Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Thay đổi số phậ...

Nguyệt Dạ Sanh Ca

2025-03-14 07:36:32

Vân Xu đẩy cổng rào bước vào, đi thẳng đến một cây đại thụ trong sân. Tiếng mèo kêu thảm thiết đã rõ mồn một. Ngẩng đầu lên, mèo Ragdoll quả nhiên đang ở trên cây, thân hình tròn trịa run rẩy bám víu trên cành cây khẳng khiu.Thấy chủ nhân đã đến, Noãn Noãn kêu càng thảm thương hơn, y hệt như tiếng ve sầu non nớt lạc lõng giữa đất trời. Vân Xu vừa giận vừa buồn cười, con mèo này cũng quá biết gây sự, thừa lúc cô không để ý đã trộm bò ra ngoài, lại còn tự đưa mình lên cây trong sân nhà người ta.Cây đại thụ này đường kính chừng bốn mươi centimet, thân cây trơn tuột không có chỗ bám. Cành cây Noãn Noãn mắc kẹt lại ở trên cao quá, dù có kê ghế cũng khó lòng với tới được. Vân Xu khó xử đứng dưới gốc cây, đang tính toán tìm người giúp đỡ thì một giọng nam xa lạ đột ngột vang lên sau lưng.“Tiểu thư, xin hỏi cô cần giúp gì không?”Lộ Diệp Lâm vừa từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy một bóng dáng nữ giới mảnh mai đứng dưới gốc đại thụ trong sân nhà mình, cô đội chiếc mũ rộng vành, ánh mắt chăm chú nhìn lên những cành cây cao. Anh dừng bước, đặt đồ đạc trong tay xuống, bước về phía cây đại thụ, cuối cùng cũng nhìn thấy chú mèo nhỏ đáng thương ẩn mình giữa tán lá rậm rạp.Xem ra vị nữ chủ nhân này là vì con mèo cưng chạy rông nên mới xuất hiện ở đây. Độ cao này có vẻ hơi quá sức với cô, anh định bụng sẽ giúp một tay, nhưng tiếng nói đột ngột của mình dường như đã khiến cô giật mình.Lộ Diệp Lâm vừa định lên tiếng xin lỗi, liền thấy bờ vai gầy guộc của cô tiểu thư khẽ run lên. Khoảnh khắc cô xoay người lại, thế giới xung quanh dường như ngưng đọng, vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô như một đòn tấn công mạnh mẽ vào đáy mắt anh, kinh diễm đến nghẹt thở. Vẻ kinh ngạc thất thố trên gương mặt cô tựa như một chú nai con lạc giữa núi rừng, đẹp đến thuần khiết vô ngần.Trong lòng Lộ Diệp Lâm trong nháy mắt trào dâng vô vàn yêu thương, lý trí dường như tan biến hoàn toàn. Anh nghe thấy tiếng thở dài tan tác trong lòng mình.“Tôi thành thật xin lỗi vì đã khiến tiểu thư giật mình.” Người đàn ông tuấn mỹ nho nhã cất giọng dịu dàng, chiếc áo khoác dáng dài màu cà phê càng tôn lên vẻ phong độ lịch thiệp của anh: “Xin đừng lo lắng, tôi chỉ là muốn đến giúp cô một tay thôi.”Vân Xu lúc này mới hoàn hồn, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, tất cả sự chú ý của cô đều dồn vào Noãn Noãn, giọng nói đột ngột kia thực sự khiến cô giật mình. “Không… không sao ạ.” Vân Xu đáp, đôi mắt trong veo lay động, ánh nhìn dịu dàng dừng trên người anh, “Thật… thật sao? Anh có thể giúp tôi đưa Noãn Noãn xuống được không? Tôi… tôi không với tới độ cao đó.”“Đương nhiên rồi, tôi vô cùng sẵn lòng.” Lộ Diệp Lâm mỉm cười đáp ứng lời thỉnh cầu của cô. Phải nói rằng, anh còn mong muốn điều đó hơn cả lời nói.Lộ Diệp Lâm kê ghế, cẩn thận bế mèo Ragdoll vào tay, ánh nắng lốm đốm khắc họa lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, tĩnh lặng mà đẹp đẽ vô ngần. Lúc sau, khi đưa mèo cho Vân Xu, đầu ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, Vân Xu không để tâm, nhưng Lộ Diệp Lâm lại cảm thấy đầu ngón tay mình như bị thiêu đốt, cảm giác nóng ran lan tỏa đến tận đáy lòng.Chú mèo Ragdoll tội nghiệp vừa được về vòng tay chủ nhân liền ra sức làm nũng, dụi đầu cọ mặt, hận không thể trút hết mọi ấm ức vừa trải qua. Vân Xu không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, an ủi tâm hồn bé nhỏ đang tổn thương. Lộ Diệp Lâm đứng một bên không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn một người một mèo.Vân Xu ôm chặt Noãn Noãn vào lòng, ngẩng đầu lên nói lời cảm tạ: “Thật sự cảm ơn anh rất nhiều, tôi đang lo không biết phải làm sao, may mà có anh đến kịp thời.”“Chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.” Lộ Diệp Lâm nho nhã cười.Ánh mắt Vân Xu rơi xuống chiếc túi nilon đặt cách đó không xa, lại nhớ đến cảnh anh vừa mở cửa bước vào biệt thự, cô hỏi: “Anh là chủ nhân của căn biệt thự này phải không ạ?”“Đúng vậy, hôm nay tôi mới chuyển đến.” Lộ Diệp Lâm nói: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa hay gặp con mèo chạy lạc sang.” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Số ký tự: 0