Xuyên Nhanh: Hối Hận Cũng Vô Dụng!
Chương 35
Thị Chỉ Bạch Hùng
2024-09-13 00:39:35
Không phải chiếc mặt nạ này tượng trưng cho vĩnh kết đồng tâm sao? Thế thì để nàng ta cảm nhận một chút cảm giác khi phu quân của nàng chạm vào nàng sau khi mới vừa chạm qua nữ tử khác đi. Hẳn là nàng ta sẽ thích kiểu vĩnh kết đồng tâm này lắm.
Công chúa muốn đứng dậy nhưng lại bị Triệu Bân đè lên trên giường, cả người hắn đều nồng nặc mùi son phấn của nữ nhân. Tưởng tượng đến cảnh tượng công chúa khóc không ra nước mắt, nơi bụng dưới của hắn vậy mà lại như có lửa đốt.
Hắn bừa bãi mà xé toạc quần áo của công chúa, chiếc mặt nạn màu bạc ánh lên chút lạnh lẽo.
Lần này công chúa không hề phản kháng mà chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Triệu Bân cảm thấy có chút nhàm chán, thân dưới cũng chỉ là hơi hơi ngẩng đầu thôi. Hắn sợ nếu lần này lại không được thì sau nàng sẽ càng mất mặt với công chúa hơn nữa, thế nên hắn chỉ đơn giản là đứng dậy rồi phất tay áo bỏ ra khỏi phòng.
Còn công chúa thì vẫn còn ngơ ngác nằm trên giường chứ không đứng dậy.
Mãi đến khi Thu Thủy của Văn Lan Viện tới thỉnh cầu muốn thu hồi lại mặt nạ thì Triệu Bân đã ngồi ở thư phòng được thời gian một chén trà nhỏ rồi. Chiếc mặt nạ vừa vặn đến nỗi hắn thậm chí còn không hề cảm nhận được nó đang ở trên mặt mình.
Triệu Bân nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: "Hạ Hà, ngươi đi tìm một loại thuốc giúp bổn vương.”
*
Gần đây, chuyện khiến mọi người trong kinh thành kinh ngạc chính là, Tề Vương điện hạ vậy mà lại thành bạn chí giao với Tam công tử Phủ Thị Lang. Phàm là những nhân sĩ có tin tức linh thông một chút đều sẽ biết chuyện trước kia Tề Vương và biểu muội của hắn tình đầu ý hợp. Bây giờ Tề Vương lại có quan hệ thân thiết như vậy với vị hôn phu của biểu muội mình, ngược lại, khiến người ta khó mà đoán được chuyện gì đang diễn ra.
Bình quốc công phủ.
“Đem đi đi! Sau này ta không uống nữa.” Kiều Vi Vi đẩy chén thuốc trước mặt ra, ốm yếu mà nói.
“Lại có ai chọc biểu muội không vui à? Sao đột nhiên lại lấy sức khoẻ của mình ra để trút giận như vậy?” Triệu Bân vừa nghe nói Kiều Vi Vi kiên quyết không uống thuốc thì đã vội vàng chạy đến.
Kiều Vi Vi theo tiếng nhìn qua. Lúc này, Triệu Bân mặc một bộ đồ thêu hoa trắng, treo một ngọc bội bán nguyệt bằng ngọc bích cực phẩm, mái tóc đen được giữ trong một kim quan bằng vàng, dáng người cao thẳng như tùng, đứng ở cửa như một quý công tử.
“Tử Ngôn biểu ca.” Đôi mắt Kiều Vi Vi sáng lên, nhưng khi nghĩ đến hôn sự của mình, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm. Nàng và biểu ca, đời này sợ là vô duyên rồi. “Hôm nay sao biểu ca lại có thời gian rảnh rỗi tới thăm muội?”
“Ta nghe nói hôm nay muội không những không dùng canh bổ mà ngay cả thuốc cũng không chịu uống?”
Kiều Vi Vi nghẹn ngào trong nước mắt: “Thay vì gả cho Tam công tử nhà thị lang kia, chi bằng Vi Vi chấm dứt tính mạng mình tại đây.”
“Vớ vẩn!” Triệu Bân quát lớn. Hắn nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của biểu muội, trong lòng cảm thấy xót xa khó tả.
Hắn thở dài một hơi, đi qua cầm lấy chén thuốc rồi đưa tới bên miệng Kiều Vi Vi: “Uống thuốc cho tốt. Muội yên tâm, cho dù muội có phải gả cho người khác, biểu ca cũng sẽ không bỏ mặc muội đâu. Chắc chắn có một ngày ta sẽ nghênh muội tiến vào cửa Tề Vương phủ.”
*
Bên trong Tiêu Kim lâu, Tam công tử Phủ Thị Lang còn đang ôm một vũ cơ vào trong ngực hôn hít triền miên, một bàn tay không thành thật mà theo luồn dọc theo vạt áo mỏng đến trước ngực nàng. Mấy vị công tử thiếu gia bên cạnh cũng không hề thua kém, trong phòng vang vọng không dứt âm thanh ve vãn đánh yêu của cả đám người.
Triệu Bân chống một tay lên trên tay vịn, vòng tay nửa ôm lấy vị thanh quan lần trước, chán ngắt mà nhìn bọn họ.
Tam công tử ngẩng đầu, chú ý tới sự không mấy hào hứng của Triệu Bân thì nói: “Sợ rằng thanh quan này không được lọt vào mắt xanh của công tử rồi, không bằng gọi hoa khôi của Tiêu Kim lâu tới để hầu hạ công tử?”
Triệu Bân phất phất tay, như thể nhớ tới chuyện gì, hắn cười nói: “Gần đây ta may mắn có được một bình rượu ngon, không biết các vị có hứng thú muốn nếm thử không.”
Rượu ngon của Tề Vương điện hạ tất nhiên là vật quý hiếm đối với chúng quan viên rồi, các vị công tử đang có mặt ở đây đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Công chúa muốn đứng dậy nhưng lại bị Triệu Bân đè lên trên giường, cả người hắn đều nồng nặc mùi son phấn của nữ nhân. Tưởng tượng đến cảnh tượng công chúa khóc không ra nước mắt, nơi bụng dưới của hắn vậy mà lại như có lửa đốt.
Hắn bừa bãi mà xé toạc quần áo của công chúa, chiếc mặt nạn màu bạc ánh lên chút lạnh lẽo.
Lần này công chúa không hề phản kháng mà chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Triệu Bân cảm thấy có chút nhàm chán, thân dưới cũng chỉ là hơi hơi ngẩng đầu thôi. Hắn sợ nếu lần này lại không được thì sau nàng sẽ càng mất mặt với công chúa hơn nữa, thế nên hắn chỉ đơn giản là đứng dậy rồi phất tay áo bỏ ra khỏi phòng.
Còn công chúa thì vẫn còn ngơ ngác nằm trên giường chứ không đứng dậy.
Mãi đến khi Thu Thủy của Văn Lan Viện tới thỉnh cầu muốn thu hồi lại mặt nạ thì Triệu Bân đã ngồi ở thư phòng được thời gian một chén trà nhỏ rồi. Chiếc mặt nạ vừa vặn đến nỗi hắn thậm chí còn không hề cảm nhận được nó đang ở trên mặt mình.
Triệu Bân nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: "Hạ Hà, ngươi đi tìm một loại thuốc giúp bổn vương.”
*
Gần đây, chuyện khiến mọi người trong kinh thành kinh ngạc chính là, Tề Vương điện hạ vậy mà lại thành bạn chí giao với Tam công tử Phủ Thị Lang. Phàm là những nhân sĩ có tin tức linh thông một chút đều sẽ biết chuyện trước kia Tề Vương và biểu muội của hắn tình đầu ý hợp. Bây giờ Tề Vương lại có quan hệ thân thiết như vậy với vị hôn phu của biểu muội mình, ngược lại, khiến người ta khó mà đoán được chuyện gì đang diễn ra.
Bình quốc công phủ.
“Đem đi đi! Sau này ta không uống nữa.” Kiều Vi Vi đẩy chén thuốc trước mặt ra, ốm yếu mà nói.
“Lại có ai chọc biểu muội không vui à? Sao đột nhiên lại lấy sức khoẻ của mình ra để trút giận như vậy?” Triệu Bân vừa nghe nói Kiều Vi Vi kiên quyết không uống thuốc thì đã vội vàng chạy đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Vi Vi theo tiếng nhìn qua. Lúc này, Triệu Bân mặc một bộ đồ thêu hoa trắng, treo một ngọc bội bán nguyệt bằng ngọc bích cực phẩm, mái tóc đen được giữ trong một kim quan bằng vàng, dáng người cao thẳng như tùng, đứng ở cửa như một quý công tử.
“Tử Ngôn biểu ca.” Đôi mắt Kiều Vi Vi sáng lên, nhưng khi nghĩ đến hôn sự của mình, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm. Nàng và biểu ca, đời này sợ là vô duyên rồi. “Hôm nay sao biểu ca lại có thời gian rảnh rỗi tới thăm muội?”
“Ta nghe nói hôm nay muội không những không dùng canh bổ mà ngay cả thuốc cũng không chịu uống?”
Kiều Vi Vi nghẹn ngào trong nước mắt: “Thay vì gả cho Tam công tử nhà thị lang kia, chi bằng Vi Vi chấm dứt tính mạng mình tại đây.”
“Vớ vẩn!” Triệu Bân quát lớn. Hắn nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của biểu muội, trong lòng cảm thấy xót xa khó tả.
Hắn thở dài một hơi, đi qua cầm lấy chén thuốc rồi đưa tới bên miệng Kiều Vi Vi: “Uống thuốc cho tốt. Muội yên tâm, cho dù muội có phải gả cho người khác, biểu ca cũng sẽ không bỏ mặc muội đâu. Chắc chắn có một ngày ta sẽ nghênh muội tiến vào cửa Tề Vương phủ.”
*
Bên trong Tiêu Kim lâu, Tam công tử Phủ Thị Lang còn đang ôm một vũ cơ vào trong ngực hôn hít triền miên, một bàn tay không thành thật mà theo luồn dọc theo vạt áo mỏng đến trước ngực nàng. Mấy vị công tử thiếu gia bên cạnh cũng không hề thua kém, trong phòng vang vọng không dứt âm thanh ve vãn đánh yêu của cả đám người.
Triệu Bân chống một tay lên trên tay vịn, vòng tay nửa ôm lấy vị thanh quan lần trước, chán ngắt mà nhìn bọn họ.
Tam công tử ngẩng đầu, chú ý tới sự không mấy hào hứng của Triệu Bân thì nói: “Sợ rằng thanh quan này không được lọt vào mắt xanh của công tử rồi, không bằng gọi hoa khôi của Tiêu Kim lâu tới để hầu hạ công tử?”
Triệu Bân phất phất tay, như thể nhớ tới chuyện gì, hắn cười nói: “Gần đây ta may mắn có được một bình rượu ngon, không biết các vị có hứng thú muốn nếm thử không.”
Rượu ngon của Tề Vương điện hạ tất nhiên là vật quý hiếm đối với chúng quan viên rồi, các vị công tử đang có mặt ở đây đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro