Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Thay đổi số phậ...

Nguyệt Dạ Sanh Ca

2025-03-14 07:36:32

Câu trả lời chân thành của Vân Xu khiến khóe môi An Trạch Vũ khẽ cong lên một nụ cười nhỏ, gần như không thể nhận thấy. Anh cảm thấy mình và Vân Xu cũng có thể xem là người quen của nhau rồi.Sau khi hoàn thành công việc, Vân Xu bắt đầu chuẩn bị cho sự nghiệp trồng hoa lớn của mình. Nhân viên quản lý khu dân cư nói với cô rằng đất trong sân vườn tạm thời không phù hợp để trồng hoa. Vì vậy, Vân Xu chỉ có thể lên mạng mua rất nhiều thứ cần thiết cho việc trồng hoa. Tất cả những thứ cô mua hiện đang chất đống trong kho chứa đồ nhỏ của cô.Nhân viên bất động sản cũng đã hỏi Vân Xu có muốn thuê người đến làm vườn không, họ có thể giúp liên hệ với người phù hợp. Nhưng Vân Xu đã từ chối một cách nhanh chóng. Cô cho rằng việc trồng hoa mang lại niềm vui và cô muốn tự mình thực hiện mọi công đoạn.Vân Xu tết mái tóc dài mềm mại của mình thành một b.í.m tóc gọn gàng, sau đó thay bộ đồ thể thao thoải mái để dễ vận động, và đội lên đầu một chiếc mũ rơm rộng vành để che nắng. Thực ra, chiếc mũ này có vẻ hợp với váy dài hơn, thích hợp để đứng trên bãi cát chụp ảnh, nhưng vì những chiếc mũ khác không tiện lợi bằng, nên nó đã được trưng dụng để phục vụ cho công việc làm vườn của Vân Xu.Mở kho chứa đồ nhỏ ra, Vân Xu dự định sẽ dọn dẹp những thứ mua sắm này trước. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô nắm lấy một góc của bao tải, sau đó dùng sức kéo mạnh.Đến vườn, nhìn mảnh đất trống trải trước mắt, cô bắt đầu hoài nghi, liệu mình có thực sự hoàn thành được công cuộc trồng hoa này không? Nói tóm lại, cứ thử xem đã. Vân Xu cầm lấy chiếc xẻng, thở hồng hộc bắt đầu làm việc, trông chẳng khác nào một chú sóc nhỏ cẩn trọng. Nhưng chỉ mới mười mấy phút, cô đã cảm thấy mệt lả. Ngồi xổm xuống, cô cảm giác cơ thể mình mềm nhũn như miếng bọt biển, chẳng còn chút sức lực nào.“Em đây là…?” Giọng nói trầm ấm vang lên. Vân Xu nghiêng đầu nhìn lại, Lộ giáo sư đang đứng bên ngoài hàng rào, cúi mắt nhìn cô, đôi mày hơi nhíu lại. Trên tay anh còn cầm vài tập tài liệu, có vẻ như vừa từ trường về. “Em muốn thử cải tạo khu vườn thành một vườn hoa nhỏ.” Vân Xu chống xẻng, miễn cưỡng đứng dậy, thở dài: “Nhưng xem ra có hơi… không thực tế.” Trong lúc đứng dậy, thân hình nhỏ bé của cô còn loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã. Đồng tử Lộ Diệp Lâm co lại, thân thể theo bản năng tiến gần muốn đỡ lấy cô, nhưng lại bị hàng rào ngăn cản. Sau đó, thấy thân thể Vân Xu đã đứng vững, anh mới nhẹ nhàng thở ra.“Chậm thôi, đừng vội. Vận động mạnh xong cơ thể mệt mỏi là chuyện bình thường mà.” Giọng Lộ Diệp Lâm trầm ổn, anh nhanh chóng mở cổng rào, bước đến trước mặt cô. Vân Xu có chút xấu hổ. Cô ngượng ngùng nói với Lộ giáo sư rằng, thực ra cô mới làm được có một lúc thôi, chưa tính là vận động mạnh. Ánh mắt Lộ Diệp Lâm quét một vòng quanh khu vườn, cuối cùng dừng lại trên bàn tay đang nắm xẻng của Vân Xu. Anh hơi nheo mắt lại: “Xòe tay ra, để anh xem nào.” Giọng anh trở nên nghiêm khắc hơn. Vân Xu chớp chớp mắt, có lẽ vì Lộ Diệp Lâm là giáo sư đại học, cô luôn có một sự tin phục khó hiểu đối với anh. Vân Xu ngoan ngoãn xòe bàn tay nhỏ bé ra. Chỉ thấy lòng bàn tay trắng nõn vốn xinh xắn giờ đã sưng đỏ cả lên, không ít chỗ còn bị trầy xước, trông như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ bị phá hỏng, khiến người khác nhìn vào cũng phải xót xa. Lúc này, cô mới cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cơn đau rát. Vừa nãy cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng ran thôi.Đến lượt Lộ Diệp Lâm thở dài. Anh nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên, giọng nói còn trầm thấp hơn vừa rồi: “Em đừng đụng vào mấy dụng cụ này nữa, sang nhà anh, anh bôi thuốc cho em.” Vân Xu nghe lời anh, đi theo vào nhà. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa. Rất nhanh, Lộ giáo sư đã mang hộp thuốc đến. Trên ghế sof), khuôn mặt mỹ nhân vẫn còn ửng hồng vì vận động, đẹp như ráng chiều, đẹp đến kinh người. Bước chân anh khựng lại một chút, sau đó như không có chuyện gì mở hộp thuốc, lấy ra một lọ cồn xịt. Vân Xu trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, cô lo lắng muốn rụt tay lại, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của người đàn ông, cô đành ủy khuất đưa tay ra. “Sẽ hơi đau một chút, nhưng vết thương cần phải khử trùng, em chịu đựng một chút nhé.” Lộ Diệp Lâm nhẹ giọng dỗ dành cô, nhưng động tác trên tay lại rất dứt khoát.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Số ký tự: 0