Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Thay đổi số phậ...
Nguyệt Dạ Sanh Ca
2025-03-14 07:36:32
Mọi người trong lòng đều hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.[Đây là tình huống gì đây? Con nhà ai vậy? Đây là ngoài ý muốn sao?]Vân Xu cũng đầy đầu dấu chấm hỏi. Cô mong có chuyện gì đó xảy ra để phá vỡ tình cảnh này, nhưng không ngờ lại là chuyện thế này.Mặt Lục Trạc lập tức đen lại. Tất cả công sức chuẩn bị tỉ mỉ bị đứa trẻ đột ngột xuất hiện phá hỏng. Rõ ràng Vân Xu sắp đồng ý rồi, rốt cuộc con nhà ai lại vô lễ như vậy?Để giữ thể diện trước mặt mọi người và Vân Xu, anh cố gắng kìm chế cơn giận, dịu giọng nói: “Cháu bé, cháu nhận nhầm người rồi, chú không phải ba của cháu.”Cậu bé ngước đầu nhìn Vân Xu, rồi lại nhìn Lục Trạch, giọng nói non nớt nhưng chắc chắn: “Chú chính là ba của con mà.”Lục Trạch cau mày, tiếp tục phủ nhận. [Đứa trẻ này sao lại thế này?]Lúc này, không biết ai nói một câu: “Nhìn họ giống nhau thật đó.”Vân Xu theo bản năng quan sát qua lại vẻ ngoài của hai người, càng nhìn càng kinh ngạc. Đứa bé này quả thực là bản sao thu nhỏ của Lục Trạch, ngũ quan cực kỳ tương tự, quá rõ ràng là có quan hệ huyết thống.“Lục Trạch, anh…” Vân Xu hơi do dự. Cô bắt đầu tin vào lời người kia vừa nói, hai người họ quá giống nhau.Lục Trạch cũng nhận ra sự tương đồng giữa mình và đứa bé. Lòng anh trầm xuống, vội vàng nói với Vân Xu: “Xu Xu, em tin anh, anh không có con, đứa trẻ này không liên quan gì đến anh hết.”Tương Bảo Bảo thấy Lục Trạch không chút do dự phủ nhận sự tồn tại của mình, nắm tay nhỏ bé nắm chặt đến gân guốc.Cậu vốn chỉ định nhìn ba một chút, nhưng ba lại đang cầu hôn người con gái khác. Tương Bảo Bảo hoảng loạn, cậu biết kết hôn có nghĩa là gì. Một khi ba kết hôn với người khác, ba sẽ không bao giờ ở bên mẹ nữa.Vậy nên, Tương Bảo Bảo xúc động,trực tiếp chạy đến, muốn cho ba biết, cậu là con của ba.Nhưng ba lại dùng ánh mắt chán ghét như vậy nhìn cậu. Tương Bảo Bảo thật sự rất đau lòng.“Chú không biết ai sai khiến cháu cố tình phá hoại buổi cầu hôn của chú, nhưng chú rõ ràng không quen biết cháu.” Lục Trạch lạnh lùng nói: “Người phụ trách ở đây đâu, mau đưa đứa trẻ này đi đi.”Thấy nhân viên mặc đồng phục tiến lại gần, Tương Tĩnh Huyên cuối cùng không nhịn được đứng dậy, lớn tiếng nói: “Nó là con trai tôi, các người đừng động vào nó!”Tương Tĩnh Huyên không ngờ con trai lại hành động như vậy, cô ngăn cản không kịp, chỉ có thể vội vã nấp ở phía sau, tránh bị Lục Trạch phát hiện, định bụng sẽ lặng lẽ đưa con rời đi.Nhưng khi Tương Bảo Bảo bị vây quanh, cô không thể đứng yên được nữa, buộc phải lên tiếng.Giọng người con gái rất lớn, thu hút hết ánh mắt của mọi người.Vân Xu cũng nhìn theo, rồi lộ vẻ kinh ngạc. Là người con gái có ánh mắt kỳ lạ ở nhà hàng hôm đó.Khi Tương Tĩnh Huyên xuất hiện, sắc mặt Lục Trạch nháy mắt tái mét. Anh nhanh chóng xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, đầu ngón tay run rẩy không ngừng. Cảm giác nặng nề chưa từng có xâm chiếm toàn thân anh.“Xu Xu, anh không quen biết họ, chúng ta đi thôi ——.” Lục Trạch muốn kéo Vân Xu rời đi, còn hai mẹ con kia thì để người khác xử lý sau. Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.“Khoan đã.” Kỷ Thành chen qua đám đông bước vào, vẫn là vẻ ngoài bảnh bao, tuấn lãng.“Lục tổng thật đúng là nhẫn tâm nha, ngay cả người con gái sinh con cho anh cũng không nhận.” Anh ta giả vờ cảm thán: “Yên tâm đi, đứa bé này đúng là con anh đó, tôi đã giúp mọi người làm xét nghiệm ADN rồi.”Một câu nói trực tiếp đóng quan tài tài Lục Trạch.Những người vây xem như thể đang chứng kiến một bộ phim truyền hình dài tập, tất cả đều nín thở chờ đợi diễn biến tiếp theo.Vân Xu không biết phải phản ứng thế nào. Cô cảm nhận được những ánh mắt thương hại đang đổ dồn về phía mình, có lẽ mọi người đang thương cảm cho cô, bị bạn trai cầu hôn ngay ngày phát hiện anh ta có con riêng.Thật lòng mà nói, chuỗi hành động này khiến cô cũng rất mơ hồ.Cô và Lục Trạch quen nhau cũng đã ba năm, hoàn toàn không nghe anh nhắc đến chuyện con cái. Nhưng ngũ quan của đứa bé kia thì không thể giả được, mẹ của cậu bé rõ ràng cũng quen biết Lục Trạch.“Năm xưa, Lục Trạch từng bao nuôi một tình nhân, sau này anh ta đính hôn, cô tình nhân mang thai kia liền ra nước ngoài.” Kỷ Thành bước đến bên cạnh Vân Xu, nói nhỏ.Đôi mắt Lục Trạch đã đỏ ngầu, như dã thú, gầm lên: “Kỷ Thành! Câm miệng cho tôi!”Anh đột nhiên xông lên túm lấy cổ áo Kỷ Thành, gân xanh trên tay nổi lên, như thể muốn vung nắm đấm, chỉ là còn e ngại Vân Xu đứng bên cạnh.Kỷ Thành không hề nao núng, cười chế nhạo: “Ông trời vẫn còn chiếu cố hai người nha, vòng đi vòng lại Tương tiểu thư lại trở về bên cạnh anh. Lục tổng phải trân trọng thật tốt mới được nha. Con trai lớn thế này rồi, rốt cuộc Lục phu nhân vẫn luôn mong có cháu đích tôn mà, phải không nào?”Sự chế nhạo đạt đến đỉnh điểm.Tinh thần căng thẳng đứt gãy, Lục Trạch vung mạnh nắm đấm, nhưng bị mọi người xung quanh kịp thời ngăn lại.Tương Bảo Bảo bị đám đông xô đẩy ngã xuống đất. Tương Tĩnh Huyên vội vàng bế con lên, hai mẹ con không khỏi run rẩy. Vẻ mặt điên cuồng của Lục Trạch khiến họ kinh hãi.Bị mọi người ngăn cản, thần sắc Lục Trạch trở nên trống rỗng. Nếu chỉ có sự tồn tại của Tương Tĩnh Huyên bị bại lộ, anh vẫn còn có thể cố gắng cứu vãn tình thế, nhưng khi đứa trẻ cũng xuất hiện, anh biết mình và Vân Xu không còn khả năng nào nữa.Sự tồn tại của đứa trẻ sẽ mãi mãi là cái gai giữa hai người.Mọi dự tính tương lai của anh đều tan vỡ.Không còn hy vọng nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro