{ Xuyên Nhanh } Kế Hoạch Đè Nam Chủ
Diệt Thần Cốc
TTTM
2024-07-23 13:29:12
Lạc Dư mang theo bộ mặt khó chịu cùng Huyết Nham rơi xuống một hố sâu, may mắn cả hai đều là người tu tiên, da thịt dày béo nếu không đã biến thành một đống bầy nhầy rồi.
- Ta nói ngươi không nghe thấy gì sao, tránh ra.
Lạc Dư nhăn mặt đẩy người ra, Huyết Nham hơi loạng choạng một chút rồi lập tức ổn định thân hình.
- Sư tôn, đây là đâu?
Lạc Dư chán chả muốn nói, không nhìn thấy ba chữ “Diệt Thần cốc” to lù lù ở kia à. Huyết Nham theo ánh mắt cậu nhìn thấy tấm bia, ừm, tại hắn mải ngắm sư tôn nên mới không để ý thôi.
- Sư tôn, giờ chúng ta đi như thế nào đây?
Lạc Dư nổi giận gầm lên:
- Ta làm sao biết được, ngươi là ma tôn, mấy nơi như này ta phải hỏi ngươi mới đúng.
Huyết Nham sờ sờ mũi khóe miệng cong lên cười híp hết cả mắt, hắn không phải cố ý muốn chọc tức Lạc Dư đâu nha.
Hai người ngồi xuống thử khôi phục linh lực, không gian xung quanh nóng lên Lạc Dư mất đi linh lực đã chẳng khác nào người thường, đương nhiên cậu cảm nhận được nhiệt độ đanh tăng lên một cách chóng mặt.
- Nóng quá.
Nhiệt độ rất nhanh đã lên đến 39°C, Huyết Nham cũng không chịu được nữa mở mắt ra, xảy ra chuyện gì, không thể nào nhiệt độ tự nhiên lại tăng cao như vậy được.
- Phù
Nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng, Lạc Dư mồ hôi nhễ nhại vươn tay kéo y phục trên người xuống, nóng chết mất, y phục trên người cậu vốn là một kiện linh khí, nhưng vừa rời người liền tự động bốc cháy.
Hai người có chút kinh hãi, mặt mày cũng tái đi trợn trừng mắt.
- Chỗ này rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào đây.
Huyết Nham gằn giọng, hắn chủ tu hỏa hệ nhưng cái nhiệt độ này hắn cũng chịu không nổi bắt đầu cởi y phục trên người xuống.
- Sao vẫn nóng như vậy chứ?
Lạc Dư bất mãn lầm bầm, mặt cậu cũng bị hun đỏ rồi nè.
Huyết Nham nhìn làn da trắng nõn của cậu dần chuyển thành màu hồng nhạt mím môi thở dốc, sư tôn đúng mê người, thật muốn làm cái gì đó.
Không gian tối đen biến thành màu dung nham đỏ rực, bức tường lúc này giống như một chiếc gương, Lạc Dư nhìn hình ảnh của mình trong đó rồi lại nhìn ánh mắt chứa đầy ducvong của Huyết Nham khẽ sửng sốt.
Cậu vội vàng cúi đầu không dám nhìn tiếp, xem ra cậu phải nhanh chóng tìm một nơi để trốn thôi, nếu còn ngang nhiên xuất hiện thì nhiệm vụ sống sót kia khó mà hoàn thành được.
Lạc Dư đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
- Nhiệt độ giảm xuống rồi.
Huyết Nham nhích người lại gần Lạc Dư, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống khiến cả hai người đều cảm thấy thoải mái.
- Sư tôn, người không sao chứ?
Lạc Dư lắc lắc đầu muốn lấy quần áo trong không gian giới chỉ ra mặc, nhưng rất nhanh sắc mặt vừa mới hòa hoãn được một chút của cậu liền chuyển thành kinh ngạc.
- Giới chỉ không dùng được.
Huyết Nham nghe thấy vậy cũng thử giới chỉ của mình.
- Của đồ nhi cũng không dùng được.
Lạc Dư nghi hoặc, Huyết Nham thấy giới chỉ không sử dụng được hình như rất vui, có chuyện gì sao?
Huyết Nham cúi đầu che giấu ý cười trong mắt, vậy là trong thời gian này hắn sẽ được ngắm nhìn thân thể sư tôn rồi, bảo hắn không vui sao được.
- Sư tôn...
- Nhiệt độ giảm hơi quá rồi.
Lạc Dư cau mày, nhiệt độ không khí lấy tốc độ nhanh đến chóng mặt hạ xuống âm độ, Lạc Dư cả người không nhịn được run rẩy.
- Lạnh.
Cậu theo bản năng dịch người đến nơi tỏa ra hơi ấm, cuối cùng chẳng biết tại sao lại nằm luôn trong lồng ngực Huyết Nham, mặc hắn ôm ấp.
- Sư tôn.
Huyết Nham chỉ thấy cả người khô nóng, tiểu huynh đệ không biết xấu hổ ngẩng đầu chen vào giữa hai chân Lạc Dư.
- Hửm??
Lạc Dư đưa tay xuống dưới, có cái gì đó đang chọc cậu, thật nóng.
- A?
Lại là cái thứ khủng bố này, khuôn mặt trắng bệch của Lạc Dư biến đổi, cả người giống như biến thành con tôm luộc, đỏ ửng khiến cậu xấu hổ không thôi.
Lạc Dư mím môi, đến giờ cậu vẫn nhớ như in cái cảm giác bị cây gậy của Huyết Nham làm thế nào đâm sâu vào bên trong cơ thể mình, rất đau nhưng... Cũng rất thoải mái.
- Huyết Nham, ngươi đừng có mà quá đáng, mau bảo nó thu nhỏ lại rồi ngủ đi.
Huyết Nham nghe thấy những lời này có chút dở khóc dở cười.
- Đồ đệ làm không được, sư tôn, người giúp nó mềm lại đi.
Lạc Dư trừng mắt, giúp? Giúp thế nào?
- Ta không biết, ngươi mau bảo nó mềm xuống nếu không lão tử liền cắt.
Trên người trống không, Lạc Dư cân nhắc một chút liền nói:
- Không thì... Để ta bẻ gãy nó cũng được, yên tâm, chắc không đau lắm đâu, ngươi là ma tôn nhất định sẽ chịu được, tin ta đi.
Lạc Dư vươn tay muốn nắm lấy vật dưới thân của Huyết Nham, người nam nhân nào đó lập tức nhảy cẫng lên giữ chặt tay cậu.
- Sư tôn, người làm vậy là giết đồ nhi đó.
Lạc Dư lạnh đến run người, cậu đẩy tay hắn ra, bẻ nhanh nhanh để cậu còn nằm trong lòng lò sưởi chứ, lèo nhà lèo nhèo, đây là không muốn cho cậu mượn lò sưởi đúng không.
- Bỏ tay ra, ta bẻ rồi nó vẫn nằm trên người ngươi mà, có mất cái gì đâu, nam tử hán đại trượng phu, sợ cái gì chứ.
- Ta nói ngươi không nghe thấy gì sao, tránh ra.
Lạc Dư nhăn mặt đẩy người ra, Huyết Nham hơi loạng choạng một chút rồi lập tức ổn định thân hình.
- Sư tôn, đây là đâu?
Lạc Dư chán chả muốn nói, không nhìn thấy ba chữ “Diệt Thần cốc” to lù lù ở kia à. Huyết Nham theo ánh mắt cậu nhìn thấy tấm bia, ừm, tại hắn mải ngắm sư tôn nên mới không để ý thôi.
- Sư tôn, giờ chúng ta đi như thế nào đây?
Lạc Dư nổi giận gầm lên:
- Ta làm sao biết được, ngươi là ma tôn, mấy nơi như này ta phải hỏi ngươi mới đúng.
Huyết Nham sờ sờ mũi khóe miệng cong lên cười híp hết cả mắt, hắn không phải cố ý muốn chọc tức Lạc Dư đâu nha.
Hai người ngồi xuống thử khôi phục linh lực, không gian xung quanh nóng lên Lạc Dư mất đi linh lực đã chẳng khác nào người thường, đương nhiên cậu cảm nhận được nhiệt độ đanh tăng lên một cách chóng mặt.
- Nóng quá.
Nhiệt độ rất nhanh đã lên đến 39°C, Huyết Nham cũng không chịu được nữa mở mắt ra, xảy ra chuyện gì, không thể nào nhiệt độ tự nhiên lại tăng cao như vậy được.
- Phù
Nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng, Lạc Dư mồ hôi nhễ nhại vươn tay kéo y phục trên người xuống, nóng chết mất, y phục trên người cậu vốn là một kiện linh khí, nhưng vừa rời người liền tự động bốc cháy.
Hai người có chút kinh hãi, mặt mày cũng tái đi trợn trừng mắt.
- Chỗ này rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào đây.
Huyết Nham gằn giọng, hắn chủ tu hỏa hệ nhưng cái nhiệt độ này hắn cũng chịu không nổi bắt đầu cởi y phục trên người xuống.
- Sao vẫn nóng như vậy chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Dư bất mãn lầm bầm, mặt cậu cũng bị hun đỏ rồi nè.
Huyết Nham nhìn làn da trắng nõn của cậu dần chuyển thành màu hồng nhạt mím môi thở dốc, sư tôn đúng mê người, thật muốn làm cái gì đó.
Không gian tối đen biến thành màu dung nham đỏ rực, bức tường lúc này giống như một chiếc gương, Lạc Dư nhìn hình ảnh của mình trong đó rồi lại nhìn ánh mắt chứa đầy ducvong của Huyết Nham khẽ sửng sốt.
Cậu vội vàng cúi đầu không dám nhìn tiếp, xem ra cậu phải nhanh chóng tìm một nơi để trốn thôi, nếu còn ngang nhiên xuất hiện thì nhiệm vụ sống sót kia khó mà hoàn thành được.
Lạc Dư đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
- Nhiệt độ giảm xuống rồi.
Huyết Nham nhích người lại gần Lạc Dư, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống khiến cả hai người đều cảm thấy thoải mái.
- Sư tôn, người không sao chứ?
Lạc Dư lắc lắc đầu muốn lấy quần áo trong không gian giới chỉ ra mặc, nhưng rất nhanh sắc mặt vừa mới hòa hoãn được một chút của cậu liền chuyển thành kinh ngạc.
- Giới chỉ không dùng được.
Huyết Nham nghe thấy vậy cũng thử giới chỉ của mình.
- Của đồ nhi cũng không dùng được.
Lạc Dư nghi hoặc, Huyết Nham thấy giới chỉ không sử dụng được hình như rất vui, có chuyện gì sao?
Huyết Nham cúi đầu che giấu ý cười trong mắt, vậy là trong thời gian này hắn sẽ được ngắm nhìn thân thể sư tôn rồi, bảo hắn không vui sao được.
- Sư tôn...
- Nhiệt độ giảm hơi quá rồi.
Lạc Dư cau mày, nhiệt độ không khí lấy tốc độ nhanh đến chóng mặt hạ xuống âm độ, Lạc Dư cả người không nhịn được run rẩy.
- Lạnh.
Cậu theo bản năng dịch người đến nơi tỏa ra hơi ấm, cuối cùng chẳng biết tại sao lại nằm luôn trong lồng ngực Huyết Nham, mặc hắn ôm ấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sư tôn.
Huyết Nham chỉ thấy cả người khô nóng, tiểu huynh đệ không biết xấu hổ ngẩng đầu chen vào giữa hai chân Lạc Dư.
- Hửm??
Lạc Dư đưa tay xuống dưới, có cái gì đó đang chọc cậu, thật nóng.
- A?
Lại là cái thứ khủng bố này, khuôn mặt trắng bệch của Lạc Dư biến đổi, cả người giống như biến thành con tôm luộc, đỏ ửng khiến cậu xấu hổ không thôi.
Lạc Dư mím môi, đến giờ cậu vẫn nhớ như in cái cảm giác bị cây gậy của Huyết Nham làm thế nào đâm sâu vào bên trong cơ thể mình, rất đau nhưng... Cũng rất thoải mái.
- Huyết Nham, ngươi đừng có mà quá đáng, mau bảo nó thu nhỏ lại rồi ngủ đi.
Huyết Nham nghe thấy những lời này có chút dở khóc dở cười.
- Đồ đệ làm không được, sư tôn, người giúp nó mềm lại đi.
Lạc Dư trừng mắt, giúp? Giúp thế nào?
- Ta không biết, ngươi mau bảo nó mềm xuống nếu không lão tử liền cắt.
Trên người trống không, Lạc Dư cân nhắc một chút liền nói:
- Không thì... Để ta bẻ gãy nó cũng được, yên tâm, chắc không đau lắm đâu, ngươi là ma tôn nhất định sẽ chịu được, tin ta đi.
Lạc Dư vươn tay muốn nắm lấy vật dưới thân của Huyết Nham, người nam nhân nào đó lập tức nhảy cẫng lên giữ chặt tay cậu.
- Sư tôn, người làm vậy là giết đồ nhi đó.
Lạc Dư lạnh đến run người, cậu đẩy tay hắn ra, bẻ nhanh nhanh để cậu còn nằm trong lòng lò sưởi chứ, lèo nhà lèo nhèo, đây là không muốn cho cậu mượn lò sưởi đúng không.
- Bỏ tay ra, ta bẻ rồi nó vẫn nằm trên người ngươi mà, có mất cái gì đâu, nam tử hán đại trượng phu, sợ cái gì chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro