{ Xuyên Nhanh } Kế Hoạch Đè Nam Chủ
Chương 27
TTTM
2024-07-23 13:29:12
Lạc Dư mang theo thanh kiếm nhiễm máu từng bước đi ra ngoài. Thi thể ma tôn đương nhiệm nằm trong phòng bị một kiếm đâm thủng ngực, mắt trừng trừng nhìn theo bóng lưng cậu.
Gã... Chết không nhắm mắt, gã hận, nếu gã không trở thành ma tôn, nếu gã không nghe sự xúi giục của mấy lão bất tử kia, nếu gã không vào trong căn phòng này...
Nhưng đó chỉ là “nếu”, trên đời này, vốn không có thuốc hối hận.
Bên ngoài,
Huyết Nham cầm trong tay thanh hắc kiếm tỏa ra mùi tanh nồng. Hắn vẩy vẩy đem chất lỏng màu đỏ trên thanh kiếm vẩy hết đi.
- Hừm.
Huyết Nham liếm môi, hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời tối sầm cười cười.
- Đợi thêm chút nữa đi, ta giải quyết xong đám rác rưởi này rồi đến chơi với ngươi.
Huyết Nham tiến đến phía trước dừng lại bên cạnh lão đầu trọc dùng một chân dẫm lên mặt lão.
- Ha, vừa nãy không phải rất kiêu căng sao? Giờ sao không nói đi hả, Nói.
Lão đầu trọc bị dọa tái mặt, tay phải bị hắc kiếm chém đứt đau đớn khiến lão muốn ngất cũng nhất không được.
- Ma... Ma tôn đại nhân, tôi, tôi sai rồi, là hắn, là kẻ mà ngài cứu trăm năm trước dụ dỗ chúng tôi tiêu diệt ngài, tôi cùng bọn họ thật sự không cố ý, ngài hãy tha cho chúng tôi được không.
Lão đầu trọc lắp bắp cầu xin, những nguyên lão kia cũng biết đây là cơ hội duy nhất cũng vội vàng hùa theo.
- Đúng vậy, ma tôn đại nhân, cầu xin người hãy tha cho chúng tôi, từ nay trở đi ngài muốn chúng tôi làm gì thì chúng tôi liền làm đó, cầu xin ngài tha cho cái mạng ch* này của chúng tôi.
Huyết Nham nhíu mày, nói nhiều, thật đau đầu.
Xoẹt Xoẹt Xoẹt
Ánh kiếm lóe lên, sáu đạo kiếm khí phân biệt lão tới sáu lão giả lần lượt chém giết.
- A...
Phụt
Phụt
Những dòng chất lỏng màu đen bắn lên mặt, Huyết Nham lạnh lùng liếc nhìn thần hồn đang muốn tìm nơi chạy trốn của sáu người kia.
- Hấp.
Khí lưu đảo ngược đem thần hồn sáu người hút vào trong bụng. Huyết Nham thỏa mãn cười nhẹ, bỗng nhiên hắn phát giác ra cái gì đó, quay đầu lại.
- Ồ, đây không phải là sư tôn thân yêu của ta đó sao, người sắp chết rồi còn ra đây làm gì? Muốn đệ tử chính tay xử lí người?
Huyết Nham cười ha hả, trong mắt không có lấy một chút ánh sáng hay cảm xúc nào.
- Ngươi không phải là Huyết Nham.
Lạc Dư vẻ mặt lạnh xuống, Huyết Nham hơi kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười vô hại.
- Sư tôn, người nói gì vậy, con là tiểu đồ đệ của người mà.
Huyết Nham tiến lại gần, Lạc Dư giơ kiếm chặn hắn lại.
- Ngươi không phải Huyết Nham, ngươi là tâm ma của nó.
Loại khí tức tà ác này lúc ở trong Song Trọng bí cảnh cậu đã cảm nhận được, chắc chắn không nhầm lẫn.
- Mau trả Huyết Nham lại cho ta.
Huyết Nham thấy sự việc bị bại lộ, đáy mắt hắn lóe lên sát ý xoay người lách khỏi thanh kiếm của Lạc Dư xông tới.
- Vậy thì ngươi đi chết đi.
Mây đen trên bầu trời càng ngày càng dày đặc, sức mạnh trong cơ thể Huyết Nham, tâm ma của hắn hình như cũng sắp khống chế không nổi rồi.
- Hừ.
Tâm ma cắn răng dốc toàn lực muốn giết chết Lạc Dư, hắn dùng tay không hóa thành lợi chảo chụp về phía trái tim của cậu muốn bóp nát nó.
- ...
Kiếm bị đánh bay, Lạc Dư không kịp cản trở lặng người nhìn cánh tay sắp cắm vào lồng ngực.
- Không...
"Ngươi đã hứa với ta là sẽ không làm hại sư tôn, sẽ chăm sóc người thật tốt."
Bàn tay cách lồng ngực Lạc Dư chưa đến một tấc thì dừng lại, tâm ma cảm thấy tình hình ngày càng không ổn quay người muốn chạy đi đón Thiên Kiếp trước.
- Không được đi.
- Sư tôn đừng lại đây.
Đôi mắt màu đen tuyền lập lòe tia sáng đỏ rực, Lạc Dư biết đây mới là Huyết Nham thực sự.
- Người đợi con.
Lạc Dư đứng im nhìn thân ảnh giữa bầu trời.
- Tới đây đi.
Huyết Nham ngẩng đầu lên hét lớn, mây đen tụ lại thành một điểm, từ bên trong nó xuất hiện một đầu hắc long gào thét lao xuống.
Xoẹt Xoẹt ~ ~ ~
- A a a.
Lạc Dư trầm mặc đứng tại chỗ đợi, thứ này không làm hại được Huyết Nham, cậu đối với con hắc long này cũng chẳng có cảm giác gì, cũng không quá lo lắng.
Một ngày sau,
- Hahaha.
Trên trời vang lên tiếng cười, Huyết Nham từ từ hạ xuống đi đến trước mặt Lạc Dư.
- Huyết Nham đâu?
Lạc Dư lạnh giọng, tâm ma lau lau vết máu bên khóe miệng.
- Hắn, chết rồi, sư tôn, sau này người đi cùng ta đi, ta dùng thân thể của Huyết Nham, vẻ ngoài chẳng có lấy một sự khác biệt nào hết.
Dừng một chút hắn lại nói, ánh mắt có chút dam tà nhìn thân thể cậu.
- Hơn nữa, ta có thể làm sư tôn thỏa mãn “vui vẻ” hơn tên Huyết Nham kia nhiều.
Những lời này vừa dứt trong lòng hắn đột ngột xuất hiện một tia dao động giống như có thứ gì đó sắp lao ra.
- ...
Khóe miệng tâm ma khẽ giật giật, lúc nói ngươi chết rồi thì không phản ứng, ta còn tưởng thực sự diệt được ngươi, ai ngờ vừa nhắc tới cái chuyện bại hoại kia ngươi lại cực đoan như vậy.
Tâm ma lạnh lùng cười, nếu đã như vậy thì hãy để ta hành hạ, vấy bẩn sư tôn của ngươi đi, đến lúc đó, ta xem ngươi có tức đến hồn bay phách tán hay không.
Gã... Chết không nhắm mắt, gã hận, nếu gã không trở thành ma tôn, nếu gã không nghe sự xúi giục của mấy lão bất tử kia, nếu gã không vào trong căn phòng này...
Nhưng đó chỉ là “nếu”, trên đời này, vốn không có thuốc hối hận.
Bên ngoài,
Huyết Nham cầm trong tay thanh hắc kiếm tỏa ra mùi tanh nồng. Hắn vẩy vẩy đem chất lỏng màu đỏ trên thanh kiếm vẩy hết đi.
- Hừm.
Huyết Nham liếm môi, hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời tối sầm cười cười.
- Đợi thêm chút nữa đi, ta giải quyết xong đám rác rưởi này rồi đến chơi với ngươi.
Huyết Nham tiến đến phía trước dừng lại bên cạnh lão đầu trọc dùng một chân dẫm lên mặt lão.
- Ha, vừa nãy không phải rất kiêu căng sao? Giờ sao không nói đi hả, Nói.
Lão đầu trọc bị dọa tái mặt, tay phải bị hắc kiếm chém đứt đau đớn khiến lão muốn ngất cũng nhất không được.
- Ma... Ma tôn đại nhân, tôi, tôi sai rồi, là hắn, là kẻ mà ngài cứu trăm năm trước dụ dỗ chúng tôi tiêu diệt ngài, tôi cùng bọn họ thật sự không cố ý, ngài hãy tha cho chúng tôi được không.
Lão đầu trọc lắp bắp cầu xin, những nguyên lão kia cũng biết đây là cơ hội duy nhất cũng vội vàng hùa theo.
- Đúng vậy, ma tôn đại nhân, cầu xin người hãy tha cho chúng tôi, từ nay trở đi ngài muốn chúng tôi làm gì thì chúng tôi liền làm đó, cầu xin ngài tha cho cái mạng ch* này của chúng tôi.
Huyết Nham nhíu mày, nói nhiều, thật đau đầu.
Xoẹt Xoẹt Xoẹt
Ánh kiếm lóe lên, sáu đạo kiếm khí phân biệt lão tới sáu lão giả lần lượt chém giết.
- A...
Phụt
Phụt
Những dòng chất lỏng màu đen bắn lên mặt, Huyết Nham lạnh lùng liếc nhìn thần hồn đang muốn tìm nơi chạy trốn của sáu người kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hấp.
Khí lưu đảo ngược đem thần hồn sáu người hút vào trong bụng. Huyết Nham thỏa mãn cười nhẹ, bỗng nhiên hắn phát giác ra cái gì đó, quay đầu lại.
- Ồ, đây không phải là sư tôn thân yêu của ta đó sao, người sắp chết rồi còn ra đây làm gì? Muốn đệ tử chính tay xử lí người?
Huyết Nham cười ha hả, trong mắt không có lấy một chút ánh sáng hay cảm xúc nào.
- Ngươi không phải là Huyết Nham.
Lạc Dư vẻ mặt lạnh xuống, Huyết Nham hơi kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười vô hại.
- Sư tôn, người nói gì vậy, con là tiểu đồ đệ của người mà.
Huyết Nham tiến lại gần, Lạc Dư giơ kiếm chặn hắn lại.
- Ngươi không phải Huyết Nham, ngươi là tâm ma của nó.
Loại khí tức tà ác này lúc ở trong Song Trọng bí cảnh cậu đã cảm nhận được, chắc chắn không nhầm lẫn.
- Mau trả Huyết Nham lại cho ta.
Huyết Nham thấy sự việc bị bại lộ, đáy mắt hắn lóe lên sát ý xoay người lách khỏi thanh kiếm của Lạc Dư xông tới.
- Vậy thì ngươi đi chết đi.
Mây đen trên bầu trời càng ngày càng dày đặc, sức mạnh trong cơ thể Huyết Nham, tâm ma của hắn hình như cũng sắp khống chế không nổi rồi.
- Hừ.
Tâm ma cắn răng dốc toàn lực muốn giết chết Lạc Dư, hắn dùng tay không hóa thành lợi chảo chụp về phía trái tim của cậu muốn bóp nát nó.
- ...
Kiếm bị đánh bay, Lạc Dư không kịp cản trở lặng người nhìn cánh tay sắp cắm vào lồng ngực.
- Không...
"Ngươi đã hứa với ta là sẽ không làm hại sư tôn, sẽ chăm sóc người thật tốt."
Bàn tay cách lồng ngực Lạc Dư chưa đến một tấc thì dừng lại, tâm ma cảm thấy tình hình ngày càng không ổn quay người muốn chạy đi đón Thiên Kiếp trước.
- Không được đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sư tôn đừng lại đây.
Đôi mắt màu đen tuyền lập lòe tia sáng đỏ rực, Lạc Dư biết đây mới là Huyết Nham thực sự.
- Người đợi con.
Lạc Dư đứng im nhìn thân ảnh giữa bầu trời.
- Tới đây đi.
Huyết Nham ngẩng đầu lên hét lớn, mây đen tụ lại thành một điểm, từ bên trong nó xuất hiện một đầu hắc long gào thét lao xuống.
Xoẹt Xoẹt ~ ~ ~
- A a a.
Lạc Dư trầm mặc đứng tại chỗ đợi, thứ này không làm hại được Huyết Nham, cậu đối với con hắc long này cũng chẳng có cảm giác gì, cũng không quá lo lắng.
Một ngày sau,
- Hahaha.
Trên trời vang lên tiếng cười, Huyết Nham từ từ hạ xuống đi đến trước mặt Lạc Dư.
- Huyết Nham đâu?
Lạc Dư lạnh giọng, tâm ma lau lau vết máu bên khóe miệng.
- Hắn, chết rồi, sư tôn, sau này người đi cùng ta đi, ta dùng thân thể của Huyết Nham, vẻ ngoài chẳng có lấy một sự khác biệt nào hết.
Dừng một chút hắn lại nói, ánh mắt có chút dam tà nhìn thân thể cậu.
- Hơn nữa, ta có thể làm sư tôn thỏa mãn “vui vẻ” hơn tên Huyết Nham kia nhiều.
Những lời này vừa dứt trong lòng hắn đột ngột xuất hiện một tia dao động giống như có thứ gì đó sắp lao ra.
- ...
Khóe miệng tâm ma khẽ giật giật, lúc nói ngươi chết rồi thì không phản ứng, ta còn tưởng thực sự diệt được ngươi, ai ngờ vừa nhắc tới cái chuyện bại hoại kia ngươi lại cực đoan như vậy.
Tâm ma lạnh lùng cười, nếu đã như vậy thì hãy để ta hành hạ, vấy bẩn sư tôn của ngươi đi, đến lúc đó, ta xem ngươi có tức đến hồn bay phách tán hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro