Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Thay đổi số phậ...

Nguyệt Dạ Sanh Ca

2025-03-14 07:36:32


“Đã khuya rồi, cậu nên nghỉ ngơi thôi.” Tiêu Tử Nguyệt nhìn đồng hồ, nhận ra hai người đã trò chuyện video hơn một tiếng.Vân Xu dịu dàng đáp: “Tử Nguyệt, còn cậu thì sao? Cậu không nghỉ ngơi sao?”“Tôi vẫn còn chút việc công ty muốn giải quyết, xong việc tôi cũng sẽ đi ngủ ngay thôi. Cậu đừng lo lắng.” Tiêu Tử Nguyệt trấn an Vân Xu.Vân Xu “ừ” một tiếng. Trước khi tắt cuộc gọi video, cô không quên nói thêm: “Tử Nguyệt nè, hoa hồng trong vườn nhà tôi lại nở rộ rồi, đẹp lắm. Chừng nào cậu rảnh lại đây chơi nha, tôi muốn cùng cậu ngắm hoa.”Trong đôi mắt trong veo như sao của Vân Xu tràn đầy sự mong chờ.Trái tim Tiêu Tử Nguyệt như tan chảy. Đôi mắt phượng quyến rũ của cô ánh lên ý cười rạng rỡ, tựa như đóa hoa hồng đang nở rộ: “Không bao lâu nữa công việc ở công ty sẽ bớt bận rộn hơn, lúc đó tôi sẽ qua đó ngay.”Vân Xu vui mừng nói: “Thật ạ? Tuyệt vời! Lần trước tôi lại mua thêm giống hoa hồng tím và hoa hồng đen nữa đó. Mấy hôm nay hoa vừa mới hé nở, cậu nhất định sẽ thích cho xem.”“Ừ, tôi rất mong chờ đó. Chắc chắn là khung cảnh tuyệt đẹp lắm.” Tiêu Tử Nguyệt đáp lời.Nhưng trước khi Tiêu Tử Nguyệt kịp đến thăm Vân Xu, một sự kiện khác đã xảy ra.Vào một buổi chiều bình thường, Vân Xu vừa gửi đi một đơn hàng thú bông cho khách. Điện thoại di động của cô bỗng nhiên liên tục đổ chuông báo tin nhắn mới đến, âm thanh dồn dập không ngừng, mỗi lúc một nhanh hơn, như tiếng trống dồn dập vang lên trong lòng.Vân Xu ngẩn người một lúc, mới chậm rãi cầm điện thoại lên mở ra.Số lượng thông báo tin nhắn mới đến không ngừng tăng lên, rất nhanh đã từ vài chục tin nhắn tăng lên đến hàng trăm tin nhắn.Ngón tay thon trắng của Vân Xu khẽ run, cô dừng lại một chút rồi mới mở giao diện tin nhắn. Vô số lời lẽ khó nghe lập tức hiện ra trước mắt cô.Vài phút sau, điện thoại của Tiêu Tử Nguyệt gọi đến: “Xu Xu, đừng đọc tin nhắn trên điện thoại nữa! Nghe tôi nói này, lập tức bỏ điện thoại xuống! Tôi sẽ đến chỗ cậu ngay!”Giọng Tiêu Tử Nguyệt gấp gáp và lo lắng. Từ khi tiếp quản công ty, cô hiếm khi mất bình tĩnh như vậy.Nhưng lời cảnh báo của cô đã quá muộn.“Tử Nguyệt…” Giọng nói nghẹn ngào mang theo tiếng nức nở của Vân Xu khiến tim Tiêu Tử Nguyệt chìm xuống.Cô hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận đang bốc lên trong lòng, dịu giọng trấn an: “Xu Xu đừng sợ, đừng lo lắng. Tôi đến ngay đây.”Khi Tiêu Tử Nguyệt vội vã chạy đến nơi, cô thấy Vân Xu đang ngồi trên sofa, khóc đến thương tâm. Những giọt nước mắt lớn cứ thế trào ra từ đôi mắt vốn trong veo xinh đẹp của cô. Vân Xu run rẩy cầm điện thoại trong tay, chiếc điện thoại thỉnh thoảng lại rung lên từng hồi.Chú mèo Ragdoll Noãn Noãn sốt ruột đi vòng quanh chân Vân Xu, nhưng chẳng biết làm gì hơn.Tiêu Tử Nguyệt nhanh chóng bước đến, tắt điện thoại, ném sang một bên, ôm Vân Xu vào lòng an ủi: “Không sao rồi, không sao rồi. Mấy cái đó đều là giả hết, đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”Gương mặt xinh đẹp không bút nào tả xiết của Vân Xu ướ đẫm nước mắt, lộ vẻ yếu đuối mong manh.“Tôi, không có, lừa gạt người khác…” Vân Xu khóc nấc lên từng tiếng, nói không nên lời.Cô không hề dùng hàng giả để lừa gạt khách hàng, cũng không bán sản phẩm kém chất lượng để hại người.Chiếc điện thoại bị ném sang một bên vẫn rung lên từng hồi, liên tục phát ra vô số lời chửi rủa.[Con buôn vô lương kia, lương tâm của mày bị chó tha rồi hả? Sao mày dám bán đồ độc hại người như vậy! Sao mày không "CHẾT ĐI" cho rồi!][Cha mẹ mày sinh ra mày có biết mày vô đạo đức như vậy không hả, thứ ghê tởm muốn ói!]Vân Xu không hiểu vì sao đột nhiên lại có nhiều người nhắn tin chửi mắng cô như vậy. Những lời lẽ dơ bẩn, khó nghe kia như muốn nhấn chìm cô, tựa như những lưỡi d.a.o sắc nhọn, cứa vào tim cô hết lần này đến lần khác.Thậm chí, còn có người gọi điện thoại trực tiếp đến để mắng chửi cô.Cô thật sự rất khó chịu, vô cùng khó chịu.Tiêu Tử Nguyệt mặt lạnh như băng, ôm chặt Vân Xu vào lòng, không ngừng vỗ về an ủi. Trước khi đến đây, cô đã dặn dò cấp dưới dập tắt tin đồn, tuyên bố rõ ràng sẽ truy cứu trách nhiệm của kẻ tung tin, đồng thời phái người điều tra xem ai cố tình hãm hại Vân Xu.Tinh thần Vân Xu đã chịu đả kích quá lớn, khóc một hồi lâu, cơ thể cô cũng không chịu đựng nổi nữa, cơn choáng váng ập đến từng đợt.Tiêu Tử Nguyệt dỗ dành Vân Xu vào phòng nghỉ ngơi: “Xu Xu, cậu đi ngủ một lát đi. Tôi đảm bảo khi em tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.”Giọng nói của cô dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.Lòng Vân Xu bình tĩnh hơn một chút, cô nghe lời nằm xuống giường, rất nhanh đã thiếp đi vì mệt mỏi.Tiêu Tử Nguyệt xót xa vuốt nhẹ mái tóc dài của Vân Xu, lặng lẽ khép cửa phòng lại.Trong phòng khách, hai người đàn ông sắc mặt khó coi nhìn về phía cô.“Cô ấy thế nào rồi?” Lục Trạch lo lắng hỏi.“Xu Xu đã ngủ rồi. Tinh thần của cô ấy rất tệ.” Nhớ lại những giọt nước mắt của Vân Xu, cơn giận trong lòng Tiêu Tử Nguyệt lại bùng lên. Cô đã bảo vệ Vân Xu cẩn thận như vậy, vậy mà hôm nay lại để cô ấy phải chịu tổn thương như thế này.Vẻ nho nhã, ôn hòa thường ngày biến mất, đôi mắt Lộ Diệp Lâm sâu thẳm đến đáng sợ.Sắc mặt Lục Trạch cũng âm trầm đến mức như sắp nhỏ giọt nước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Số ký tự: 0