Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Ao cá của diễn...

Nguyệt Dạ Sanh Ca

2025-03-14 07:36:32


Nhưng ngẫm kỹ lại, lời cô ta nói quả thật nghe kỳ quái, nếu không phải đối tượng là Vân Xu, có lẽ trong lòng bọn họ đã sớm bất mãn rồi. Mà trước kia hình như cũng từng xảy ra tình huống tương tự, chỉ là vì hình tượng ôn hòa của Liễu Tư Di đã ăn sâu vào lòng người, nên mọi người không nghĩ nhiều. … Tự dưng cảm thấy có chút đáng sợ.Ánh mắt mọi người đồng loạt trở nên kỳ dị, như kim châm đ.â.m vào lưng Liễu Tư Di, đến tay cũng khẽ run lên. Tuyên Lê huấn xong hai người kia, ánh mắt rơi xuống Vân Xu, dịu dàng hơn hẳn: “Đi theo anh đến văn phòng, anh có chuyện muốn bàn với em.”Vân Xu đứng dậy, đi theo sau anh.Đám người bị bỏ lại tại chỗ lập tức tản ra, đại mỹ nhân đi rồi, bọn họ cũng muốn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Chung Trì và Liễu Tư Di sắc mặt vẫn khó coi như cũ, dù sao cũng là bị phê bình trước mặt mọi người. Chung Trì lấy lại tinh thần, an ủi Liễu Tư Di bên cạnh, nói: “Tư Di, em đừng buồn, tổng giám đốc chỉ là hiểu lầm em thôi, anh biết em không phải người như vậy mà.” Trong lòng anh, Liễu Tư Di là người phụ nữ hiền dịu nhất trên đời, hoàn toàn không như những gì Tuyên Lê nói.Thân thể cứng đờ của Liễu Tư Di chậm rãi thả lỏng, bắt đầu suy nghĩ kế tiếp phải làm thế nào. Vân Xu uy h.i.ế.p cô ta quá lớn. Cô ta là một trong những diễn viên lồng tiếng hàng đầu của công ty, vẫn luôn được hưởng tài nguyên tốt, nhưng giọng nói của Vân Xu lại vượt trội hơn cô ta về mọi mặt. Một khi đối phương về Thịnh Hoa, vị trí của cô ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Điều quan trọng nhất là, giọng của cô ta không giống một số diễn viên lồng tiếng có độ nhận diện cao, một khi có người ưu tú hơn xuất hiện, cô ta rất nhanh sẽ bị thay thế. Muốn giữ vững vị trí của mình, tuyệt đối không thể để người khác vượt lên trên đầu. Liễu Tư Di nhìn Chung Trì vẫn đang an ủi mình, trong lòng lặng lẽ nảy ra một ý tưởng. Ở đây chẳng phải đang có một công cụ tốt để lợi dụng hay sao.……Tuyên Lê dẫn Vân Xu đến văn phòng, pha cho cô một tách trà. Hơi nước bốc lên nghi ngút trong chén sứ trắng, hương trà lan tỏa khắp không gian, khiến lòng người cũng dịu lại. Tuyên Lê lẳng lặng nhìn người phụ nữ đối diện, cô ngồi tao nhã trên sofa, bàn tay nâng chén trà còn trắng hơn cả sứ, dáng vẻ cúi đầu dịu dàng như tranh vẽ. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô là một tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa.Tuyên Lê nói: “Dự án 《Duyên Tới》 đã hoàn thành, em thấy thế nào?”“Chắc là nhẹ cả người đó ạ.” Vân Xu nói: “Đây là lần đầu tiên em làm việc ở công ty với nhiều người như vậy, có chút áp lực, nhưng cũng rất thú vị.” Tuyên Lê bật cười, quả thật là vậy, nhiều người trong giới lồng tiếng ban đầu đều làm việc tại nhà, tự trang bị thiết bị rồi bắt đầu thu âm, khi đến phòng thu chuyên nghiệp đều sẽ cảm thấy không quen. “Em thích ứng cũng tốt đó chứ.”Vân Xu nhớ lại cảnh tượng vui vẻ khi ở cùng mọi người, khóe môi nở một nụ cười nhẹ: “Là do mọi người đều đối xử với em rất tốt, còn dạy em nhiều kiến thức và kỹ năng nhỏ, không có mọi người giúp đỡ, buổi thu âm cũng không thể thuận lợi như vậy.” Ánh mắt trong veo như nước hồ thu của cô dừng lại trên người anh: “Đương nhiên cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ em, nếu không có anh thì khả năng lồng tiếng của em chắc vẫn dậm chân tại chỗ mất.”Ánh mắt Tuyên Lê thoáng ý cười, Vân Xu luôn thẳng thắn, chân thành như vậy. Anh hy vọng cô sẽ mãi như thế.Đến lúc rồi.Tuyên Lê nói: “Em biết là ngay từ đầu anh đã muốn mời em về Thịnh Hoa mà đúng không? Ngay từ lúc chúng ta còn chưa gặp mặt, anh đã phát hiện ra tài năng và sự linh hoạt trong giọng nói của em rồi, nên mới đặc biệt chọn kịch bản này, chính là hy vọng em có thể đến công ty để trực tiếp cảm nhận môi trường ở đây, rồi mới đưa ra quyết định.” Hai tuần này, đủ loại biểu hiện của Tuyên Lê đã khiến Vân Xu sớm đoán ra được ý định của anh.Tuyên Lê hỏi: “Vậy bây giờ em thấy Thịnh Hoa thế nào?”Vân Xu nghiêm túc khen ngợi: “Thịnh Hoa rất tốt ạ, có nhân viên giỏi, môi trường tốt đẹp…” Đột nhiên giọng nói cô trở nên hoạt bát hơn hẳn: “Đương nhiên còn có cả ông chủ lợi hại nữa.” Nghĩ đến dáng vẻ anh đánh nhau ở quán bar ban nãy, cô bất giác bật cười, nụ cười tươi tắn như hoa mới nở, đẹp đến nao lòng. Tuyên Lê nhìn cô, không thể kiềm chế được mà say mê vẻ đẹp ấy.Một lát sau, Vân Xu mới chậm rãi nói: “Tóm lại là Thịnh Hoa là một công ty rất tốt.”Tuyên Lê hít sâu một hơi, nói: “Vậy thì ở đây, anh trịnh trọng mời em gia nhập Thịnh Hoa, em có đồng ý không?”Vân Xu im lặng. Lòng Tuyên Lê chùng xuống, bàn tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt lại, hình dung đến việc sau này Vân Xu có thể gặp phải đủ loại khó khăn, anh không khỏi cảm thấy bực bội. Anh kìm nén cảm xúc, quan sát sắc mặt cô, hỏi: “Là còn có nguyên nhân nào khác sao? Không ngại nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết.”Vân Xu nói: “Em… không muốn rời Đông Thành. Em sống ở đó 6 năm rồi, mọi thứ ở Đông Thành đều đã quen thuộc với em. Nếu làm việc ở Thịnh Hoa, chắc chắn em phải chuyển đến Tây Thành đúng không ạ?” Không thể có chuyện nhân viên và công ty lại ở hai thành phố khác nhau được.Tuyên Lê có chút ngạc nhiên trước lý do của cô, nhưng cũng có thể hiểu được, phần lớn mọi người đều không muốn rời xa thành phố quen thuộc, bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc những mối quan hệ và nguồn lực mà bạn đã tích lũy ở thành phố đó phần lớn sẽ trở nên vô dụng. Nhưng điều này đối với Tuyên Lê mà nói hoàn toàn không phải vấn đề.Anh nói: “Vậy thì em cứ ở lại Đông Thành, thế nào?”Vân Xu ngạc nhiên nhìn anh.Tuyên Lê tiếp tục: "Em cứ ở Đông Thành, khi nào có việc cần thì đến công ty hoặc đến địa điểm thu âm khác. Chi phí ăn ở, đi lại công ty đều lo, em chỉ cần chuẩn bị tốt cho công việc là được."Vân Xu ngơ ngác, chuyện này cũng được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Số ký tự: 0