Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Đánh Rơi Trân B...
Nguyệt Dạ Sanh Ca
2025-03-14 07:36:32
Trì Châu vẫn lật xem tài liệu, động tác không hề thay đổi, như thể đang nghe một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Với anh mà nói, đây đúng thật là một chuyện nhỏ, chỉ là một bài học dành cho những kẻ ngu xuẩn đầu óc không minh mẫn.“Ừ.” Trì Châu không ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm: “Cứ để bọn họ tự giãy giụa một thời gian. Vài ngày sau, phái người nói cho nhà họ Y biết chuyện này.”Anh muốn nhà họ Y biết rõ ai là người gây ra tình cảnh khốn khó này cho họ. Y Hạo Ngôn đã thích xen vào chuyện người khác như vậy, thì nên lo chuyện nhà mình trước đi. Dám đến trước mặt Vân Xu gây sự, vậy thì phải nếm thử hậu quả do hành vi lỗ mãng của mình gây ra.Sau sự kiện này, những người lớn tuổi trong công ty Hợp Thịnh chắc chắn sẽ có ý kiến với Y Hạo Ngôn, người thừa kế trẻ tuổi của gia tộc. Vị trí người thừa kế nhà họ Y vốn có không ít người nhòm ngó.Báo cáo xong chuyện nhà họ Y, thư ký Đổng tiếp tục báo cáo chuyện nhà họ Trì.Trì Châu đã giữ kín thông tin về nơi ở của anh và Vân Xu. Người nhà họ Trì tìm đủ mọi cách cũng không dò hỏi được. Càng không gặp được, họ càng thêm nhớ nhung. Cảm xúc của người nhà họ Trì dần trở nên nóng nảy.“Phu nhân và nhị thiếu sáng nay lại đến công ty, vẫn luôn hỏi thăm nhân viên công ty về tiểu thư Vân Xu.”Động tác của Trì Châu khựng lại.Thư ký Đổng vội vàng nói thêm: “Nhân viên của chúng ta không ai nói gì cả.”Đúng là nhân viên cũng không biết gì nhiều về Vân Xu. Ở công ty, Vân Xu gần như luôn đi cùng Trì Châu, mối quan hệ với nhân viên công ty chỉ dừng lại ở mức gặp thoáng qua hoặc chào hỏi xã giao.Mẹ và em trai đúng là quá cố chấp, chỉ là sự cố chấp này đã đặt sai chỗ. Gia đình họ Trì hy vọng có thể gặp Vân Xu một lần, Trì Châu đã đồng ý chuyển lời, nhưng tuyệt đối sẽ không ép buộc Vân Xu làm những việc cô không muốn. Anh đã hỏi Vân Xu có muốn gặp người nhà họ Trì không, và Vân Xu đã thẳng thừng từ chối, vẻ mặt chán ghét không hề che giấu. Vậy nên, việc gặp mặt chắc chắn không thể xảy ra.Chỉ là bố mẹ anh dường như không cam tâm với kết quả này, liên tục gọi điện thoại yêu cầu Vân Xu trở về bên cạnh họ. Gọi nhiều lần, Trì Châu cũng thấy phiền. Anh nói với họ nếu có chuyện khác thì nhắn tin, điện thoại thì anh từ chối nghe luôn.Trước đây thì một lòng thiên vị Trì Tiêu Tiêu, không hề quan tâm đến cảm xúc của Vân Xu. Bây giờ lại khăng khăng đòi Vân Xu về nhà họ Trì. Họ coi Vân Xu là cái gì chứ, là thú cưng vẫy tay là đến, xua tay là đi sao?“Lần sau nếu người nhà họ lại đến, cứ nói thẳng với họ, Vân Xu sau này sẽ không đến công ty nữa. Bảo họ đừng đến công ty làm phiền, tránh quấy rầy người khác làm việc.”Thân hình thư ký Đổng cứng đờ một cách khó nhận ra. Chiếc cặp tài liệu trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất. Trong đầu anh chỉ còn lại một ý nghĩ: [Cô ấy sẽ không đến nữa sao?]Vị thư ký khôn khéo, giỏi giang hiếm khi thất thần trước mặt cấp trên. Nhận thấy cảm xúc khác lạ của người đối diện, Trì Châu ngẩng đầu nhìn. Người thư ký tâm phúc vẫn cung kính đứng đó. Anh thầm thở dài, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói thêm gì. Anh phân phó thêm vài việc công rồi bảo thư ký ra ngoài.Vẻ đẹp của Xu Xu như vậy, thật sự không dễ gì quên được.Thư ký Đổng, người luôn hành động nhanh nhẹn, hôm nay rời khỏi văn phòng lâu hơn bình thường rất nhiều. Anh thực ra muốn hỏi Trì Châu có cần chuẩn bị đồ đạc gì cho Vân Xu không? Cô ấy thật sự sẽ không đến nữa sao? Anh… có thể đi gặp cô ấy không?Nhưng cuối cùng, những câu hỏi này vẫn bị anh chôn chặt trong lòng. Anh dù sao cũng chỉ là thư ký của Trì tổng mà thôi, thân phận và địa vị có hạn. Người như Vân Xu, anh không với tới được, vậy thì không nên có những suy nghĩ dư thừa.
Vân Xu ngủ một giấc dài đến hơn ba giờ chiều. Khi tỉnh dậy, cô ngồi trên giường một lúc, đầu óc còn mơ màng. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ đã dịu bớt, không còn gay gắt như buổi trưa. Gió nhẹ nhàng thổi qua khe cửa sổ hé mở, làm lay động tấm rèm lụa mỏng màu trắng.
Vân Xu ngủ một giấc dài đến hơn ba giờ chiều. Khi tỉnh dậy, cô ngồi trên giường một lúc, đầu óc còn mơ màng. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ đã dịu bớt, không còn gay gắt như buổi trưa. Gió nhẹ nhàng thổi qua khe cửa sổ hé mở, làm lay động tấm rèm lụa mỏng màu trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro