{ Xuyên Nhanh } Kế Hoạch Đè Nam Chủ
Chương 15
TTTM
2024-07-23 13:29:12
Lạc Dư còn tưởng mình nghe nhầm, cậu mở to mắt.
- Mèo mướp thúi, ngươi nói cái gì cơ?
250 vươn tay chọc chọc tảng băng nhỏ giọng:
- Thì, đập mấy tảng băng này ra, khử mùi rồi đem cho người dân trong trấn ăn... Đỡ tốn lương thực.
Càng về sau càng ấp úng, 250 mở to mắt hồn nhiên nhìn Lạc Dư.
- Kí chủ, được không?
Lạc Dư trợn ngược mắt giơ chân sút cho con mèo không có lương tâm nào đó.
- Ta nghĩ không cần đâu, số này ta đem về cho chủ quán giúp ngươi nấu thành thức ăn cho mèo, ngươi không muốn ăn cũng phải ăn.
250 rụt rụt cổ, bĩu môi:
- Thúi lắm, bảo bảo không ăn đâu.
Lạc Dư cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nói chuyện với con mèo mướp này nữa thì sớm muộn cũng bị nó chọc tức đến phát điên.
- Cút đi.
Cậu đuổi 250 sang một bên vung tay đem năm tảng băng trấn thành hàng ngàn mảnh nhỏ.
- Trở về thôi, ta buồn ngủ lắm rồi.
250 “ồ” một tiếng hí ha hí hửng chạy theo, về ngủ thôi.
Hai người vừa trở về đến quán trọ thì đã thấy đồ đạc của mình bị vứt bên ngoài cửa.
- Nè, lão già, ông làm gì vậy?
Chủ quán vừa thấy hai người liền vội vàng đóng cửa lại.
- Khoan đã.
250 muốn tiến lên đập cửa thì bị Lạc Dư ngăn lại.
- Đi thôi.
- Nhưng...
250 vẫn không cam lòng bị đuổi đi như vậy, họ rõ ràng đã giúp bọn họ tiêu diệt đám yêu cây kia, đúng là làm ơn mắc oán mà.
Hai người thử đi gõ cửa mấy quán trọ khác nhưng không ai chịu tiếp nhận cậu với 250, họ đều sợ mình bị liên lụy, bị yêu nhân trả thù.
- Hai vị tiên nhân...
Hai người đang không biết làm sao thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói già nua.
- Vị nhân gia này, có chuyện gì sao?
Trước mặt hai người là một bà lão và một người nam tử trung niên, Lạc Dư cảm thấy có chút kì quái, mọi người đều hận không thể cách bọn họ thật xa, hai người này sao lại chủ động tiếp cận chứ.
- Nhà tôi còn một phòng trống, nếu hai vị không chê có thể đến đó ở tạm.
Mắt cặp mắt đen láy bừng sáng, Lạc Dư kho khụ một tiếng muốn giữ hình tượng gật gật đầu.
- Vậy làm phiền hai vị rồi.
Bà lão cười khổ.
- Thật ra là chúng tôi có chuyện muốn nhờ.
Lạc Dư nhướng mày, mèo mướp thúi dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cậu.
- Chúng ta vừa đi vừa nói.
Đến khi hai người đến được nhà bà lão thì đã hiểu ra mọi chuyện.
Nhà bọn họ tổng cộng có bốn người, ngoại trừ hai người họ thì vẫn còn một phụ nhân cùng một đứa nhỏ, họ là vợ và con của người nam nhân trung niên bên cạnh bà lão.
Nhưng nửa nửa năm trước đứa nhỏ trong nhà bị bắt mất, lành ít dữ nhiều.
Họ muốn báo thù cho con cho cháu của mình nên mới tìm đến hai người.
Trong nhà bọn họ hiện tại có thêm một người nam nhân nữa, người này cũng là tiên nhân, có điều trong người hắn lại mang trọng thương.
Họ lo lắng hắn giết không được yêu nhân kia.
- Chúng tôi sẽ cố hết sức.
Dù gì cậu cũng chẳng có việc gì để làm, giúp nhà bà lão này một chút cũng không sao.
Người nam nhân trung niên chạy trước mở cửa mời hai người vào.
- Để tôi đưa hai vị đến phòng.
Trong nhà chỉ còn lại mỗi phòng của đứa nhỏ, hai người Lạc Dư đành ở tạm nơi này.
- Được.
Người nam nhân đó đưa Lạc Dư đến trước cửa phòng rồi rời đi.
- Mèo mướp thúi, vào thôi, mèo mướp thúi.
Lạc Dư quay đầu nhìn 250, con mèo dở người này lại bị làm sao vậy?
- Có chuyện gì à?
250 toàn thân phát run, nó chỉ tay về gốc cây trong sân.
- Kí chủ... Nhìn, mau nhìn, là... Là.
Lạc Dư thấy 250 ấp úng nói không ra lời, cậu nghi hoặc nhìn ra cái cây ở góc sân, đúng lúc người đứng dưới tán cây cũng phát giác ra hai người quay đầu lại nhìn.
- Sư... Tôn.
Huyết Nham ngây ngốc nhìn người mà mình mong nhớ suốt mấy năm qua, hắn còn tưởng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa.
- Sư tôn.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy lần bị phản phệ này cũng không phải chuyện xấu, có thể gặp được sư tôn thì dù có bị thương nặng như nào đi chăng nữa hắn cũng chấp nhận được.
Chỉ là thật không ngờ tới sư tôn đường đường là nhất đại tông sư lại ở cái nơi như này.
- Huyết Nham.
Cổ họng khô khốc, Lạc Dư cúi đầu không nhìn vào đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn.
- Chúng ta vào trong thôi.
Huyết Nham không chạy lên cản cậu lại chỉ đứng im không nhúc nhích nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt hận không thể phá tan nó, chạm vào sư tôn của hắn.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, lúc ăn cơm tối Lạc Dư không dám ngẩng đầu lên nhìn Huyết Nham, ngay cả 250 cũng không hoạt bát như ngày thường, nó... Có chút sợ.
- Kí chủ, tôi vào trong không gian.
Màn đêm vừa buông xuống mèo mướp thúi đã không nhịn được muốn chuồn trước, hừ, đêm nay mà nam chủ không đến tìm Lạc Dư thì tên nó liền viết ngược.
- Đi đi.
Lạc Dư phất tay để cho nó vào trong không gian, nam chủ đúng là khắc tinh của hai người mà, không chỉ 250 sợ mà cậu cũng sợ nữa.
Kẽo kẹt
Quả nhiên,
Lạc Dư nhắm mắt giả vờ ngủ, cậu không biết phải đổi mặt với Huyết Nham như thế nào, cũng không biết phải nói gì.
Soàn soạt
Huyết Nham cởi y phục trên người bò lên giường.
- Sư tôn.
Thứ cưng cứng chọc vào eo khiến Lạc Dư hơi run run khóc không ra nước mắt, đồ động vật sống bằng nửa thân dưới, vừa gặp đã muốn làm chuyện bậy bạ rồi.
- Mèo mướp thúi, ngươi nói cái gì cơ?
250 vươn tay chọc chọc tảng băng nhỏ giọng:
- Thì, đập mấy tảng băng này ra, khử mùi rồi đem cho người dân trong trấn ăn... Đỡ tốn lương thực.
Càng về sau càng ấp úng, 250 mở to mắt hồn nhiên nhìn Lạc Dư.
- Kí chủ, được không?
Lạc Dư trợn ngược mắt giơ chân sút cho con mèo không có lương tâm nào đó.
- Ta nghĩ không cần đâu, số này ta đem về cho chủ quán giúp ngươi nấu thành thức ăn cho mèo, ngươi không muốn ăn cũng phải ăn.
250 rụt rụt cổ, bĩu môi:
- Thúi lắm, bảo bảo không ăn đâu.
Lạc Dư cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nói chuyện với con mèo mướp này nữa thì sớm muộn cũng bị nó chọc tức đến phát điên.
- Cút đi.
Cậu đuổi 250 sang một bên vung tay đem năm tảng băng trấn thành hàng ngàn mảnh nhỏ.
- Trở về thôi, ta buồn ngủ lắm rồi.
250 “ồ” một tiếng hí ha hí hửng chạy theo, về ngủ thôi.
Hai người vừa trở về đến quán trọ thì đã thấy đồ đạc của mình bị vứt bên ngoài cửa.
- Nè, lão già, ông làm gì vậy?
Chủ quán vừa thấy hai người liền vội vàng đóng cửa lại.
- Khoan đã.
250 muốn tiến lên đập cửa thì bị Lạc Dư ngăn lại.
- Đi thôi.
- Nhưng...
250 vẫn không cam lòng bị đuổi đi như vậy, họ rõ ràng đã giúp bọn họ tiêu diệt đám yêu cây kia, đúng là làm ơn mắc oán mà.
Hai người thử đi gõ cửa mấy quán trọ khác nhưng không ai chịu tiếp nhận cậu với 250, họ đều sợ mình bị liên lụy, bị yêu nhân trả thù.
- Hai vị tiên nhân...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đang không biết làm sao thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói già nua.
- Vị nhân gia này, có chuyện gì sao?
Trước mặt hai người là một bà lão và một người nam tử trung niên, Lạc Dư cảm thấy có chút kì quái, mọi người đều hận không thể cách bọn họ thật xa, hai người này sao lại chủ động tiếp cận chứ.
- Nhà tôi còn một phòng trống, nếu hai vị không chê có thể đến đó ở tạm.
Mắt cặp mắt đen láy bừng sáng, Lạc Dư kho khụ một tiếng muốn giữ hình tượng gật gật đầu.
- Vậy làm phiền hai vị rồi.
Bà lão cười khổ.
- Thật ra là chúng tôi có chuyện muốn nhờ.
Lạc Dư nhướng mày, mèo mướp thúi dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cậu.
- Chúng ta vừa đi vừa nói.
Đến khi hai người đến được nhà bà lão thì đã hiểu ra mọi chuyện.
Nhà bọn họ tổng cộng có bốn người, ngoại trừ hai người họ thì vẫn còn một phụ nhân cùng một đứa nhỏ, họ là vợ và con của người nam nhân trung niên bên cạnh bà lão.
Nhưng nửa nửa năm trước đứa nhỏ trong nhà bị bắt mất, lành ít dữ nhiều.
Họ muốn báo thù cho con cho cháu của mình nên mới tìm đến hai người.
Trong nhà bọn họ hiện tại có thêm một người nam nhân nữa, người này cũng là tiên nhân, có điều trong người hắn lại mang trọng thương.
Họ lo lắng hắn giết không được yêu nhân kia.
- Chúng tôi sẽ cố hết sức.
Dù gì cậu cũng chẳng có việc gì để làm, giúp nhà bà lão này một chút cũng không sao.
Người nam nhân trung niên chạy trước mở cửa mời hai người vào.
- Để tôi đưa hai vị đến phòng.
Trong nhà chỉ còn lại mỗi phòng của đứa nhỏ, hai người Lạc Dư đành ở tạm nơi này.
- Được.
Người nam nhân đó đưa Lạc Dư đến trước cửa phòng rồi rời đi.
- Mèo mướp thúi, vào thôi, mèo mướp thúi.
Lạc Dư quay đầu nhìn 250, con mèo dở người này lại bị làm sao vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có chuyện gì à?
250 toàn thân phát run, nó chỉ tay về gốc cây trong sân.
- Kí chủ... Nhìn, mau nhìn, là... Là.
Lạc Dư thấy 250 ấp úng nói không ra lời, cậu nghi hoặc nhìn ra cái cây ở góc sân, đúng lúc người đứng dưới tán cây cũng phát giác ra hai người quay đầu lại nhìn.
- Sư... Tôn.
Huyết Nham ngây ngốc nhìn người mà mình mong nhớ suốt mấy năm qua, hắn còn tưởng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa.
- Sư tôn.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy lần bị phản phệ này cũng không phải chuyện xấu, có thể gặp được sư tôn thì dù có bị thương nặng như nào đi chăng nữa hắn cũng chấp nhận được.
Chỉ là thật không ngờ tới sư tôn đường đường là nhất đại tông sư lại ở cái nơi như này.
- Huyết Nham.
Cổ họng khô khốc, Lạc Dư cúi đầu không nhìn vào đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn.
- Chúng ta vào trong thôi.
Huyết Nham không chạy lên cản cậu lại chỉ đứng im không nhúc nhích nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt hận không thể phá tan nó, chạm vào sư tôn của hắn.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, lúc ăn cơm tối Lạc Dư không dám ngẩng đầu lên nhìn Huyết Nham, ngay cả 250 cũng không hoạt bát như ngày thường, nó... Có chút sợ.
- Kí chủ, tôi vào trong không gian.
Màn đêm vừa buông xuống mèo mướp thúi đã không nhịn được muốn chuồn trước, hừ, đêm nay mà nam chủ không đến tìm Lạc Dư thì tên nó liền viết ngược.
- Đi đi.
Lạc Dư phất tay để cho nó vào trong không gian, nam chủ đúng là khắc tinh của hai người mà, không chỉ 250 sợ mà cậu cũng sợ nữa.
Kẽo kẹt
Quả nhiên,
Lạc Dư nhắm mắt giả vờ ngủ, cậu không biết phải đổi mặt với Huyết Nham như thế nào, cũng không biết phải nói gì.
Soàn soạt
Huyết Nham cởi y phục trên người bò lên giường.
- Sư tôn.
Thứ cưng cứng chọc vào eo khiến Lạc Dư hơi run run khóc không ra nước mắt, đồ động vật sống bằng nửa thân dưới, vừa gặp đã muốn làm chuyện bậy bạ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro