Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Thay đổi số phậ...
Nguyệt Dạ Sanh Ca
2025-03-14 07:36:32
Giang Văn Diệu đứng dậy gật đầu với cô, ánh mắt rơi xuống chiếc vali phía sau, vẻ mặt anh thoáng buồn bã: “Huyên Huyên, em thật sự quyết định về nước sao?”“Bảo Bảo, con về phòng trước đi.” Tương Tĩnh Huyên bảo con trai về phòng, rồi nhìn theo bóng lưng con cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, cô mới quay sang nói với Giang Văn Diệu: “Em đã quyết định rồi.”Giang Văn Diệu hỏi: “Tại sao phải về? Ở nước ngoài không tốt sao? Em đã ở đây 5 năm rồi, tại sao không muốn tiếp tục ở lại? Anh có thể chăm sóc hai mẹ con em mà.”Tương Tĩnh Huyên né tránh ánh mắt sâu tình của Giang Văn Diệu: “Đó là quê hương của em. Em vẫn phải trở về thôi.”Cô luôn biết tình cảm của Giang Văn Diệu dành cho mình, nhưng cô chỉ có lòng biết ơn với anh vì sự giúp đỡ năm xưa, nên luôn cố tình lảng tránh tình cảm của anh.Giang Văn Diệu nhận ra sự né tránh của cô, lòng anh chùng xuống. Khoảng thời gian anh giúp Tương Tĩnh Huyên ra nước ngoài đến nay đã được 5 năm. Trong 5 năm này, anh âm thầm ở bên cạnh bảo vệ mẹ con cô.Biết rằng trong lòng cô vẫn còn tình cảm với Lục Trạch, Giang Văn Diệu thậm chí không dám bày tỏ tình cảm của mình, sợ rằng cô sẽ vì thế mà rời xa anh.Anh vốn nghĩ rằng theo thời gian, cuối cùng anh cũng có thể trở thành người đàn ông đứng bên cạnh cô, nhưng không ngờ Tương Tĩnh Huyên lại quyết định về nước, về lại thành phố đau buồn đó.“Nếu em về chỉ vì muốn đưa tro cốt của dì về quê, sau khi xong việc đó, anh có thể sắp xếp cho em đến một thành phố khác.” Giang Văn Diệu không muốn Tương Tĩnh Huyên quay lại Đông Thành, nơi có cha của Bảo Bảo. Anh lo sợ hai người sẽ gặp lại nhau, nhất là khi Lục Trạch hiện tại vẫn chưa kết hôn.Tương Tĩnh Huyên vẫn kiên quyết từ chối: “Văn Diệu, đó là nơi em sinh ra và lớn lên. Em vẫn muốn ở lại đó.”Lời cô nói rất chân thành. Giang Văn Diệu lại nhớ đến vẻ thất thần của cô mỗi khi vô tình biết được tin tức về Lục Trạch, không kìm được hỏi: “Thật sự không phải vì anh ta sao?”Không khí trở nên im lặng. Cả hai đều hiểu “anh ta” ở đây là ai.Tương Tĩnh Huyên mím môi nói: “Đã 5 năm rồi. Chuyện gì nên buông bỏ em cũng đã buông bỏ rồi. Hiện tại em chỉ muốn nuôi dạy Bảo Bảo khôn lớn, không muốn vướng bận chuyện tình cảm nữa.”Còn về người đàn ông kia, cô tuyệt đối sẽ không chủ động tìm đến anh ta.Cô trở về, tuyệt đối không phải vì Lục Trạch.Giang Văn Diệu thở dài, không khuyên can nữa. Tương Tĩnh Huyên đã quyết tâm trở về thành phố đau buồn đó, anh chỉ có thể đi cùng cô.Năm xưa Tương Tĩnh Huyên bị nhà họ Lục làm nhục, phải chật vật ra nước ngoài. Lần này có anh ở bên cạnh, Lục Trạch đừng mơ tưởng làm tổn thương cô thêm lần nào nữa.Điều Giang Văn Diệu lo lắng hơn cả chính là sự tồn tại của Tương Bảo Bảo. Nếu Lục Trạch biết mình có một đứa con trai năm tuổi đang sống ở bên ngoài, chắc chắn sẽ không thể làm ngơ.Dù thế nào đi nữa, Giang Văn Diệu quyết không để hai cha con gặp mặt nhau.Hai người trò chuyện mà không hề hay biết cánh cửa phòng vốn khép kín đã lặng lẽ hé mở. Tương Bảo Bảo đứng sau cánh cửa, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của người lớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu lộ ra vẻ trầm tư không phù hợp với lứa tuổi.Từ khi mới sinh ra, Tương Bảo Bảo đã có khả năng ghi nhớ mọi thứ. Chỉ số thông minh của cậu cực cao. Cậu tự học được kỹ năng hacker đỉnh cao mà Tương Tĩnh Huyên không hề hay biết, trên mạng gần như vô đối thủ.Trong 5 năm sống ở nước ngoài, mỗi khi nhắc đến Đông Thành, vẻ mặt Tương Tĩnh Huyên đều trở nên buồn bã. Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ ngẩn ngơ nhìn về phương xa. Tương Bảo Bảo không hiểu vì sao. Cho đến một lần vô tình, khi say rượu, Tương Tĩnh Huyên đã thốt ra một cái tên.Cậu cuối cùng cũng biết người mà mẹ mình luôn nghĩ đến là ai. Đó là cha ruột của cậu.Sau đó, Tương Bảo Bảo bắt đầu chú ý đến cuộc trò chuyện giữa Giang Văn Diệu và Tương Tĩnh Huyên. Cậu cũng tự mình thu thập thông tin. Cậu biết mẹ đã chịu nhiều tủi nhục ở Đông Thành, biết cha ruột đã bỏ rơi mẹ, chọn đính hôn với người phụ nữ khác.Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng Tương Bảo Bảo. Lần này đến Đông Thành, cậu sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào đã từng ức h.i.ế.p mẹ cậu.Bất cứ ai làm tổn thương mẹ, đều phải bị loại trừ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro