Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Đánh Rơi Trân B...

Nguyệt Dạ Sanh Ca

2025-03-14 07:36:32

Suy đi tính lại vài nơi, chỉ có thành phố A là thích hợp nhất. Hắn và người phụ nữ kia từng làm thuê ở đó, cũng có chút quen thuộc. Nghe nói thành phố A mười năm nay phát triển rất nhanh, có lẽ bọn đòi nợ ở thành phố lớn như vậy cũng sẽ có chút kiêng dè.Tiền bạc trong nhà gần như đã tiêu xài hết sạch. Lần tới, có lẽ đến cả căn nhà cũ nát này cũng không giữ được. Điêu Xuyên liếc nhìn người phụ nữ vẫn nằm bất động trên sàn nhà. Nếu không phải xem bà ta còn có thể chăm sóc được cuộc sống của hắn, có lẽ hắn đã sớm đá bà ta ra đường rồi.Trong tay chỉ còn tiền vừa đủ cho một người đi đường, người phụ nữ này cứ để lại đây vậy. Điêu Xuyên chẳng buồn nghĩ đến những gì bà ta có thể phải chịu đựng. Chuyện đó có liên quan gì đến hắn chứ.Càng nghĩ Điêu Xuyên càng bực bội. Nếu năm xưa con bé kia không bỏ trốn, hắn đâu cần phải rời xa quê hương, lại càng không nghiện cờ bạc. Ngoan ngoãn để hắn bán đi thì có phải tốt hơn không?Hôm sau, Điêu Xuyên ở nhà thu dọn đồ đạc quan trọng, chuẩn bị sẵn sàng để bỏ trốn bất cứ lúc nào. Để cẩn thận hơn, hôm nay hắn không ra khỏi nhà. Dù cho bọn đòi nợ có đến rồi đi nữa, hắn vẫn sẽ im lìm ở trong nhà giả chết.Đến đêm thứ ba, hắn mới lén lút cải trang kín mít, chuồn ra khỏi nhà, hoàn toàn bỏ mặc người phụ nữ kia.Dưới màn đêm tĩnh lặng, xung quanh không một bóng người. Ngay khi Điêu Xuyên cho rằng mình đã an toàn, từ bóng tối bước ra mấy gã đàn ông hung hãn, mặt mày dữ tợn, tay chân xăm trổ hình mãnh thú đầy mình.Điêu Xuyên trợn tròn mắt, không thể tin vào mắt mình.Sau nhiều năm trốn chui trốn lủi, hắn lại một lần nữa cảm nhận được nỗi đau đớn khi bị người ta vây đánh. Vô số nắm đấm, cú đá như mưa trút xuống, căn bản không có chỗ nào để trốn. Bụng hắn trúng một cú đ.ấ.m trời giáng, đau đến mức mật suýt chút nữa trào ra.Lần này, bọn chúng đánh có vẻ còn ác liệt hơn trước kia.“Tao cho mày biết thế nào là mỗi ngày phải chạy trốn!” Gã đàn ông cơ bắp cầm đầu nhổ một bãi nước bọt, ra hiệu cho đàn em đánh mạnh tay hơn. “Không cho thằng ch.ó này nếm chút đau khổ, nó không biết chữ "sợ" viết thế nào đâu!”Đợi đến khi Điêu Xuyên bị lôi xềnh xệch đến trước mặt lão đại, mặt mũi hắn đã bầm dập không còn hình dạng. Bọn đàn ông thô kệch này có kinh nghiệm đầy mình trong việc đánh người, biết ra tay vào chỗ nào sẽ gây đau đớn tột độ mà lại không nguy hiểm đến tính mạng. Đánh c.h.ế.t người rồi, tiền đòi ai bây giờ?Giữa đại sảnh quán bar ồn ào hỗn loạn, trai gái điên cuồng lắc lư, gào thét. Lão đại, kẻ chủ nợ, nâng ly rượu, liếc nhìn Điêu Xuyên một cách hờ hững, ghét bỏ rồi dời mắt đi, tiếp tục hòa mình vào không khí sôi động.Điêu Xuyên bị lôi thẳng vào bên trong ghế lô. Gã đàn ông cơ bắp vừa túm hắn buông tay ra, hắn liền ngã vật xuống sàn nhà như đống bùn nhão, run lẩy bẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.Lão đại, người mà bọn đàn em gọi, mặc áo khoác da màu đen, cổ đeo dây chuyền vàng to tướng, vắt chéo chân dựa vào sofa. Ánh mắt hung ác của hắn dừng trên người Điêu Xuyên đang nằm bò dưới đất: “Điêu Xuyên, gan mày cũng lớn đấy nhỉ? Nợ tiền của tao, vậy mà còn dám bỏ trốn. Mày cũng đâu phải ngày đầu tiên biết tao, sao có thể ngây thơ nghĩ rằng tao sẽ bỏ qua món nợ của mày?”“Tôi, tôi không có… ý định bỏ trốn. Tôi sẽ trả tiền mà.” Điêu Xuyên nói, nhưng ngay cả chính hắn cũng không tin vào lời mình.Lão đại chẳng thèm để ý đến lời vô nghĩa của hắn, nói thẳng: “Còn thiếu 300 vạn. Tao cho mày hai tuần. Nếu không trả đủ, thì liệu hồn đấy.”Lời nói này quá rõ ràng. Không trả đủ thì lấy mạng đền.Điêu Xuyên trợn tròn mắt. Hắn không hề nợ nhiều tiền đến thế. Năm xưa hắn chỉ vay có hơn 30 vạn, sao giờ lại biến thành 300 vạn?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Số ký tự: 0