Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Thay đổi số phậ...
Nguyệt Dạ Sanh Ca
2025-03-14 07:36:32
Vẻ mặt mong chờ của Vân Xu khiến trái tim Tiêu Tử Nguyệt mềm nhũn.Nghĩ kỹ lại, nơi này quả thật là địa điểm thích hợp nhất. Gần nhà họ Tiêu, lại có môi trường sống thuộc hàng nhất nhì khu phía Đông, và quan trọng nhất là, Vân Xu thích nơi này.Vân Xu cũng không thường xuyên ra ngoài, bản thân Tiêu Tử Nguyệt sau này sẽ chú ý hơn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.Quán cà phê.“Mẹ, con đã hứa với ông nội rồi, chuyện hủy hôn sẽ không gây ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, vì sao mẹ vẫn cứ muốn can thiệp vào chuyện của con?” Nghe mẹ mình ấp úng kể lại cuộc gặp gỡ với Vân Xu, vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Trạch càng thêm u ám.Anh thật sự không dám tưởng tượng Vân Xu sẽ cảm thấy thế nào khi nghe những lời mẹ anh nói. Cô ấy rõ ràng chẳng hề hay biết gì cả.“Mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi. Có một người vợ có thể giúp đỡ con, con sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều.” Mẹ Lục cố gắng an ủi con trai: "Con bé có vẻ không hiểu rõ ý của mẹ, nên con đừng lo lắng quá.”Theo biểu hiện của Vân Xu, có lẽ cô ấy chỉ coi bà như một bà già hay cằn nhằn mà thôi.Sắc mặt Lục Trạch dịu đi đôi chút: “Sau này nếu mẹ muốn mời Vân Xu gặp mặt, nhất định phải báo trước cho con biết.”“Mẹ biết rồi.” Mẹ Lục thở dài, suýt chút nữa thì bà đã làm hỏng chuyện của con trai. Bà cũng cảm thấy hối hận.Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp phi thường của Vân Xu, mẹ Lục có chút thất thần. Nếu sớm biết Vân Xu có nhan sắc tuyệt trần đến vậy, bà đã nâng niu còn không kịp, chứ đừng nói đến việc buông lời khó nghe với cô. Những người con gái xinh đẹp như Vân Xu vốn dĩ nên được những gia tộc lớn như nhà họ Lục tỉ mỉ nuôi dưỡng, yêu thương và che chở mới phải.“À phải rồi, tiểu thư Tiêu và Vân Xu rốt cuộc là quan hệ thế nào?” Mẹ Lục chợt nhớ ra một vấn đề.Một người suýt chút nữa đã trở thành con dâu, một người có khả năng sẽ trở thành con dâu tương lai, hai người họ ở bên nhau liệu có ổnkhông?Vẻ mặt Lục Trạch hờ hững, “Tiêu Tử Nguyệt nghe tin Vân Xu ở chỗ con, liền trực tiếp tìm đến tận cửa. Sau đó hai người vừa gặp đã như thân quen, có lẽ vì thế mà Tiêu Tử Nguyệt mới muốn hủy hôn.”Diễn biến sự việc nghe cứ như chuyện hoang đường, nhưng một khi mẹ Lục đã “nhập vai” Vân Xu vào câu chuyện, bà lại cảm thấy khả năng này rất cao.Vẻ đẹp của Vân Xu đúng là quá mức quy phạm.Lục Trạch nheo mắt lại, anh đã phần nào đoán được có người đang ngấm ngầm phá rối sau lưng. Nếu không, mọi chuyện sẽ không luôn đi theo chiều hướng ngược lại với mong muốn của anh như vậy.Thông tin về Vân Xu đã được anh bảo mật rất kỹ càng, không thể nào sau khi bị Tiêu Tử Nguyệt phát hiện, lại lập tức bị mẹ anh biết được.Đáy mắt đen láy của Lục Trạch ánh lên vẻ lạnh lẽo. Anh đã có một vài nghi ngờ nhất định trong lòng. Anh sẽ cho người điều tra tất cả những người xung quanh một lượt, để tìm ra những kẻ nội gián không an phận.Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện này.Sau khi đưa mẹ Lục trở về Lục gia, Lục Trạch lại quay về công ty. Anh vốn đang làm việc dở dang thì đột ngột nhận được tin mẹ anh đã tìm gặp Vân Xu, vội vàng chạy đến đó, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, đương nhiên phải quay trở lại công ty tiếp tục công việc.Ngồi trở lại bàn làm việc, anh chống cằm suy tư một hồi, rồi gọi thư ký An đến.Thư ký An vẫn diện bộ vest đen quen thuộc, đeo cặp kính đen dày cộm. Anh đứng trước bàn làm việc, hơi cúi người: “Lục tổng.”Ánh mắt sắc bén của Lục Trạch không ngừng dò xét anh. Vẻ mặt An Trạch Vũ vẫn không hề thay đổi, giống như một cỗ máy tinh xảo, nếu không phải đã điều tra kỹ về An Trạch Vũ, có lẽ Lục Trạch đã nghĩ chính anh ta là người tiết lộ thông tin.Lục Trạch thu hồi ánh mắt, dù sao thì An Trạch Vũ vẫn luôn là người đáng tin cậy nhất của anh: “Sắp tới cậu hãy bàn giao công việc bộ phận cho thư ký Trương, còn cậu hãy đi bịt miệng những người còn lại. Tôi không muốn sau này bên cạnh Vân Xu còn có bất kỳ kẻ nào dám ăn nói hàm hồ.” Lục Trạch khi bao dưỡng Tương Tĩnh Huyên, từng đưa cô ta xuất hiện ở không ít nơi, bây giờ anh cần phải tìm cách lấp đầy những lỗ hổng này.Nói xong, Lục Trạch lại nghĩ đến một chuyện: “Căn biệt thự kia lập tức bán đi, nhớ kỹ phải qua tay vài người.”Căn biệt thự mà anh nhắc đến chính là căn nhà mà anh đã mua cho Tương Tĩnh Huyên ở. Lục Trạch muốn xóa sạch mọi dấu vết của quá khứ.Vẻ mặt An Trạch Vũ không chút d.a.o động: “Vâng, tôi đã rõ.”Thật ra, người khiến Lục Trạch phiền lòng nhất chính là Tương Tĩnh Huyên. Cô ta dưới sự giúp đỡ của người thừa kế Giang gia đã rời khỏi đất nước, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Anh lo lắng rằng một ngày nào đó cô ta sẽ đột ngột xuất hiện trở lại, đến lúc đó anh sẽ phải ăn nói thế nào với Vân Xu đây.Lục Trạch nghĩ, chỉ cần có thể liên lạc được với Tương Tĩnh Huyên, anh có thể cho cô ta cả đời không hết tiền tiêu, chỉ cần cô ta đừng quay về nước, đừng bao giờ quấy rầy cuộc sống của anh nữa.Cứ an phận sống cuộc đời giàu sang nơi đất khách quê người là được.Ở một góc khuất mà Lục Trạch không nhìn thấy, khóe miệng An Trạch Vũ khẽ nhếch lên, độ cong thoáng qua dường như mang theo một chút ý vị trào phúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro