Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm

Nam Phụ Khổ Tìn...

2024-10-16 13:48:49

Chu Lâm Lâm đỏ mặt,đã từ rất lâu không ai nói chuyện với cô bằng giọng điệu tràn đầy sự quan tâm như vậy kể từ khi ông bà của cô mất. Lửa giận trong lòng cô cũng tắt hơn phân nửa.

Khi bước vào thang máy, Chu Lâm Lâm quay đầu lại nhìn Tần Thanh đứng ở cửa, nói với vẻ kiên quyết: “Em nhất định sẽ cứu anh, hãy chờ em.”

Tần Thanh chỉ khẽ vẫy tay, vẫn yên lặng mỉm cười.

Sau khi thang máy đi xuống, Tần Thanh quay trở về nhà.

“Dọn dẹp nhà cửa đi. Mẹ mệt rồi, muốn ngủ.” Thẩm Minh Thục tùy tiện ném túi xách lên ghế sofa, khuôn mặt mệt mỏi ra lệnh.

Cửa phòng ngủ đóng sầm lại, để lại Tần Thanh đứng một mình giữa căn phòng bừa bộn, bất lực nhìn xung quanh.

“Nguyên chủ của cơ thể này có lẽ đã ra đi đúng thời điểm” Cậu thở dài trong lòng, rồi lặng lẽ bước ra ban công, đóng cửa kéo lại, ngăn cách mình khỏi thế giới bừa bộn, lạnh lùng, và ích kỷ phía sau.

996 lập tức theo vào ban công, cảnh cáo: “Đây là nhiệm vụ của ngươi, ngươi không thể từ bỏ không làm.”

“Ta đã hoàn thành tất cả các điểm cốt truyện hiện tại rồi” Tần Thanh mỉm cười đáp lại.

“Nhưng ngươi đang phá hỏng cốt truyện một cách gián tiếp! Ngươi muốn thoát khỏi những rắc rối của nguyên chủ sao?” 996 cáu kỉnh nói, “Ta nói cho ngươi biết, điều đó không thể! Dù ngươi có ghét Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi đến đâu, trong cốt truyện ngươi vẫn phải nuôi dưỡng họ cả đời! Tốt nhất là ngươi nên quen dần đi!”

“Nuôi họ cả đời sao? Cốt truyện quy định như vậy à?” Tần Thanh nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc hỏi lại.

996 nghiêm túc cảnh cáo: "Đúng vậy, nguyên chủ là một người con rất hiếu thuận. Mặc dù rời đi gia đình ban đầu, hắn vẫn không ngừng gửi tiền và mua đồ cho Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi. Ngươi mau đứng lên dọn dẹp nhà cửa đi. Nửa năm tới, ngươi phải quen dần với cuộc sống của một đứa con hiếu thảo. Sau nửa năm, ta sẽ tìm cách cho ngươi tham gia vào cốt truyện ‘nhận tổ quy tông’. Đừng gây thêm rắc rối, nếu không chúng ta sẽ chết ở đây!"

Tần Thanh khẽ thở dài, từ từ đứng dậy. Nhưng thay vì tự mình dọn dẹp, cậu rút điện thoại ra và đặt một người giúp việc qua ứng dụng.

Hai giờ sau, căn nhà trở nên sạch sẽ, gọn gàng. Khi Thẩm Minh Thục thức dậy sau khi xuyên đêm đánh mạt chược, bà trách mắng Tần Thanh vì đã "lãng phí" tiền vào người giúp việc và buộc cậu phải chuyển hết tiền trong thẻ của mình cho bà.

Điện thoại của Tần Thanh cũng bị lấy đi, khi cậu nhận lại, toàn bộ số tiền tiết kiệm đã bị rút sạch.

Tần Thanh ngồi một mình trên ban công, cầm chiếc điện thoại trống rỗng, lẩm bẩm: “Dưỡng họ cả đời…”

996 ngồi xổm trên bậu cửa sổ, cười khẩy: “Đúng vậy, dưỡng họ cả đời! Nửa năm tới, ngươi phải hầu hạ họ như trâu như ngựa.”

Tần Thanh liếc nhìn ban công chật chội, mỉm cười nhẹ: “Đúng là cuộc sống của súc vật đúng nghĩa.”

996 gầm gừ tức giận: “Ngươi còn cười được? Nửa năm ngắn quá phải không? Ta sẽ để ngươi ‘thưởng thức’ thêm nửa năm nữa!”

Nhưng chẳng cần nửa năm, chỉ sau nửa tháng, Chu Lâm Lâm quay lại mang theo một đôi vợ chồng trung niên, một thanh niên trẻ, và hai ông cụ đến nhà Tần Thanh.

Cô đặt một tập tài liệu xét nghiệm ADN lên bàn trà, nói: “Đây là kết quả xét nghiệm ADN, các người xem đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Minh Thục bàng hoàng nhìn thanh niên trẻ đứng ở cửa. Đó chính là con trai bà, Tần Tử Thật!

Tần Bảo Nhi run tay đánh rơi ly nước xuống đất.

Chỉ có Tần Thanh vẫn bình tĩnh như thường, cầm lấy tập xét nghiệm ADN và lật xem từng trang một cách nghiêm túc.

“Nửa năm?” Cậu khẽ cười trong lòng.

996 ngồi trên ghế sofa, mắt trợn tròn. "Meo? Thế giới này rốt cuộc chạy đến đâu rồi, chuyện đáng lẽ sảy ra tận nửa năm sau , bây giờ đã diễn đến cảnh này rồi đấy hả? Chu Lâm Lâm không phải là nữ phụ ác động trong cốt truyện sao? Sao cô ấy lại giống như đang đi theo cốt truyện của Chu Vũ Nhu?"

Tần Thanh tiếp tục lật xem tài liệu với vẻ mặt bình tĩnh, dường như không bị bất ngờ bởi tin tức đột ngột này.

Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, có thể thấy tay trái của cậu run nhẹ. Phản ứng cơ thể mà chính mình cũng không thể kiểm soát, tiết lộ rằng cơ thể này không hoàn toàn bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Hai ông lão lớn tuổi ngồi đối diện Tần Thanh, nhìn cậu với ánh mắt thương tiếc khi thấy gương mặt tuấn tú nhưng tiều tụy và cánh tay phải bó bột.

"Không cần phải xem nữa. Con chính là đứa trẻ của chúng ta. Con giống bà ngoại của con như đúc." Một ông lão chống gậy nghẹn ngào nói: "Ta là ông ngoại của con, Cơ Minh Đường."

Cụ ông lớn tuổi ngồi bên cạnh, tinh thần vẫn còn minh mẫn, nói thêm: “Ta là ông nội của con, Tần Quảng Nguyên.”

Hai ông cụ nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng trung niên và thanh niên trẻ đứng cạnh họ. Ba người lúng túng lên tiếng.

Người đàn ông trung niên nói: “Ba là ba con, Tần Hoài Xuyên.”

“Mẹ là mẹ con, Cơ Lan.”

"Tôi là Tần Tử Thạch." Tần Tử Thạch không giới thiệu thân phận của mình, hiện tại chính mình đúng là người xấu hổ nhất.

Tân Thanh vẫn đang lật qua lật lại xét nghiệm. Một kết luận ngắn gọn, nhưng cậu đã nhìn chằm chằm vào nó trong năm phút, tay trái ấn mạnh vào đầu gối, cố gắng kìm nén kích động.

Tần Thanh lặng lẽ nhìn những người trước mặt, tay trái vẫn run nhẹ khi tiếp tục lật giở giám định ADN. Nghe những lời giới thiệu từ phía gia đình, sự bất an và đau khổ dường như càng tăng.

996, như thường lệ, lại châm chọc: "Kỹ năng diễn xuất này, meo cho ngươi điểm tuyệt đối."

"Cơ Lan nhìn chằm chằm vào Tân Thanh, hốc mắt đỏ hoe.

Tần Hoài Xuyên cũng đang đánh giá con trai, ánh mắt không có vẻ phấn khích nữa mà đầy quan sát cùng suy đoán cẩn thận.

Thẩm Minh Thục dường như đoán được suy nghĩ của Tần Hoài Xuyên, bà ta nhìn Tần Tử Thạch, giọng nói run rẩy : "Con, con tốt nghiệp Harvard phải không? Mẹ đã xem bài phỏng vấn của con. Cha mẹ con đã dạy dỗ thật tốt!” Nước mắt mừng rỡ lăn dài trên má bà ta.

Nước mắt vui mừng trào ra từ hốc mắt của bà ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhắc đến việc học, Tần Hoài Xuyên cau mày hỏi: “Tần Thanh không học đại học sao?”

Tình huống này họ đã sớm điều tra rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn còn để ý.

“Đúng vậy, tốt nghiệp cấp ba là đi làm ngay. Thật đáng xấu hổ.”Thẩm Minh Thục cúi đầu co người lại. Bà ta trả lời một cách né tránh, tạo cho người ta ảo giác rằng Tần Thanh đã bỏ học vì lười biếng.

Tần Thanh ngẩng đầu, cười khổ: “Lúc đó trong nhà không có thu nhập, nếu không đi làm, ai sẽ nuôi mẹ và em gái? Thực ra, con cũng rất muốn học , thư trúng tuyển đã được gửi đến, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh gia đình...”

Đột ngột cảm thấy thương cảm, lời nói nghẹn ngào không thể nói hết. Tần Thanh cười gượng, nhưng đuôi mắt đã lặng lẽ hiện lên một vệt hồng nhạt.

Cậu cảm thấy khó xử, nhưng cũng đầy khổ sở.

Hải Đại là một trong những đại học hàng đầu trong nước, và cậu đã đậu vào đó trong điều kiện vừa học vừa làm. Nếu cậu có điều kiện tốt hơn, chắc chắn thành tích nhất định vượt trội hơn nhiều.

Thẩm Minh Thục ban đầu định dùng bằng cấp cao của Tần Tử Thật để làm nổi bật sự bình thường của Tần Thanh. Nhưng câu trả lời của Tần Thanh lại khiến mọi người thấy rõ trí tuệ và nghị lực phi thường của cậu. Cậu là một người có trách nhiệm, hiếu thảo và không thiếu sự thông minh tài trí.

Hai ông cụ liên tục gật đầu, mặt đầy tán thưởng.

“Không sao đâu, nếu con muốn, chúng ta có thể hỗ trợ con học tiếp. Bằng cấp lúc nào cũng có thể lấy, nhưng vài năm kinh nghiệm trong xã hội chính là tài sản quý giá của con!”

“Đứa bé ngoan, mấy năm qua con đã vất vả rồi. Về nhà rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Cơ Minh Đường và Tần Quảng Nguyên càng nhìn Tần Thanh càng thấy thích.

Cơ Lan vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt, đau lòng nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, từ giờ con sẽ không phải chịu khổ nữa.”

Tần Hoài Xuyên vỗ vai Tần Thanh, những khúc mắc đã tan biến, chỉ còn lại sự vui mừng. Không có bằng cấp không phải là vấn đề lớn, chỉ cần người thông minh là được.

Lúc này, Tần Tử Thật càng trở nên xấu hổ.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã điều tiết lại tâm trạng, rồi tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy vai Tần Thanh, chân thành và đầy áy náy nói: “Xin lỗi, những khổ cực đó vốn nên là tôi gánh chịu. Cảm ơn cậu đã thay tôi chăm sóc mẹ và em gái. Tôi đến để đưa cậu về nhà, và cũng để gánh vác trách nhiệm mà tôi vốn nên đảm nhận. Từ giờ, gia đình này hãy để tôi lo liệu, còn cậu hãy hiếu thảo với ba mẹ.”

Tần Thanh quay đầu, đối mặt với Tần Tử Thật.

Tần Thanh cao khoảng 1m85, với khuôn mặt đẹp trai, thân hình thon dài và khí chất tự tin không thể bị che mờ bởi khốn khó. Tần Tử Thật chỉ cao khoảng 1m75, diện mạo chỉ đơn thuần thanh tú.

Hai người đứng cùng nhau, nếu không biết rõ lai lịch, Tần Tử Thật thực sự kém Tần Thanh một khoảng cách lớn. Cây nào kết trái ấy câu nói này quả thật không sai.

Hai ông cụ càng nhìn Tần Thanh càng thấy yêu thích. Cơ Lan cũng tiến lên, ôm chặt lấy đứa con trai đã mất mà nay tìm lại được.

Tần Hoài Xuyên yên lặng nắm bả vai Tần Thanh, vỗ nhẹ vài cái, cực kỳ gần gũi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm

Số ký tự: 0