Xuyên Nhanh: Hối Hận Cũng Vô Dụng!
Chương 7
Thị Chỉ Bạch Hùng
2024-09-13 00:39:35
Tề Vương cúi đầu xoay cái nhẫn ngọc ban chỉ bằng mỡ dê trên tay. Nói thật dễ nghe, cũng chỉ là nhìn rõ hắn không nằm trong tuyến đầu của cuộc chiến dành ngôi thái tử, nên sẽ chẳng mấy ai để tâm đến những hành động của thủ hạ hắn mà thôi.
“Nhị hoàng tử cảm thấy bổn vương sẽ thông đồng với ngoại tộc hay sao?”
“Thế nào thì gọi là thông đồng với ngoại tộc nào? Ý của bổn hoàng tử chính là Tứ hoàng tử quá mức cổ hủ, làm việc không linh hoạt. Còn chuyện giữa bổn hoàng tử cùng Tam hoàng tử đây, nói cho cùng là theo nhu cầu cả thôi, nào có ảnh hưởng gì đến lợi ích của hai nước chứ.”
Nhị hoàng tử dùng chuôi dao găm gõ gõ mặt bàn, sau đó tiết lộ một chút về tình trạng khó khăn hiện tại của Bắc Lăng và chuyện về bảo tàng của Cao Tổ năm xưa.
Trong lòng Triệu Bân nảy sinh ra một vài ý niệm, nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Nhị hoàng tử để lộ nhiều tin tức như vậy cho bổn vương, là bởi vì chắc chắn bổn vương nhất định sẽ đồng ý ư?”
“Bổn hoàng tử tin tưởng Tề Vương điện hạ nhất định sẽ tán thành”, Hai mắt của Nhị hoàng tử hơi híp lại, cười như không cười mà nhìn hắn, “Nghe nói Bình Quốc Công phủ năm đó thanh thế cực kỳ to lớn. Ta thấy điện hạ tuyệt đổi không phải là vật trong ao, sao lại có thể chấp nhận hiện trạng này được?”
Triệu Bân ngừng xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ.
Tổ tiên nhà ngoại của hắn đã theo Triệu Thái Tông chinh chiến sa trường, sáng lập ra Đại Triệu rồi được phong làm Bình Quốc Công, có thể nói phong quang vô hạn. Thế nhưng Triệu Văn Đế lại e sợ Quốc công phủ có quyền thế quá lớn mà noi theo điển cố “dùng rượu tước binh quyền”, khiến cho Bình Quốc Công phải trả lại hổ phù trong tay ngay lúc đó. Phủ Bình Quốc Công to lớn như vậy, thế nhưng mới trải qua hai đời đế vương thì đã không còn được trọng dụng nữa rồi. Cho tới bây giờ đã chẳng khác gì những thế gia chỉ có hư danh khác.
May mắn thay năm xưa phu nhân Bình Quốc công đã sinh hạ được một đôi long phượng thai. Đại Triệu từ trước đến nay lại luôn coi long phượng song thai là điềm lành, mà song thai cùng giới tính lại là tai hoạ. Bởi vậy nên năm đó Thánh Thượng mới nạp đích nữ của Bình Quốc Công làm trắc phi, cũng chính là nhà mẹ đẻ của Tề Vương bây giờ. Lúc phong phi cũng là phong một chữ “Thụy”, lấy ý là điềm lành, là bình an.
Nhiều năm như vậy, Triệu Bân tự phụ rằng tài văn chương của hắn so ra không thể kém hơn Tứ đệ nổi tiếng là bác học đa tài; bàn về võ nghệ, hắn lại càng giỏi hơn với nhiều so với vị đại ca vẫn luôn lập kỳ công kia. Thế nhưng hắn lại luôn bị mẫu phi ân cần dạy bảo về bài học của Quốc Công phủ năm xưa, nên chỉ có thể tiếp tục giả heo ăn thịt hổ thôi.
Hắn làm sao có thể cam tâm đây.
Sau khi hai người bọn họ đạt thành nhận thức chung, Triệu Bân mịt mờ hỏi về thái độ của hoàng thất Bắc Lăng đối với lần hòa thân này. Nhị hoàng tử lại chỉ lộ ra vẻ mặt thần bí khó lường.
“Quỳnh Hoa ấy à,” Vẻ mặt Nhị hoàng tử xuất hiện nụ cười xán lạn, giọng nói du dương, thuần hậu như ngọc, “Nàng chính là cô con gái út được phụ hoàng ta sủng ái nhất, cũng là tiểu muội mà bọn ta coi như trân bảo. Tề Vương điện hạ cần phải đối tốt với nàng đấy.”
Khoé miệng Nhị hoàng tử nhiễm ý cười ấm áp, thế nhưng độ ấm này lại trước sau chưa chạm đến đáy mắt.
Lúc ấy Triệu Bân cũng đã rõ ràng, công chúa Quỳnh Hoa này nói cho cùng cũng chỉ là một con tốt thí Bắc Lăng đẩy ra mà thôi.
Người Bắc Lăng vốn man rợ, hoàng thất Bắc Lăng lại càng tàn độc hơn. Lịch đại hoàng tộc Bắc Lăng đều là Cửu Long đoạt đích, huynh đệ tương tàn. Nói mái đỏ tường son của cung điện kia được đúc từ máu tươi của nhiều thế hệ long tôn phượng tử cũng không quá. Đặc biệt là đương kim Hoàng đế Bắc Lăng. Tiên đế Bắc Lăng có sáu nam chín nữ, y đã ra tay tàn sát gần như sạch sẽ các huynh đệ tỷ muội của mình mới ngồi lên được ngôi vị Hoàng đế.
Vô tình nhất chính là nhà đế vương. Hoàng thất Bắc Lăng chính là ví dụ tốt nhất.
Bọn họ không coi trọng tư tưởng lấy đức phục chúng của Nho giáo mà chỉ dựa vào thực lực tối thượng.
Buồn cười hơn chính là, đương kim Hoàng đế Bắc Lăng giết cha giết anh em ruột thịt vậy mà lại là một người si tình hiếm thấy. Hậu cung của y chỉ có một mình Hoàng hậu, con vua cũng chỉ hai nam ba nữ.
“Nhị hoàng tử cảm thấy bổn vương sẽ thông đồng với ngoại tộc hay sao?”
“Thế nào thì gọi là thông đồng với ngoại tộc nào? Ý của bổn hoàng tử chính là Tứ hoàng tử quá mức cổ hủ, làm việc không linh hoạt. Còn chuyện giữa bổn hoàng tử cùng Tam hoàng tử đây, nói cho cùng là theo nhu cầu cả thôi, nào có ảnh hưởng gì đến lợi ích của hai nước chứ.”
Nhị hoàng tử dùng chuôi dao găm gõ gõ mặt bàn, sau đó tiết lộ một chút về tình trạng khó khăn hiện tại của Bắc Lăng và chuyện về bảo tàng của Cao Tổ năm xưa.
Trong lòng Triệu Bân nảy sinh ra một vài ý niệm, nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Nhị hoàng tử để lộ nhiều tin tức như vậy cho bổn vương, là bởi vì chắc chắn bổn vương nhất định sẽ đồng ý ư?”
“Bổn hoàng tử tin tưởng Tề Vương điện hạ nhất định sẽ tán thành”, Hai mắt của Nhị hoàng tử hơi híp lại, cười như không cười mà nhìn hắn, “Nghe nói Bình Quốc Công phủ năm đó thanh thế cực kỳ to lớn. Ta thấy điện hạ tuyệt đổi không phải là vật trong ao, sao lại có thể chấp nhận hiện trạng này được?”
Triệu Bân ngừng xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ.
Tổ tiên nhà ngoại của hắn đã theo Triệu Thái Tông chinh chiến sa trường, sáng lập ra Đại Triệu rồi được phong làm Bình Quốc Công, có thể nói phong quang vô hạn. Thế nhưng Triệu Văn Đế lại e sợ Quốc công phủ có quyền thế quá lớn mà noi theo điển cố “dùng rượu tước binh quyền”, khiến cho Bình Quốc Công phải trả lại hổ phù trong tay ngay lúc đó. Phủ Bình Quốc Công to lớn như vậy, thế nhưng mới trải qua hai đời đế vương thì đã không còn được trọng dụng nữa rồi. Cho tới bây giờ đã chẳng khác gì những thế gia chỉ có hư danh khác.
May mắn thay năm xưa phu nhân Bình Quốc công đã sinh hạ được một đôi long phượng thai. Đại Triệu từ trước đến nay lại luôn coi long phượng song thai là điềm lành, mà song thai cùng giới tính lại là tai hoạ. Bởi vậy nên năm đó Thánh Thượng mới nạp đích nữ của Bình Quốc Công làm trắc phi, cũng chính là nhà mẹ đẻ của Tề Vương bây giờ. Lúc phong phi cũng là phong một chữ “Thụy”, lấy ý là điềm lành, là bình an.
Nhiều năm như vậy, Triệu Bân tự phụ rằng tài văn chương của hắn so ra không thể kém hơn Tứ đệ nổi tiếng là bác học đa tài; bàn về võ nghệ, hắn lại càng giỏi hơn với nhiều so với vị đại ca vẫn luôn lập kỳ công kia. Thế nhưng hắn lại luôn bị mẫu phi ân cần dạy bảo về bài học của Quốc Công phủ năm xưa, nên chỉ có thể tiếp tục giả heo ăn thịt hổ thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn làm sao có thể cam tâm đây.
Sau khi hai người bọn họ đạt thành nhận thức chung, Triệu Bân mịt mờ hỏi về thái độ của hoàng thất Bắc Lăng đối với lần hòa thân này. Nhị hoàng tử lại chỉ lộ ra vẻ mặt thần bí khó lường.
“Quỳnh Hoa ấy à,” Vẻ mặt Nhị hoàng tử xuất hiện nụ cười xán lạn, giọng nói du dương, thuần hậu như ngọc, “Nàng chính là cô con gái út được phụ hoàng ta sủng ái nhất, cũng là tiểu muội mà bọn ta coi như trân bảo. Tề Vương điện hạ cần phải đối tốt với nàng đấy.”
Khoé miệng Nhị hoàng tử nhiễm ý cười ấm áp, thế nhưng độ ấm này lại trước sau chưa chạm đến đáy mắt.
Lúc ấy Triệu Bân cũng đã rõ ràng, công chúa Quỳnh Hoa này nói cho cùng cũng chỉ là một con tốt thí Bắc Lăng đẩy ra mà thôi.
Người Bắc Lăng vốn man rợ, hoàng thất Bắc Lăng lại càng tàn độc hơn. Lịch đại hoàng tộc Bắc Lăng đều là Cửu Long đoạt đích, huynh đệ tương tàn. Nói mái đỏ tường son của cung điện kia được đúc từ máu tươi của nhiều thế hệ long tôn phượng tử cũng không quá. Đặc biệt là đương kim Hoàng đế Bắc Lăng. Tiên đế Bắc Lăng có sáu nam chín nữ, y đã ra tay tàn sát gần như sạch sẽ các huynh đệ tỷ muội của mình mới ngồi lên được ngôi vị Hoàng đế.
Vô tình nhất chính là nhà đế vương. Hoàng thất Bắc Lăng chính là ví dụ tốt nhất.
Bọn họ không coi trọng tư tưởng lấy đức phục chúng của Nho giáo mà chỉ dựa vào thực lực tối thượng.
Buồn cười hơn chính là, đương kim Hoàng đế Bắc Lăng giết cha giết anh em ruột thịt vậy mà lại là một người si tình hiếm thấy. Hậu cung của y chỉ có một mình Hoàng hậu, con vua cũng chỉ hai nam ba nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro