Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Thay đổi số phậ...
Nguyệt Dạ Sanh Ca
2025-03-14 07:36:32
Thực ra, Tương Bảo Bảo đã từng thử lấy trộm tiền đưa cho mẹ. Nhưng Tương Tĩnh Huyên phát hiện tài khoản của mình tự nhiên có thêm một khoản tiền lớn, không những không vui mừng mà còn sợ hãi gọi điện thoại cho ngân hàng. Lúc đó, Tương Bảo Bảo mới biết con đường này không khả thi."Trước đây tôi đã nói rồi, chỉ cần cô đồng ý rời đi, muốn bao nhiêu tiền cũng được, đừng xuất hiện ở Đông Thành là được." Lục Trạch nói,:"Nhưng cô không chỉ quay lại trước mặt tôi, còn sinh ra một đứa con, hoàn toàn hủy hoại tất cả mọi thứ của tôi và bạn gái."Nói đến cuối câu, giọng Lục Trạch trở nên thê lương.Tương Tĩnh Huyên đau lòng đến cực độ; "Không phải, em không cố ý muốn xuất hiện trước mặt anh. Bảo Bảo cũng không cố ý mà."Cậu bé chỉ là quá khát khao có một người cha.Lục Trạch làm lơ lời cô nói, tiếp tục:"Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã cứu cô từ tay một người đàn ông khác. Sau đó, tôi bao dưỡng cô. Lúc đó, cô đang gánh trên vai cả đống nợ nần. Tôi đã giúp cô trả hết nợ, giúp cô đóng học phí, giúp mẹ cô sắp xếp bệnh viện tốt nhất, mỗi tháng đều đặn chuyển tiền cho cô.""Rốt cuộc tôi có điểm nào có lỗi với cô, khiến cô nhất định phải lén lút sinh con, rồi mang con về hủy hoại cuộc sống của tôi?""Cô có thể nói cho tôi biết không?" Lục Trạch thực sự hoang mang.Tương Tĩnh Huyên suy sụp bật khóc trước những câu hỏi dồn dập của Lục Trạch. Lục Trạch đã giúp đỡ cô rất nhiều. Sự ưu tú, tuấn tú và mạnh mẽ của anh ta đã khắc sâu vào đáy lòng cô.Cho đến giờ phút này, cô không thể không thừa nhận rằng, suốt 5 năm qua, cô chưa từng quên được người đàn ông này.Cô muốn gặp lại anh, nên đã quay về Đông Thành.Lục Trạch làm ngơ trước tiếng khóc của cô, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc vì sao cô lại tự mình sinh ra đứa con không nên tồn tại này?"Rõ ràng mỗi lần hai người đều dùng biện pháp tránh thai, nhưng cô vẫn mang thai.Thân hình nhỏ bé của Tương Bảo Bảo run lên. Sự phủ nhận của Lục Trạch khiến cậu bé không thể tin được mà ngẩng đầu lên.Giang Văn Diệu nổi giận: "Lục Trạch, Huyên Huyên năm đó vừa mới tốt nghiệp, cô ấy là một cô gái lương thiện. Sao cô ấy có thể nhẫn tâm bỏ đi giọt m.á.u trong bụng? Anh cho rằng ai cũng m.á.u lạnh như anh sao?""Huống hồ, Huyên Huyên chưa từng nghĩ đến việc dùng đứa con để quấy rầy anh. Đây chỉ là con của một mình cô ấy."Lục Trạch nói: "Vì lương thiện nên không nỡ bỏ con, không muốn dùng con quấy rầy tôi... Thật nực cười."Anh ta nhìn về phía Tương Tĩnh Huyên, giọng điệu lạnh lùng: "Năm đó, khi cô ra nước ngoài, tôi đã đính hôn rồi. Cô tự mình sinh con, chẳng lẽ không nghĩ đến việc đứa trẻ này sẽ gây ảnh hưởng đến người vợ tương lai của tôi sao? Nói cái gì mà chỉ là con của một mình cô ấy? Nếu đứa trẻ đã được sinh ra, nó sẽ mang trong mình dòng m.á.u của cả hai chúng ta."Một gia đình hoàn mỹ tự nhiên xuất hiện thêm một người ngoài, ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.Lục Trạch hiện tại không còn mang theo tình cảm vi diệu với Tương Tĩnh Huyên như trong nguyên tác. Anh ta cũng không hề thương xót cô đơn độc nuôi con suốt 5 năm ở nước ngoài. Ngược lại, vì chuyện vừa rồi, anh ta cảm thấy vô cùng chán ghét hai mẹ con. Vì vậy, anh ta có thể dùng lý trí để nhìn nhận vấn đề, sắc bén đến mức khiến người khác kinh sợ."Giang Văn Diệu, tôi nhớ là anh có một người em gái đã kết hôn đúng không? Nếu chồng cô ấy đột nhiên có thêm một đứa con trai năm tuổi, anh sẽ khuyên em gái mình rộng lượng chấp nhận chứ?"Giang Văn Diệu nghẹn lời. Đương nhiên anh ta sẽ không để em gái mình phải chịu ấm ức như vậy."Nếu nhất định phải sinh con, lại không muốn quấy rầy tôi, thì Tương Tĩnh Huyên, cô không nên quay về đây. Tốt nhất là cô nên biến mất vĩnh viễn khỏi tầm mắt của tôi." Lục Trạch nghiến từng chữ.Toàn thân Tương Tĩnh Huyên run rẩy đứng tại chỗ. Khuôn mặt thanh thuần của cô tràn đầy nước mắt. Cô suy sụp lắc đầu không ngừng, miệng lẩm bẩm: "Không phải. Em không muốn như vậy". Khiến Giang Văn Diệu đứng bên cạnh đau lòng vô cùng.Tương Bảo Bảo được mẹ ôm vào lòng cũng đỏ hoe mắt, mặt mày giận dữ."Con ghét chú! Con không cần chú làm ba của con!"Tương Bảo Bảo tuy rằng hy vọng ba và mẹ ở bên nhau, nhưng mẹ vẫn là người quan trọng nhất. Lục Trạch đã làm Tương Tĩnh Huyên khóc, cậu bé tuyệt đối không thể tha thứ.Lục Trạch hờ hững liếc nhìn cậu bé, ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào, khiến vẻ mặt giận dữ của Tương Bảo Bảo cứng đờ.Ba rõ ràng biết cậu bé là con trai của mình, nhưng ánh mắt nhìn cậu bé chẳng khác nào nhìn người xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro