{ Xuyên Nhanh } Kế Hoạch Đè Nam Chủ
Chương 57
TTTM
2024-07-23 13:29:12
250 đang vui vẻ thì bị những lời vô cùng chi tiết của Lạc Dương vả mặt, nó nhấp môi cãi lại.
- /Kí chủ, cậu đừng tin lời cậu ta nói/
Trong lòng Lạc Dư nghi ngờ càng lớn, cậu biết con mèo này không hề biết mấy cái thứ không trong sáng đó, còn việc nó dựa vào đâu để giúp cậu “đè” nam chủ thế giới trước thì cậu hoàn toàn không biết.
"Mèo mướp thúi, vậy ngươi dựa vào cái gì để dạy ta đè nam chủ ở thế giới trước."
250 liếc nhìn quyền sách vứt một góc do dự một chút rồi chạy tới lấy nó tới âm thầm đưa cho Lạc Dư.
- /Đây là đồ Dương Lâm đưa cho tôi, tôi nhìn tư thế của cậu đối chiếu với nó, tôi.../
"Là tư thế nào?"
Lạc Dư cầm quyển sách mở ra, cơ mặt cậu nhịn không được co giật liên hồi, vẽ cũng xấu quá đi.
- /Là tư thế ở trang 15 đó/
250 cụp tai ỉu xìu nói, Lạc Dư hít một hơi thật sâu mở đến trang 15 quả nhiên thấy cái tư thế cưỡi ngựa trong kí ức.
- Tiểu Dương, em xem cái này, ai là ai đè ai vậy?
Trong lòng thấp thỏm không yên, Lạc Dương gãi đầu nhận lấy cuốn sách trong tay cậu, anh trai vừa nãy vào phòng có mang theo cái gì đâu, thứ này từ chỗ nào chui ra vậy.
Cậu ta không quản nhiều cúi đầu mượn ánh sáng của màn hình máy tình nhìn hai người trong bức tranh.
- A, cái này đơn giản, anh xem, cái người đang ngồi này nè...
Lạc Dư ngó sang theo hướng ngón tay Lạc Dương chỉ nhìn người đang ngồi trên người nam nhân.
- Là nó sao?
- Đúng đó.
Lạc Dương gật đầu, cậu ta cười hì hì:
- Người này chính là người bị “đè” đó.
Tâm thần Lạc Dư muốn sụp đổ, nhiệm vụ của cậu là đi đè nam chủ sao lại thành nam chủ đè cậu rồi.
- Nhưng, nhưng người này nằm trên mà.
Trong lòng Lạc Dư vẫn còn một tia hi vọng nhỏ nhoi, lỡ Lạc Dương nhớ nhầm hay nhìn nhầm gì thì sao, cậu sao lại là người bị đè chứ.
- Anh à, trên hay dưới không quan trọng đâu, quan trọng là, cái thứ đó của người nam nhân kia ở trong, đó mới là thứ quyết định.
Hàng tuyến phòng phủ cuối cùng của Lạc Dư bị sụp đổ, lửa giận ngập trời, cậu... Muốn tẩn chết con mèo kia a a a.
Lạc Dương không hiểu tại sao anh trai mình lại tức giận như vậy.
- Anh...
Cậu ta còn chưa kịp nói được câu nào thì Lạc Dư đã đứng bật dậy nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Rầm
Cánh cửa rung lên, Lạc Dương bị giật thót mình khuôn mặt tràn đầy nghi vấn.
Anh trai của cậu ta bị làm sao vậy? Tự nhiên lại lên cơn, cậu ta làm gì sai sao?
"Mèo mướp thúi, ngươi ra đây cho ta."
Lạc Dư trở về phòng, quần áo trên người bị cậu lôi kéo lộn xộn hết cả lên.
- /.../
250 không trả lời, thật ra thì nó vẫn nghe thấy và cùng đang nhìn bộ dạng máu dồn lên não của Lạc Dư. Tức đến mức này rồi nó mà ra thì chỉ có toi đời, mèo không muốn bị vặt lông đâu.
- _Con mèo kia, 250, ngươi điếc rồi hả???
Lạc Dư trực tiếp hét lên, có điều vẫn chẳng có ai trả lời cậu.
- Ngươi được lắm con mèo ngu xuẩn, đợi ta trở về không gian ta không đem ngươi biến thành mèo trụi lông thì ta không làm người.
250 nghe thấy vậy trong lòng nói thầm, thì cậu cũng có phải con người đâu, cậu là linh hồn mà.
Bất quá nó chỉ dám nghĩ trong đầu thôi, nó mà nói ra thì không biết kí chủ có tức đến ngỏm củ tỏi không nữa, tốt nhất là ngậm miệng.
- Hộc hộc.
Một lúc sau lửa giận của Lạc Dư hạ xuống, cơn mệt mỏi do bị Diệp Trì hành cả một ngày đánh úp, cậu dụi dụi mắt cũng không thay quần áo mà lăn ra giường ngủ lúc nào không hay.
Lúc ngủ trong đầu cậu vẫn hiện lên những hành động cùng lời nói của Lạc Dương.
Lạc Dư há miệng nhỏ giọng nói mớ:
- Ông đây lúc trước còn thắc mắc tại sao làm trên eo với nơi đó lại đau, hừ hừ, hóa ra là con mèo nhà ngươi dở trò.
250 chột dạ, cái này cũng không thể trách nó được, nó có kinh nghiệm làm cái chuyện đó đâu.
Lúc trước nó tưởng người nằm trên là đè, hơn nữa hệ thống còn thông báo nhiệm vụ hoàn thành, ai biết đâu được.
Mèo mướp thúi thực ra cũng tò mò, kí chủ không đè nam chủ vậy sao nhiệm vụ lại hoàn thành?
Trong đầu nó xuất hiện một suy đoán lớn mật.
Không lẽ... Chỉ cần nằm trên, là... Đè?
Càng nghĩ càng thấy hợp lí, kí chủ của nó vừa nhỏ con lại còn yếu ớt, muốn đè đám nam nhân lực lưỡng? Hừm, cái này tuyệt đối không có khả năng, nhưng mà nếu kí chủ ngồi trên người đám nam nhân đó nhấp nhô thì lại hợp lí.
Mèo mướp thúi giống như đã mở ra được một bí ẩn lớn, hắc hắc, vậy là sau này kí chủ có thể muốn ở trong hay ở trên đều được? Cái này vui nha.
250 sờ cằm, chậc, nghĩ đi nghĩ lại thì kí chủ của nó chỉ có thể nằm trên thôi, muốn vào trong nam chủ... Ừmmm, không thể nào.
Mèo mướp thúi lắc đầu nguầy nguậy, kí chủ của nó chỉ có thể nằm trên thôi, thật đau lòng quá đi.
- /Kí chủ, cậu đừng tin lời cậu ta nói/
Trong lòng Lạc Dư nghi ngờ càng lớn, cậu biết con mèo này không hề biết mấy cái thứ không trong sáng đó, còn việc nó dựa vào đâu để giúp cậu “đè” nam chủ thế giới trước thì cậu hoàn toàn không biết.
"Mèo mướp thúi, vậy ngươi dựa vào cái gì để dạy ta đè nam chủ ở thế giới trước."
250 liếc nhìn quyền sách vứt một góc do dự một chút rồi chạy tới lấy nó tới âm thầm đưa cho Lạc Dư.
- /Đây là đồ Dương Lâm đưa cho tôi, tôi nhìn tư thế của cậu đối chiếu với nó, tôi.../
"Là tư thế nào?"
Lạc Dư cầm quyển sách mở ra, cơ mặt cậu nhịn không được co giật liên hồi, vẽ cũng xấu quá đi.
- /Là tư thế ở trang 15 đó/
250 cụp tai ỉu xìu nói, Lạc Dư hít một hơi thật sâu mở đến trang 15 quả nhiên thấy cái tư thế cưỡi ngựa trong kí ức.
- Tiểu Dương, em xem cái này, ai là ai đè ai vậy?
Trong lòng thấp thỏm không yên, Lạc Dương gãi đầu nhận lấy cuốn sách trong tay cậu, anh trai vừa nãy vào phòng có mang theo cái gì đâu, thứ này từ chỗ nào chui ra vậy.
Cậu ta không quản nhiều cúi đầu mượn ánh sáng của màn hình máy tình nhìn hai người trong bức tranh.
- A, cái này đơn giản, anh xem, cái người đang ngồi này nè...
Lạc Dư ngó sang theo hướng ngón tay Lạc Dương chỉ nhìn người đang ngồi trên người nam nhân.
- Là nó sao?
- Đúng đó.
Lạc Dương gật đầu, cậu ta cười hì hì:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Người này chính là người bị “đè” đó.
Tâm thần Lạc Dư muốn sụp đổ, nhiệm vụ của cậu là đi đè nam chủ sao lại thành nam chủ đè cậu rồi.
- Nhưng, nhưng người này nằm trên mà.
Trong lòng Lạc Dư vẫn còn một tia hi vọng nhỏ nhoi, lỡ Lạc Dương nhớ nhầm hay nhìn nhầm gì thì sao, cậu sao lại là người bị đè chứ.
- Anh à, trên hay dưới không quan trọng đâu, quan trọng là, cái thứ đó của người nam nhân kia ở trong, đó mới là thứ quyết định.
Hàng tuyến phòng phủ cuối cùng của Lạc Dư bị sụp đổ, lửa giận ngập trời, cậu... Muốn tẩn chết con mèo kia a a a.
Lạc Dương không hiểu tại sao anh trai mình lại tức giận như vậy.
- Anh...
Cậu ta còn chưa kịp nói được câu nào thì Lạc Dư đã đứng bật dậy nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Rầm
Cánh cửa rung lên, Lạc Dương bị giật thót mình khuôn mặt tràn đầy nghi vấn.
Anh trai của cậu ta bị làm sao vậy? Tự nhiên lại lên cơn, cậu ta làm gì sai sao?
"Mèo mướp thúi, ngươi ra đây cho ta."
Lạc Dư trở về phòng, quần áo trên người bị cậu lôi kéo lộn xộn hết cả lên.
- /.../
250 không trả lời, thật ra thì nó vẫn nghe thấy và cùng đang nhìn bộ dạng máu dồn lên não của Lạc Dư. Tức đến mức này rồi nó mà ra thì chỉ có toi đời, mèo không muốn bị vặt lông đâu.
- _Con mèo kia, 250, ngươi điếc rồi hả???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Dư trực tiếp hét lên, có điều vẫn chẳng có ai trả lời cậu.
- Ngươi được lắm con mèo ngu xuẩn, đợi ta trở về không gian ta không đem ngươi biến thành mèo trụi lông thì ta không làm người.
250 nghe thấy vậy trong lòng nói thầm, thì cậu cũng có phải con người đâu, cậu là linh hồn mà.
Bất quá nó chỉ dám nghĩ trong đầu thôi, nó mà nói ra thì không biết kí chủ có tức đến ngỏm củ tỏi không nữa, tốt nhất là ngậm miệng.
- Hộc hộc.
Một lúc sau lửa giận của Lạc Dư hạ xuống, cơn mệt mỏi do bị Diệp Trì hành cả một ngày đánh úp, cậu dụi dụi mắt cũng không thay quần áo mà lăn ra giường ngủ lúc nào không hay.
Lúc ngủ trong đầu cậu vẫn hiện lên những hành động cùng lời nói của Lạc Dương.
Lạc Dư há miệng nhỏ giọng nói mớ:
- Ông đây lúc trước còn thắc mắc tại sao làm trên eo với nơi đó lại đau, hừ hừ, hóa ra là con mèo nhà ngươi dở trò.
250 chột dạ, cái này cũng không thể trách nó được, nó có kinh nghiệm làm cái chuyện đó đâu.
Lúc trước nó tưởng người nằm trên là đè, hơn nữa hệ thống còn thông báo nhiệm vụ hoàn thành, ai biết đâu được.
Mèo mướp thúi thực ra cũng tò mò, kí chủ không đè nam chủ vậy sao nhiệm vụ lại hoàn thành?
Trong đầu nó xuất hiện một suy đoán lớn mật.
Không lẽ... Chỉ cần nằm trên, là... Đè?
Càng nghĩ càng thấy hợp lí, kí chủ của nó vừa nhỏ con lại còn yếu ớt, muốn đè đám nam nhân lực lưỡng? Hừm, cái này tuyệt đối không có khả năng, nhưng mà nếu kí chủ ngồi trên người đám nam nhân đó nhấp nhô thì lại hợp lí.
Mèo mướp thúi giống như đã mở ra được một bí ẩn lớn, hắc hắc, vậy là sau này kí chủ có thể muốn ở trong hay ở trên đều được? Cái này vui nha.
250 sờ cằm, chậc, nghĩ đi nghĩ lại thì kí chủ của nó chỉ có thể nằm trên thôi, muốn vào trong nam chủ... Ừmmm, không thể nào.
Mèo mướp thúi lắc đầu nguầy nguậy, kí chủ của nó chỉ có thể nằm trên thôi, thật đau lòng quá đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro