Xuyên Nhanh: Hối Hận Cũng Vô Dụng!
Chương 31
Thị Chỉ Bạch Hùng
2024-09-13 00:39:35
“Biểu ca…” Kiều Vi Vi nghẹn ngào đứng dậy, quay người sang đối diện với Triệu Bân, trong lời nói mang theo sự oán hận nồng đậm.
Triệu Bân buông lỏng nắm tay đang siết chặt của mình, đi qua vỗ vỗ lên vai nàng: “Muội yên tâm, biểu ca sẽ nghĩ cách giúp muội.”
Triệu Bân không đành lòng nhìn nàng như vậy.
Dĩ nhiên hắn cũng biết, chỉ bằng phủ Bình quốc công thì chẳng cách nào có thể cự tuyệt ý chỉ tứ hôn này. Rõ ràng vừa rồi chính là cơ hội. Nếu như lúc nãy hắn không do dự thì tốt rồi. Là hắn có lỗi với biểu muội. Là đàn ông, dĩ nhiên hắn có thể nhìn ra rằng Tam công tử kia thèm nhỏ dãi biểu muội. Nhưng hắn vốn tưởng rằng mình còn có rất nhiều thời gian để trù tính, lại không nghĩ rằng Phủ Thị Lang lại xuất kỳ bất ý như vậy, trực tiếp đi cầu ý chỉ tứ hôn.
Đúng rồi, phu nhân của Hộ Bộ thị lang kia chính là biểu tỷ của Hoàng Hậu, khó trách Hoàng Hậu lại không thèm hỏi ý mà đã trực tiếp hạ chỉ tứ hôn luôn.
Lúc này vẫn là phải gặp Hoàng Hậu trước đã.
Triệu Bân cố gắng hạ thấp giọng nói, an ủi: “Trước tiên, biểu ca đi hỏi xem ý của mẫu hậu thế nào cái đã. Muội yên tâm, bổn vương chắc chắn sẽ bảo hộ muội chu toàn.”
Đi ra khỏi sương phòng, vẻ mặt ôn hoà mà Triệu Bân cố gắng duy trì cuối cùng cũng sụp đổ. Suy cho cùng thì chung quy hắn vẫn không thể tùy tiện đi tìm Hoàng Hậu như thế được.
“Hạ Hà, Tề Vương phi còn ở bên chỗ Hoàng Hậu sao? Bổn vương qua đó đón nàng.”
Cho dù Tam công tử Phủ Thị Lang thật sự nhất kiến chung tình với biểu muội thì cũng tuyệt đối không có lý do gì mà lại vội vàng đi tìm Hoàng Hậu xin tứ hôn như vậy được. Trừ khi là có ai đó đứng đằng sau quạt gió thêm củi. Bây giờ Quỳnh Hoa công chúa lại vừa lúc đang ở chỗ Hoàng Hậu, hiển nhiên không thể nói là không có quan hệ gì với nàng ta rồi. Triệu Bân cần phải biết cho rõ ràng là đến cùng Công chúa Quỳnh Hoa có vai trò gì trong chuyện này mới được.
*
Gió mát phất phơ, những đám mây vương vấn quanh đỉnh núi.
“…Vừa lúc nam chưa lập, nữ chưa gả, hai bên cũng chưa đính hôn. Nhất kiến chung tình, lấy thân báo đáp ân cứu mạng, thật đúng là duyên phận khó được.” Hoàng Hậu một bên nghe khúc, một bên cười nói với phu nhân thị lang.
Phu nhân thị lang cũng đầy mặt vui mừng: “Xưa nay ánh mắt của Tam Lang rất cao, thần vì hắn mà tìm không ít quý nữ thế gia, nhưng hắn vẫn đền không tình nguyện. Khó có được một người mà hắn coi trọng, nếu bỏ lỡ không biết lại đi đâu mà tìm, thế nên hắn một hai phải cưới Kiều tiểu thư về làm vợ.”
Công chúa Quỳnh Hoa nhấp một ngụm rượu trái cây trong ly, nhẹ giọng đáp: “Kim phong ngọc lộ, một khi tương phùng thì thế gian bao người có xá chi. Cũng coi như là mẫu hậu đã thành toàn cho một đoạn giai thoại.”
Triệu Bân vừa bước chân vào hành cung của Hoàng Hậu liền nghe được những lời này. Mặt ngoài hắn vẫn giả vờ thờ ơ, nhưng trái tim đã sớm như hòn đá bị nung trên lửa lớn, chẳng mấy chốc mà vỡ ra.
Quả nhiên, hắn ngay tại đây mà phát hiện ta công chúa đang quạt gió thêm củi.
Hắn miễn cưỡng nhếch khóe miệng, làm ra vẻ mặt vui vẻ: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu. Nghe nói Tề Vương phi ở bên này nên nhi thần tới đón Vương phi trở về.”
Hoàng Hậu cười trêu chọc rồi xua tay nói: “Khó được Tề Vương cùng Vương phi keo sơn không rời như vậy, là bổn cung không phải.”
Vẻ mặt Công chúa Quỳnh Hoa tràn ngập ngạc nhiên lại vui sướng. Đôi mắt đào hoa quyến rũ kia lấp lánh như mặt nước hồ thu sau trưa, dán chặt mà nhìn chằm chằm vào gương mặt Triệu Bân. Nàng vui vẻ từ biệt Hoàng Hậu, bước nhanh đến chỗ Triệu Bân.
Nàng ngẩng mặt nhìn Triệu Bân, khóe miệng cong lên, ngữ khí vui vẻ khó tả, "Vương gia thế mà lại đặc biệt tới đón ta, thật là hiếm thấy."
Triệu Bân quay đầu đi, trong lòng trào lên sự chán ghét không thể diễn tả được đối với công chúa.
*
“Bây giờ Vương phi đã vừa lòng chưa?”
Vừa bước vào chính phòng của biệt viện nơi hai người đang ở, Triệu Bân không kịp chờ đến lúc vẫy lui hạ nhân mà đã bắt đầu trút hết lửa giận hắn vẫn luôn dồn nén suốt cả quãng đường lên người Công chúa Quỳnh Hoa.
Quỳnh Hoa rốt cuộc cũng đã thấy được cảnh hắn cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang ôn hòa trước mặt người ngoài, ý cười trong đáy mắt cô cũng tan dần: “Không biết điện hạ đang muốn ám chỉ đến điều gì. Nếu là nói đến việc tiếp nhận ta thì ta thật sự rất vui mừng.”
Triệu Bân buông lỏng nắm tay đang siết chặt của mình, đi qua vỗ vỗ lên vai nàng: “Muội yên tâm, biểu ca sẽ nghĩ cách giúp muội.”
Triệu Bân không đành lòng nhìn nàng như vậy.
Dĩ nhiên hắn cũng biết, chỉ bằng phủ Bình quốc công thì chẳng cách nào có thể cự tuyệt ý chỉ tứ hôn này. Rõ ràng vừa rồi chính là cơ hội. Nếu như lúc nãy hắn không do dự thì tốt rồi. Là hắn có lỗi với biểu muội. Là đàn ông, dĩ nhiên hắn có thể nhìn ra rằng Tam công tử kia thèm nhỏ dãi biểu muội. Nhưng hắn vốn tưởng rằng mình còn có rất nhiều thời gian để trù tính, lại không nghĩ rằng Phủ Thị Lang lại xuất kỳ bất ý như vậy, trực tiếp đi cầu ý chỉ tứ hôn.
Đúng rồi, phu nhân của Hộ Bộ thị lang kia chính là biểu tỷ của Hoàng Hậu, khó trách Hoàng Hậu lại không thèm hỏi ý mà đã trực tiếp hạ chỉ tứ hôn luôn.
Lúc này vẫn là phải gặp Hoàng Hậu trước đã.
Triệu Bân cố gắng hạ thấp giọng nói, an ủi: “Trước tiên, biểu ca đi hỏi xem ý của mẫu hậu thế nào cái đã. Muội yên tâm, bổn vương chắc chắn sẽ bảo hộ muội chu toàn.”
Đi ra khỏi sương phòng, vẻ mặt ôn hoà mà Triệu Bân cố gắng duy trì cuối cùng cũng sụp đổ. Suy cho cùng thì chung quy hắn vẫn không thể tùy tiện đi tìm Hoàng Hậu như thế được.
“Hạ Hà, Tề Vương phi còn ở bên chỗ Hoàng Hậu sao? Bổn vương qua đó đón nàng.”
Cho dù Tam công tử Phủ Thị Lang thật sự nhất kiến chung tình với biểu muội thì cũng tuyệt đối không có lý do gì mà lại vội vàng đi tìm Hoàng Hậu xin tứ hôn như vậy được. Trừ khi là có ai đó đứng đằng sau quạt gió thêm củi. Bây giờ Quỳnh Hoa công chúa lại vừa lúc đang ở chỗ Hoàng Hậu, hiển nhiên không thể nói là không có quan hệ gì với nàng ta rồi. Triệu Bân cần phải biết cho rõ ràng là đến cùng Công chúa Quỳnh Hoa có vai trò gì trong chuyện này mới được.
*
Gió mát phất phơ, những đám mây vương vấn quanh đỉnh núi.
“…Vừa lúc nam chưa lập, nữ chưa gả, hai bên cũng chưa đính hôn. Nhất kiến chung tình, lấy thân báo đáp ân cứu mạng, thật đúng là duyên phận khó được.” Hoàng Hậu một bên nghe khúc, một bên cười nói với phu nhân thị lang.
Phu nhân thị lang cũng đầy mặt vui mừng: “Xưa nay ánh mắt của Tam Lang rất cao, thần vì hắn mà tìm không ít quý nữ thế gia, nhưng hắn vẫn đền không tình nguyện. Khó có được một người mà hắn coi trọng, nếu bỏ lỡ không biết lại đi đâu mà tìm, thế nên hắn một hai phải cưới Kiều tiểu thư về làm vợ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công chúa Quỳnh Hoa nhấp một ngụm rượu trái cây trong ly, nhẹ giọng đáp: “Kim phong ngọc lộ, một khi tương phùng thì thế gian bao người có xá chi. Cũng coi như là mẫu hậu đã thành toàn cho một đoạn giai thoại.”
Triệu Bân vừa bước chân vào hành cung của Hoàng Hậu liền nghe được những lời này. Mặt ngoài hắn vẫn giả vờ thờ ơ, nhưng trái tim đã sớm như hòn đá bị nung trên lửa lớn, chẳng mấy chốc mà vỡ ra.
Quả nhiên, hắn ngay tại đây mà phát hiện ta công chúa đang quạt gió thêm củi.
Hắn miễn cưỡng nhếch khóe miệng, làm ra vẻ mặt vui vẻ: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu. Nghe nói Tề Vương phi ở bên này nên nhi thần tới đón Vương phi trở về.”
Hoàng Hậu cười trêu chọc rồi xua tay nói: “Khó được Tề Vương cùng Vương phi keo sơn không rời như vậy, là bổn cung không phải.”
Vẻ mặt Công chúa Quỳnh Hoa tràn ngập ngạc nhiên lại vui sướng. Đôi mắt đào hoa quyến rũ kia lấp lánh như mặt nước hồ thu sau trưa, dán chặt mà nhìn chằm chằm vào gương mặt Triệu Bân. Nàng vui vẻ từ biệt Hoàng Hậu, bước nhanh đến chỗ Triệu Bân.
Nàng ngẩng mặt nhìn Triệu Bân, khóe miệng cong lên, ngữ khí vui vẻ khó tả, "Vương gia thế mà lại đặc biệt tới đón ta, thật là hiếm thấy."
Triệu Bân quay đầu đi, trong lòng trào lên sự chán ghét không thể diễn tả được đối với công chúa.
*
“Bây giờ Vương phi đã vừa lòng chưa?”
Vừa bước vào chính phòng của biệt viện nơi hai người đang ở, Triệu Bân không kịp chờ đến lúc vẫy lui hạ nhân mà đã bắt đầu trút hết lửa giận hắn vẫn luôn dồn nén suốt cả quãng đường lên người Công chúa Quỳnh Hoa.
Quỳnh Hoa rốt cuộc cũng đã thấy được cảnh hắn cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang ôn hòa trước mặt người ngoài, ý cười trong đáy mắt cô cũng tan dần: “Không biết điện hạ đang muốn ám chỉ đến điều gì. Nếu là nói đến việc tiếp nhận ta thì ta thật sự rất vui mừng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro