{ Xuyên Nhanh } Kế Hoạch Đè Nam Chủ
Chương 19
TTTM
2024-07-23 13:29:12
Lạc Dư sầm mặt không kiêng nể gì cho hắn một phát tát.
- Cút.
Cậu đứng dậy chỉnh trang lại y phục trên người rồi đi ra mở cửa để một mình Huyết Nham đứng ngẩn ngơ bên thành giường.
- Chủ nhân, trong trấn lại có thêm năm người mất tích rồi.
- Mất tích?
Huyết Nham ra ngoài nghe thấy vậy cũng có chút tò mò, hắn đến nơi này cũng đã ba tháng rồi, tháng nào cũng có người mất tích nhưng chưa có tháng nào vượt qua một người, lần này lại thay đổi?
- Đúng vậy, trong trấn đêm qua đã có năm đứa trẻ bị bắt đi.
Vị đại nương đó đi tới nhìn thoáng qua bộ dạng quần áo xộc xệch của Huyết Nham nói.
- Vẫn là đám sương mù đó?
- Đúng vậy.
Mấy người nhìn nhau trầm mặc, Lạc Dư cân nhắc một chút rồi nói với vị đại nương kia.
- Đêm nay chúng tôi sẽ đi tìm bọn chúng.
Đếm lúc vào phòng Huyết Nham mới nói:
- Sư tôn, người có cách dụ bọn chúng ra sao?
Dù gì một tháng đám sương mù đó cũng chỉ xuất hiện một lần, tháng này đã tới tận hai lần, khả năng bọn chúng đến đây một lần nữa gần như bằng không.
Lạc Dư nhếch miệng, tầm mắt cậu đặt lên người 250 đang ngồi trước mặt.
- Bạch Miêu từng bị bọn chúng bắt, nó trốn được.
Cậu dừng một chút lại nói:
- Hơn nữa tên cầm đầu dường như rất có hứng thú với nó.
Huyết Nham hiểu ý, dùng con mèo này làm mồi nhử, hắc, cái này không tệ chút nào, nếu con mèo này mà bị ăn mất thì càng tốt.
Như vậy... Sư tôn là của một mình hắn rồi.
Ý cười trên mặt Huyết Nham càng sâu, 250 ngốc nhếch nghe không hiểu, nó thấy hai người dùng chung một loại ánh mắt nhìn mình thì lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Mèo mướp thúi bất an dịch dịch người.
- Hai người muốn tôi làm cái gì sao?
Lạc Dư cười vô cùng “dịu dàng”, cậu xoa xoa tay, 250 cảm thấy mình sắp bị bán.
- Hì hì, mèo mướp thúi, đêm nay ngươi cùng ta ra ngoài chơi đi.
250 không biết trong đầu kí chủ của mình đang âm mưu cái gì, nó lắc đầu.
- Không đi, tôi muốn ở nhà ngủ.
Huyết Nham ngồi bên cạnh cười cười, mắt hắn lóe lên tia sáng đỏ.
- Ồ, vậy sao.
Màn đêm buông xuống – Ngoài cổng thị trấn.
- Oa, mau thả bổn bảo bảo ra, hai tên các ngươi không phải là người, sao lại muốn bổn bảo bảo đi dụ đám yêu nhân đó ra chứ.
250 gào ầm lên, Huyết Nham lấy một chiếc tất thúi nhét vào miệng nó.
- Ta vẫn còn một chiếc tất chưa giặt nửa tháng, không muốn ngậm nó thì câm mồm.
- Ọe.
250 suýt nữa thì nôn ra, nó dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lạc Dư.
- Hức.
Lạc Dư không nỡ vươn tay lấy chiếc tất trong miệng nó ra vứt đi.
- Ta bày trận pháp rồi, đám yêu nhân đó dù có đến cũng không làm gì được ngươi.
250 bất đắc dĩ đành phải ngồi im, nó không dám ở trước mặt nam chủ mà chui vào trong không gian.
Huyết Nham tên này rất thông minh, để hắn đoán ra được cái gì đó thiên đạo cũng sẽ để ý tới nó cùng kí chủ, như vậy muốn an toàn rời đi rất khó.
- Hức, huhu, các ngươi bắt nạt ta.
Thần thức hai người Lạc Dư cùng Huyết Nham cảm nhận được có thứ đó đang đến gần.
Lạc Dư ra hiệu, hai người đồng thời biến mất để 250 ngồi lẩm bẩm một mình.
- Các ngươi bắt nạt bổn bảo bảo, ta không chơi với hai người các ngươi nữa.
- Đúng, đừng chơi với những người xấu xa đó, mau đến chơi với chúng tôi đi. Đam Mỹ Hay
Giọng nói quen thuộc truyền tới, một đám sương mù màu trắng xám từ đằng xa chậm rãi tiến lại gần.
- Đ*t!!!
250 nhìn sang bên cạnh nơi Lạc Dư vừa mới đứng, hai tên này đi từ bao giờ vậy?
Mèo mướp thúi mếu máo, mùi hôi thối ập tới khiến toàn thân nó nhịn không được run rẩy.
- Các ngươi... Là các ngươi.
Từ trong đâm sương mù bước ra năm đứa trẻ, 250 nhìn gương mặt khác biệt với mấy tên lúc trước khẽ thở ra một hơi.
May mắn, may mắn năm đứa mà kí chủ của nó đóng băng thật sự đã chết.
- He he he, đám thôn dân đó cũng thật là biết điều, chủ động đem người hại chết năm vị huynh đệ của chúng ta đến dâng hiến, hắc, tháng sau tha cho bọn chúng vậy.
Người đứng ở giữa tiến đến trước mặt 250 nói với mấy người đằng sau.
- U... Ọe.
250 kiến nghị.
- Tiểu huynh đệ này, ngươi có thể đứng dịch lại một chút được không.
Đứa trẻ đó dí sát lại, khoảng cách quá gần khiến mũi hai người suýt nữa thì chạm vào nhau.
- Có chuyện gì à?
250 trợn ngược mắt muốn bất tỉnh tại chỗ.
- Thúi, người của ngươi thúi quá.
Cả năm đứa trẻ vừa nghe thấy những lời này sắc mặt trở nên rất khó coi.
Dám chê bọn họ thúi, được lắm.
- Các huynh đệ, chúng ta đưa tên này về cho chủ nhân luyện hóa.
Trước khi năm tên kia bị Lạc Dư giết chết, bọn nó đã dùng chút linh lực cuối cùng còn sót lại đem tin tức truyền về cho chủ nhân.
Chính vì vậy năm đứa nhóc này đã nhận định 250 là một kiện linh khí, cần phải mang về cho chủ nhân luyện hóa.
Năm đứa nhóc tiến lên 250 không nhịn được nữa gào lên.
- Kí chủ, cậu mau đến cứu bổn bảo bảo đi, bổn bảo bảo sắp bị đám thụ yêu mang đi hầm canh rồi, A huhu.
- Cút.
Cậu đứng dậy chỉnh trang lại y phục trên người rồi đi ra mở cửa để một mình Huyết Nham đứng ngẩn ngơ bên thành giường.
- Chủ nhân, trong trấn lại có thêm năm người mất tích rồi.
- Mất tích?
Huyết Nham ra ngoài nghe thấy vậy cũng có chút tò mò, hắn đến nơi này cũng đã ba tháng rồi, tháng nào cũng có người mất tích nhưng chưa có tháng nào vượt qua một người, lần này lại thay đổi?
- Đúng vậy, trong trấn đêm qua đã có năm đứa trẻ bị bắt đi.
Vị đại nương đó đi tới nhìn thoáng qua bộ dạng quần áo xộc xệch của Huyết Nham nói.
- Vẫn là đám sương mù đó?
- Đúng vậy.
Mấy người nhìn nhau trầm mặc, Lạc Dư cân nhắc một chút rồi nói với vị đại nương kia.
- Đêm nay chúng tôi sẽ đi tìm bọn chúng.
Đếm lúc vào phòng Huyết Nham mới nói:
- Sư tôn, người có cách dụ bọn chúng ra sao?
Dù gì một tháng đám sương mù đó cũng chỉ xuất hiện một lần, tháng này đã tới tận hai lần, khả năng bọn chúng đến đây một lần nữa gần như bằng không.
Lạc Dư nhếch miệng, tầm mắt cậu đặt lên người 250 đang ngồi trước mặt.
- Bạch Miêu từng bị bọn chúng bắt, nó trốn được.
Cậu dừng một chút lại nói:
- Hơn nữa tên cầm đầu dường như rất có hứng thú với nó.
Huyết Nham hiểu ý, dùng con mèo này làm mồi nhử, hắc, cái này không tệ chút nào, nếu con mèo này mà bị ăn mất thì càng tốt.
Như vậy... Sư tôn là của một mình hắn rồi.
Ý cười trên mặt Huyết Nham càng sâu, 250 ngốc nhếch nghe không hiểu, nó thấy hai người dùng chung một loại ánh mắt nhìn mình thì lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Mèo mướp thúi bất an dịch dịch người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hai người muốn tôi làm cái gì sao?
Lạc Dư cười vô cùng “dịu dàng”, cậu xoa xoa tay, 250 cảm thấy mình sắp bị bán.
- Hì hì, mèo mướp thúi, đêm nay ngươi cùng ta ra ngoài chơi đi.
250 không biết trong đầu kí chủ của mình đang âm mưu cái gì, nó lắc đầu.
- Không đi, tôi muốn ở nhà ngủ.
Huyết Nham ngồi bên cạnh cười cười, mắt hắn lóe lên tia sáng đỏ.
- Ồ, vậy sao.
Màn đêm buông xuống – Ngoài cổng thị trấn.
- Oa, mau thả bổn bảo bảo ra, hai tên các ngươi không phải là người, sao lại muốn bổn bảo bảo đi dụ đám yêu nhân đó ra chứ.
250 gào ầm lên, Huyết Nham lấy một chiếc tất thúi nhét vào miệng nó.
- Ta vẫn còn một chiếc tất chưa giặt nửa tháng, không muốn ngậm nó thì câm mồm.
- Ọe.
250 suýt nữa thì nôn ra, nó dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lạc Dư.
- Hức.
Lạc Dư không nỡ vươn tay lấy chiếc tất trong miệng nó ra vứt đi.
- Ta bày trận pháp rồi, đám yêu nhân đó dù có đến cũng không làm gì được ngươi.
250 bất đắc dĩ đành phải ngồi im, nó không dám ở trước mặt nam chủ mà chui vào trong không gian.
Huyết Nham tên này rất thông minh, để hắn đoán ra được cái gì đó thiên đạo cũng sẽ để ý tới nó cùng kí chủ, như vậy muốn an toàn rời đi rất khó.
- Hức, huhu, các ngươi bắt nạt ta.
Thần thức hai người Lạc Dư cùng Huyết Nham cảm nhận được có thứ đó đang đến gần.
Lạc Dư ra hiệu, hai người đồng thời biến mất để 250 ngồi lẩm bẩm một mình.
- Các ngươi bắt nạt bổn bảo bảo, ta không chơi với hai người các ngươi nữa.
- Đúng, đừng chơi với những người xấu xa đó, mau đến chơi với chúng tôi đi. Đam Mỹ Hay
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói quen thuộc truyền tới, một đám sương mù màu trắng xám từ đằng xa chậm rãi tiến lại gần.
- Đ*t!!!
250 nhìn sang bên cạnh nơi Lạc Dư vừa mới đứng, hai tên này đi từ bao giờ vậy?
Mèo mướp thúi mếu máo, mùi hôi thối ập tới khiến toàn thân nó nhịn không được run rẩy.
- Các ngươi... Là các ngươi.
Từ trong đâm sương mù bước ra năm đứa trẻ, 250 nhìn gương mặt khác biệt với mấy tên lúc trước khẽ thở ra một hơi.
May mắn, may mắn năm đứa mà kí chủ của nó đóng băng thật sự đã chết.
- He he he, đám thôn dân đó cũng thật là biết điều, chủ động đem người hại chết năm vị huynh đệ của chúng ta đến dâng hiến, hắc, tháng sau tha cho bọn chúng vậy.
Người đứng ở giữa tiến đến trước mặt 250 nói với mấy người đằng sau.
- U... Ọe.
250 kiến nghị.
- Tiểu huynh đệ này, ngươi có thể đứng dịch lại một chút được không.
Đứa trẻ đó dí sát lại, khoảng cách quá gần khiến mũi hai người suýt nữa thì chạm vào nhau.
- Có chuyện gì à?
250 trợn ngược mắt muốn bất tỉnh tại chỗ.
- Thúi, người của ngươi thúi quá.
Cả năm đứa trẻ vừa nghe thấy những lời này sắc mặt trở nên rất khó coi.
Dám chê bọn họ thúi, được lắm.
- Các huynh đệ, chúng ta đưa tên này về cho chủ nhân luyện hóa.
Trước khi năm tên kia bị Lạc Dư giết chết, bọn nó đã dùng chút linh lực cuối cùng còn sót lại đem tin tức truyền về cho chủ nhân.
Chính vì vậy năm đứa nhóc này đã nhận định 250 là một kiện linh khí, cần phải mang về cho chủ nhân luyện hóa.
Năm đứa nhóc tiến lên 250 không nhịn được nữa gào lên.
- Kí chủ, cậu mau đến cứu bổn bảo bảo đi, bổn bảo bảo sắp bị đám thụ yêu mang đi hầm canh rồi, A huhu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro