc mắt nàng đỏ lên. Không màng sự hiện diện của mọi người ở đây, nàng nhút nhát sợ sệt gọi một tiếng: “Biểu ca.”
Triệu Bân gật đầu, “Mau đi thay quần áo đi, muội vốn thể nhược, chớ để cảm lạnh.”
Sau khi giải tán đám đông, Triệu Bân mới sắc mặt âm trầm mà ra lệnh: “Hạ Minh, ngươi đi điều tra rõ xem chuyện là thế nào.”
Khi Triệu Bân tìm được Bình quốc công, ông còn đang ngồi trên ghế đá trong viện thở dài.
“Bây giờ mọi người đều biết Vi Vi rơi xuống nước và được cứu bởi Tam công tử nhà Hộ Bộ thị lang rồi. Sự trong sạch của Vi Vi đều đã bị huỷ hoại, ta nên làm thế nào cho phải đây?”
Thực ra trong lòng Triệu Bân đã chuẩn bị tâm lý rằng đây chỉ là chuyện tốn công vô ích, huống hồ hai cây Thiên sơn tuyết liên cũng đủ để cho biểu muội cầm cự một thời gian rồi. Thế nên dĩ nhiên Triệu Bân cũng đồng ý với y. Dù sao thì tốn công góp nhặt lâu như vậy nhưng vẫn không tìm được tin tức gì liên quan đến bảo tàng đó cả.
Hắn bức thiết muốn phụ hoàng nhanh chóng chú ý tới mình, để có thể trổ hết tài năng, nối bật giữa chúng huynh đệ, như vậy thì mới có cơ may cầu được đoá Tịnh đế tuyết liên kia.
*
Giữa mùa hạ nắng nóng, chỉ đến giữa đêm khuya mới được chút mát mẻ ngắn ngủi. Thánh Thượng cuối cùng cũng tuyên bố đến hành cung tránh nóng.
“Công chúa, Tề Vương lại lên xe ngựa của phú Bình quốc công rồi.” Thu Đồng lặng lẽ tố cáo với Quỳnh Hoa.
Xe ngựa rộng rãi, mọi thứ bánh trái đều được chuẩn bị đầy đủ, trong một góc xa hoa có thả một khối băng để làm dịu bầu không khí vốn oi ả nóng bức. Công chúa Quỳnh Hoa đang đọc một phong thư có ám văn hoa sen, khóe miệng nhếch lên, ngay cả ngữ điệu cũng mang theo sự nhẹ nhàng nói không nên lời: “Được gió giúp sức thì có hại gì đâu?”
Xe ngựa của phủ Bình quốc công rõ ràng là không được rộng rãi thoải mái như của Tề Vương phủ. Khi Triệu Bân thấy biểu muội xốc bức màn lên để nói chuyện cùng hắn thì trên trán nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, khiến cho hắn cảm thấy đau lòng.
“Biểu muội thật sự không lên xe ngựa của phủ Tề Vương nghỉ tạm sao?”
Kiều Vi Vi nghĩ đến vị Tề Vương phi tự phụ ưu nhã kia thì kiên định mà lắc lắc đầu.
Tề Vương ý thức được phải tránh né tai mắt, vì Bình quốc công phủ có quan hệ huyết thống với hắn nên cũng lấy đó làm cơ mà năm lần bảy lượt qua lại thăm hỏi biểu muội. Dường như cũng không có gì là không ổn. Chỉ tiếc là đã sớm có mấy đôi mắt chú ý tới động tĩnh bên này rồi.
*
Hành cung được khắc vàng chạm ngọc, ngập trong gió nam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biến cố chính là phát sinh vào một buổi chiều râm ran tiếng ve kêu như vậy.
Triệu Bân đang cùng vài vị đồng liêu phẩm trà ở phòng trong thì đột nhiên Hạ Hà vội vã chạy đến.
“Điện hạ, không hay rồi. Nghe nói Kiều tiểu thư bị rơi xuống nước.”
Triệu Bân suýt nữa không giữ được chung trà trong tay, may mắn mà cuối cùng hắn vẫn giữ được dáng vẻ bình thản của mình. Tuy nhiên, tiếng bước chân vội vã vang lên sau khi hắn lấy cớ rời đi vẫn để lộ ra cảm xúc của hắn.
Lúc hắn chạy tới, cả có vài người vây quanh bên hồ rồi. Vốn dĩ là hiếm khi thời tiết tốt như vậy, nhiều người đều đi đến bên hồ hóng mát. Thế nên khi Kiều Vi Vi rơi xuống nước, đã có rất nhiều người chú ý tới.
Đôi mắt phượng của Triệu Bân thâm thúy mà lãnh lệ, lướt qua đám đông để vào bên trong. Cuối cùng hắn cũng đã thấy được biểu muội của mình rồi, cả người nàng ướt sũng mà ngồi tại chỗ, được quấn bằng một cái chăn mỏng do tì nữ mang đến. Ngoài ra còn có một vị nam tử trẻ tuổi cả người ướt đẫm đang chuẩn bị rời đi nữa. Người này có vẻ ngoài phong lưu lãng tử, ánh mắt tùy ý ngả ngớn, khi rời đi còn đưa mắt đánh giá trên dưới Kiều Vi Vi một phen rồi nở nụ cười nham hiểm.
Khoảng khắc Kiều Vi Vi nhìn thấy Triệu Bân, hốc mắt nàng đỏ lên. Không màng sự hiện diện của mọi người ở đây, nàng nhút nhát sợ sệt gọi một tiếng: “Biểu ca.”
Triệu Bân gật đầu, “Mau đi thay quần áo đi, muội vốn thể nhược, chớ để cảm lạnh.”
Sau khi giải tán đám đông, Triệu Bân mới sắc mặt âm trầm mà ra lệnh: “Hạ Minh, ngươi đi điều tra rõ xem chuyện là thế nào.”
Khi Triệu Bân tìm được Bình quốc công, ông còn đang ngồi trên ghế đá trong viện thở dài.
“Bây giờ mọi người đều biết Vi Vi rơi xuống nước và được cứu bởi Tam công tử nhà Hộ Bộ thị lang rồi. Sự trong sạch của Vi Vi đều đã bị huỷ hoại, ta nên làm thế nào cho phải đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro