Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Đánh Rơi Trân B...
Nguyệt Dạ Sanh Ca
2025-03-14 07:36:32
“Hơn nữa, Xu Xu của chúng ta đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, người ta yêu thương em còn không hết ấy chứ.”“Thật không ạ?” Vân Xu vẫn còn nghi hoặc.“Dĩ nhiên là thật rồi. Xu Xu là nhất mà.” Trì Châu nói với vẻ chắc chắn: “Nếu có ai không thích em, thì nhất định là do vấn đề của người đó.”Trì Châu luôn tin tưởng em gái mình như vậy.Vân Xu được anh trai dỗ dành thì vui vẻ hẳn lên, ánh mắt ngập tràn ý cười say lòng người. Nghĩ đến việc lần này Trì Châu sẽ cùng cô đến Ma Đô, chút lo lắng cuối cùng của cô cũng tan biến không còn dấu vết.“Vậy chúng ta nên mang theo quà gì đến biếu bác Quý ạ?”“Anh nhớ bác Quý thích rượu, yến sào. Lần trước ăn cơm cùng nhau, bác ấy đã…” Trì Châu chậm rãi kể lại những kỷ niệm trước đây.Vân Xu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe anh trai nói. Vẻ ngoan hiền của em gái khiến trái tim Trì Châu mềm nhũn.Ánh đèn bàn cao chân tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Trên sofa, hai anh em quấn quýt bên nhau, khe khẽ trò chuyện. Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh trai ánh lên nét dịu dàng, chỉ dành riêng cho em gái mình. Trong mắt em gái tràn đầy sự tin tưởng tuyệt đối vào anh trai.Không khí yên tĩnh và ấm áp lan tỏa khắp phòng làm việc, kéo dài mãi không tan.Ông Quý không hiểu vì sao vợ ông từ khi đến thành phố A về cứ nhìn ông bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Mãi đến khi Vân Xu đứng trước mặt ông, dù là một người từng trải như ông, cũng phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp phi thường của cô.Chẳng trách con trai ông khăng khăng muốn ở lại bên đó, thảo nào vợ ông đi mà không chịu về.Trước khi gặp Vân Xu, ông Quý nghĩ gia đình ông môn đăng hộ đối, không cần phải liên hôn, con trai tìm được người mình yêu là tốt rồi.Nhưng sau khi gặp Vân Xu, ông Quý mới phải cảm thán, con trai ông đúng là có bản lĩnh, mỹ nhân tuyệt sắc đến thế này cũng có thể dụ về nhà được, rất có phong thái của ông năm xưa.“Bố, đây là bạn gái con, Vân Xu.” Quý Thừa Tu nhẹ nhàng nắm tay Vân Xu, trên khóe mắt đuôi mày đều là ý cười hạnh phúc.Ông Quý cười hiền hậu, hoàn toàn không hề tỏ vẻ bề trên, giống như bà Quý, ông thân thiện và gần gũi như một người cha, người bác bình thường.“Vân Xu, cảm ơn cháu đã luôn chăm sóc Thừa Tu. Sau này còn phải phiền cháu nhiều hơn nữa.”Buổi gặp mặt diễn ra vô cùng vui vẻ. Người nhà họ Quý hết mực quan tâm đến cảm xúc của Vân Xu, lo lắng cô có chỗ nào không quen. Bà Quý còn ngồi hẳn xuống bên cạnh Vân Xu, không ngừng trò chuyện với cô.Dưới sự dẫn dắt khéo léo của bà Quý, Vân Xu dần dần thoải mái hơn, khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.Cô nghĩ, lời anh hai nói quả nhiên đúng.Bác Quý và dì Quý đều là những người rất tốt.……Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã 5 năm kể từ ngày Vân Xu gặp lại Trì Châu.Trong 5 năm đó, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.Ví dụ như, Vân Xu và Quý Thừa Tu đính hôn, trở thành thông gia với nhà họ Quý. Nhờ sự giúp đỡ to lớn của Quý Thừa Tu, Trì Châu nhanh chóng đứng vững chân ở Ma Đô, trụ sở tập đoàn Trì Thị cũng được chuyển đến Ma Đô, Trì Châu định cư ở Ma Đô.Lại ví dụ như, những người nhà họ Trì chọn ở lại thành phố A dường như cuối cùng cũng hiểu ra mình không được yêu quý đến mức nào. Bọn họ không còn xuất hiện trước mặt Vân Xu nữa. Chỉ đến Tết, khi Trì Châu về thăm người thân, bọn họ mới dám hỏi han anh vài câu về Vân Xu.Đợi Trì Châu đi rồi, bọn họ lại bắt đầu than thở.“Thế sự trêu ngươi thật mà.” Ông Trì thở dài, một gia đình tốt đẹp lại thành ra thế này.Bà Trì cười chua chát, rồi lại chuyển sang phẫn nộ: “Nếu không phải con đàn bà độc ác kia, thì chúng ta đã không phải xa con gái đến mức này. Tôi hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ả.”Suốt một thời gian dài, mỗi khi nhớ đến khuôn mặt giống hệt con đàn bà kia của Trì Tiêu Tiêu, nhớ đến chuyện xảy ra ở quán trà, nhớ đến việc mình bị lừa cho xoay như chong chóng, bà Trì chỉ còn cảm thấy chán ghét. Tình mẫu tử đã sớm bị hận thù và thời gian bào mòn đến triệt để. Thậm chí, bà không hiểu nổi vì sao mình lại có thể tốt với con gái của kẻ thù như vậy.Nếu bà ở vào vị trí của Vân Xu, bà cũng sẽ không nhận người mẹ như bà.Trì Hiền im lặng đi theo sau cha mẹ. Anh so với mấy năm trước đã trưởng thành hơn rất nhiều, cuối cùng cũng bắt đầu có trách nhiệm, cũng biết được trước đây mình ấu trĩ và buồn cười đến mức nào.Bây giờ, anh chỉ mong Vân Xu có thể sống hạnh phúc, không bị quá khứ vây khốn, cũng không cần phải chấp nhận họ. Cô cứ sống tốt cuộc đời mình là được, dù cả đời không nhận lại người thân.Gia đình họ Trì sau này cũng sẽ sống trong nỗi nhớ nhung, chỉ có thể từ xa dõi theo con trai cả và con gái út.……Đám cưới của Vân Xu và Quý Thừa Tu không mời người nhà họ Trì, chỉ có Trì Châu với tư cách người thân tham dự. Nhưng không ai dám cười nhạo cô dâu. Ai cũng biết chồng cô là người đứng đầu Quý gia, người đàn ông luôn tươi cười hòa nhã kia, thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn, bao nhiêu kẻ đã phải ôm hận vì khinh địch.Tuy nhiên, trong hai năm gần đây, chủ đề bàn tán nhiều nhất lại là tình yêu sâu đậm mà Quý Thừa Tu dành cho vợ mình.Vì cô, anh xây một nhà kính hoa viên lớn nhất, vì cô, anh đấu giá những món trang sức đắt giá trên trời. Cô chỉ vô tình nói một câu, anh liền tìm mọi cách giúp cô thực hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro