Xuyên Nhanh: Hối Hận Cũng Vô Dụng!
Chương 39
Thị Chỉ Bạch Hùng
2024-09-13 00:39:35
Cửa phòng mở ra, Triệu Bân quay đầu nhìn chăm chú biểu muội trong bộ hỷ phục đỏ rực. Trên nền gấm đỏ được thêu uyên ương song phi sống động như thật, những sợi tơ vàng đang quấn quýt lấy cây liền cành.
Vẻ mặt Triệu Bân có chút hoảng hốt. Cảnh tượng biểu muội mặc hỉ phục gả cho mình này đã từng là tâm nguyện nồng cháy nhất của hắn thời niên thiếu. Hắn như sinh ra một loại ảo giác, như thể hôm nay người cùng biểu muội thành thân chính là hắn. Không có hòa thân gì đó, không có tứ hôn gì đó, tất cả sai lầm đều đã được sửa chữa. Và cuối cùng hắn cũng đã thực hiện được mộng tưởng năm xưa của mình.
Chỉ là này mộng đẹp lại rất nhanh chóng tan thành mây khói ngay tại một khắc khi hắn nhìn thấy gã Tam công tử kia.
Kiều Vi Vi không có huynh trưởng, vì vậy Triệu Bân lấy thân phận biểu ca để cõng nàng qua cửa. Triệu Bân có thể cảm nhận được thân thể mảnh mai của Kiều Vi Vi đang nằm trên lưng hắn, vả cả tiếng nức nở không kiềm được phát ra từ dưới chiếc khăn trùm đầu đỏ thẫm thêu uyên ương hí thủy kia.
Trái tim Triệu Bân mềm mại như nước xuân tháng hai, thế nhưng bên trong lại vẫn có vài mảnh băng chưa tan hết khiến lòng hắn. Hắn thì thầm an ủi: "Đừng khóc, Vi Vi, biểu ca chắc chắn sẽ bảo vệ muội chu toàn. Muội chỉ cần chờ biểu ca là được.”
Nực cười thay, lẽ ra hắn mới là tân lang cùng nàng vái thực hiện “phu thê giao bái”, nhưng bây giờ lại chỉ có thể trở thành huynh trưởng cõng cô qua cửa. Mà một đôi tân nhân vốn nên hỉ khí dương dương, lại đều rầu rĩ không vui.
Triệu Bân thật sự không gom đủ dũng khí để đi Phủ Thị Lang tham gia hôn lễ của biểu muội. Hắn tràn đầy sầu muộn, trở về phủ, cho lui đám hạ nhân rồi một mình ngồi uống rượu.
Rốt cuộc là lỗi từ đâu mà lại đi đến một bước như ngày hôm nay? Tựa hồ là bắt đầu từ khi Bắc Lăng chỉ tên yêu cầu hắn hòa thân. Không đúng, hình như là từ năm đó, khi Bắc Lăng phái sứ thần đến đàm phán hoà bình thì vận mệnh đã bắt đầu vặn vẹo rồi, dẫn hắn đi theo một quỹ đạo hoàn toàn khác.
Trong đầu Triệu Bân đột nhiên vang lên câu nói của Công chúa Quỳnh Hoa: “Thế gian này nào có thể song toàn.”
Không sai, đều là bởi vì Công chúa Quỳnh Hoa. Nếu không phải bởi vì nàng, hiện giờ người cùng biểu muội song túc song phi, động phòng hoa chúc rõ ràng chính là Triệu Bân, là hắn mới đúng!
Triệu Bân say.
Hắn hiếm khi lại say mèm như vậy. Đám hạ nhân ở tiền viện đã sớm bị hắn đuổi đi từ lâu, một mình hắn lảo đảo lắc lư mà đi tới Văn Lan Viện. Suy cho cùng thì trong người hắn vẫn chảy dòng máu của Bình quốc công, dù say khướt cũng không quên thi triển thân pháp, một đường tiến vào phòng của công chúa như vào chỗ không người.
Công chúa Quỳnh Hoa đã nghỉ ngơi từ sớm. Mái tóc đen như mực quanh co khúc khuỷu trải trên tấm gấm mềm mại, đôi mắt đào hoa phong tình vạn chủng kia cuối cùng cũng khép lại, lông mi rũ xuống như lông quạ.
Triệu Bân mặt lạnh nhìn khuôn mặt có vài phần tương tự với biểu muội. Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, vì sao lại chẳng có lấy nửa phần lương thiện như biểu muội cơ chứ? Từ lúc hòa thân đến khi biểu muội bị bệnh rồi lại đến lúc tứ hôn, từng chuyện từng chuyện đều dính dáng dây dưa đến nàng cả.
Một nữ nhân có tâm địa xấu xa như vậy nên bị hắn nhốt lại, trói tay chân nàng bằng xích sắt, để nàng không thể hại ai được nữa, mà ngày ngày đêm đêm bị hắn tra tấn mới tốt. Để nàng cũng nếm thử tư vị gieo gió gặt bão của mình.
Triệu Bân nhớ lại tiếng kêu khóc truyền đến khi Tam công tử tra tấn hoa khôi ở Tiêu Kim lâu mà hắn nghe được lần trước. Nếu thay vào đó là khuôn mặt quyến rũ dụ người của công chúa, cất tiếng cầu xin mềm mại uyển chuyển như chim oanh… Triệu Bân cảm thấy máu trong cười mình cuối cùng cũng sôi lên, thân dưới cũng mơ hồ có xu thế ngẩng đầu.
Nhớ tới trải nghiệm khó quên khi chung giường lần trước, Triệu Bân không ngần ngại điểm huyệt ngủ của công chúa, sau đó dùng lại quần áo trói chặt tay chân của nàng lên trên bốn cột giường.
Trưởng công chúa của Bắc Lăng là một vị đại tướng quân có tiếng tăm lừng lẫy, thế nên Triệu Bân cũng không quá ngạc nhiên khi Công chúa Quỳnh Hoa biết chút công phu.
Vẻ mặt Triệu Bân có chút hoảng hốt. Cảnh tượng biểu muội mặc hỉ phục gả cho mình này đã từng là tâm nguyện nồng cháy nhất của hắn thời niên thiếu. Hắn như sinh ra một loại ảo giác, như thể hôm nay người cùng biểu muội thành thân chính là hắn. Không có hòa thân gì đó, không có tứ hôn gì đó, tất cả sai lầm đều đã được sửa chữa. Và cuối cùng hắn cũng đã thực hiện được mộng tưởng năm xưa của mình.
Chỉ là này mộng đẹp lại rất nhanh chóng tan thành mây khói ngay tại một khắc khi hắn nhìn thấy gã Tam công tử kia.
Kiều Vi Vi không có huynh trưởng, vì vậy Triệu Bân lấy thân phận biểu ca để cõng nàng qua cửa. Triệu Bân có thể cảm nhận được thân thể mảnh mai của Kiều Vi Vi đang nằm trên lưng hắn, vả cả tiếng nức nở không kiềm được phát ra từ dưới chiếc khăn trùm đầu đỏ thẫm thêu uyên ương hí thủy kia.
Trái tim Triệu Bân mềm mại như nước xuân tháng hai, thế nhưng bên trong lại vẫn có vài mảnh băng chưa tan hết khiến lòng hắn. Hắn thì thầm an ủi: "Đừng khóc, Vi Vi, biểu ca chắc chắn sẽ bảo vệ muội chu toàn. Muội chỉ cần chờ biểu ca là được.”
Nực cười thay, lẽ ra hắn mới là tân lang cùng nàng vái thực hiện “phu thê giao bái”, nhưng bây giờ lại chỉ có thể trở thành huynh trưởng cõng cô qua cửa. Mà một đôi tân nhân vốn nên hỉ khí dương dương, lại đều rầu rĩ không vui.
Triệu Bân thật sự không gom đủ dũng khí để đi Phủ Thị Lang tham gia hôn lễ của biểu muội. Hắn tràn đầy sầu muộn, trở về phủ, cho lui đám hạ nhân rồi một mình ngồi uống rượu.
Rốt cuộc là lỗi từ đâu mà lại đi đến một bước như ngày hôm nay? Tựa hồ là bắt đầu từ khi Bắc Lăng chỉ tên yêu cầu hắn hòa thân. Không đúng, hình như là từ năm đó, khi Bắc Lăng phái sứ thần đến đàm phán hoà bình thì vận mệnh đã bắt đầu vặn vẹo rồi, dẫn hắn đi theo một quỹ đạo hoàn toàn khác.
Trong đầu Triệu Bân đột nhiên vang lên câu nói của Công chúa Quỳnh Hoa: “Thế gian này nào có thể song toàn.”
Không sai, đều là bởi vì Công chúa Quỳnh Hoa. Nếu không phải bởi vì nàng, hiện giờ người cùng biểu muội song túc song phi, động phòng hoa chúc rõ ràng chính là Triệu Bân, là hắn mới đúng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Bân say.
Hắn hiếm khi lại say mèm như vậy. Đám hạ nhân ở tiền viện đã sớm bị hắn đuổi đi từ lâu, một mình hắn lảo đảo lắc lư mà đi tới Văn Lan Viện. Suy cho cùng thì trong người hắn vẫn chảy dòng máu của Bình quốc công, dù say khướt cũng không quên thi triển thân pháp, một đường tiến vào phòng của công chúa như vào chỗ không người.
Công chúa Quỳnh Hoa đã nghỉ ngơi từ sớm. Mái tóc đen như mực quanh co khúc khuỷu trải trên tấm gấm mềm mại, đôi mắt đào hoa phong tình vạn chủng kia cuối cùng cũng khép lại, lông mi rũ xuống như lông quạ.
Triệu Bân mặt lạnh nhìn khuôn mặt có vài phần tương tự với biểu muội. Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, vì sao lại chẳng có lấy nửa phần lương thiện như biểu muội cơ chứ? Từ lúc hòa thân đến khi biểu muội bị bệnh rồi lại đến lúc tứ hôn, từng chuyện từng chuyện đều dính dáng dây dưa đến nàng cả.
Một nữ nhân có tâm địa xấu xa như vậy nên bị hắn nhốt lại, trói tay chân nàng bằng xích sắt, để nàng không thể hại ai được nữa, mà ngày ngày đêm đêm bị hắn tra tấn mới tốt. Để nàng cũng nếm thử tư vị gieo gió gặt bão của mình.
Triệu Bân nhớ lại tiếng kêu khóc truyền đến khi Tam công tử tra tấn hoa khôi ở Tiêu Kim lâu mà hắn nghe được lần trước. Nếu thay vào đó là khuôn mặt quyến rũ dụ người của công chúa, cất tiếng cầu xin mềm mại uyển chuyển như chim oanh… Triệu Bân cảm thấy máu trong cười mình cuối cùng cũng sôi lên, thân dưới cũng mơ hồ có xu thế ngẩng đầu.
Nhớ tới trải nghiệm khó quên khi chung giường lần trước, Triệu Bân không ngần ngại điểm huyệt ngủ của công chúa, sau đó dùng lại quần áo trói chặt tay chân của nàng lên trên bốn cột giường.
Trưởng công chúa của Bắc Lăng là một vị đại tướng quân có tiếng tăm lừng lẫy, thế nên Triệu Bân cũng không quá ngạc nhiên khi Công chúa Quỳnh Hoa biết chút công phu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro