{ Xuyên Nhanh } Kế Hoạch Đè Nam Chủ
Kế Hoạch Đè Idol Kpop
TTTM
2024-07-23 13:29:12
Lạc Dư lườm 250 một cái khiến nó co người lại bĩu môi.
- /Kí chủ, vậy cậu có muốn đi làm nhiệm vụ luôn không?/
Đi nhanh cho cái, ở cùng với kí chủ đầu óc có bệnh này nó cũng khổ lắm a.
- Đi.
Cũng không thể ở mãi trong hẹ thống được, 250 nghe thấy vậy liền vội vàng muốn tống người khỏi nhà mình.
- /Kí chủ, cẩn thận không bị làm chết trên giường nha~/
Trước khi Lạc Dư rơi vào hố đen thì mèo mướp thúi nói một câu làm cậu muốn quay trở lại làm thịt nó.
- Mèo mướp thúi, ngươi đợi đó cho ta.
Lạc Dư hét lên, 250 cười thích thú ngồi một chỗ lắc đuôi, còn lâu nó mới sợ nhá, có giỏi thì đến đây đi.
- Ưm.
Trước mắt tối sầm, đến khi Lạc Dư tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong một gian phòng khá là bình thường.
- Ừm??
Lạc Dư vỗ vỗ đầu gọi mèo mướp thúi.
- Kí ức.
- /Ồ, tôi truyền tới ngay đây./
Lạc Dư sau khi thích nghi với thân thể hiện tại thì tiếng điện thoại vang lên.
- Tôi đến ngay đây.
Lạc Dư cúp may ngồi dậy, mèo mướp thúi đúng là mèo mướp thúi, đưa cậu đến vào lúc nào không đưa, hôm qua nguyên chủ vừa mới đưa mấy tin vu khống cho Lục Nhất Thành, hôm nay cậu tới, đen đến không thể đen hơn mà.
- Haizz.
- /Kí chủ, cậu cứ yên tâm làm nhiệm vụ nha, ở thế giới này tôi không có giấy tờ, không thể tự tiện xuất hiện thời gian của bổn bảo bảo chủ yếu ở trong không gian ngủ, không có chuyện gì thì đừng làm phiền/
- /Tạm biệt, tôi đi ngủ đây ~/
Lạc Dư hết cách đành phải mặc kệ nó muốn làm thế nào thì làm, cậu đi vào nhà tắm một lúc sau đi ra với một bộ quần áo chỉnh tề.
Cậu vừa đi xuống nhà thì em trai nguyên chủ - Lạc Dương chạy tới.
- Anh ơii...
Lạc Dư quay đầu nhìn cậu nhóc mới 15 tuổi, đôi mắt cong cong sáng lấp lánh nhìn mình.
- Sao vậy Tiểu Dương?
Cậu nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu, thỏa mãn cười nói.
- Ưm, anh đừng động vào đầu em, rối hết rồi đây này.
Lạc Dương bĩu môi đẩy tay cậu ra, cậu ta cúi đầu nghịch ngón tay, mắt đảo qua đảo lại.
Lạc Dư nhướng mày, khóe môi cong lên, thằng nhóc này không mềm mại như vẻ bề ngoài nha.
- Có chuyện gì sao? Nói với anh, anh giúp em giải quyết.
Lạc Dương cười hì hì, cầm tay Lạc Dư lắc lắc.
- Anh, em muốn mua máy tính, các bạn học trong lớp đều có một cái, em...
Lạc Dư hiểu ra, cậu nhéo nhéo má Lạc Dương cười nói:
- Được, lúc trở về anh sẽ mua cho em, giờ thì ngoan ngoãn ăn sáng rồi đi học đi.
Lạc Dư cập theo túi hồ sơ đi ra cửa, tuy cậu cảm thấy đứa em này trong ngoài bất nhất, nhưng trước mặt cậu rất ngoan ngoãn, nhiệm vụ phụ tuyến cậu nhất định phải làm được, đứa em này cậu bảo vệ chắc rồi.
- Cảm ơn anh.
Lạc Dương đi theo ra đến cửa, đợi đến khi bóng lưng Lạc Dư khuất sau cánh cửa tháng máy thì mới đóng cửa đi vào nhà.
"Ting ting ting"
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Lạc Dương nhàn nhã ngồi trên ghế ngáp một cái rồi nhấc máy.
- Người anh em, thế nào rồi, anh trai chịu mua máy tính cho cậu chơi game không.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói của một nam sinh, giọng nói của cậu ta ồm ồm chưa phá giọng hết.
- Xì, anh tôi chiều tôi như vậy sao có thể không mua cho tôi chứ, yên tâm, đợi tối anh tôi về là liền có máy tính rồi, đến lúc đó tôi kéo nhất định kéo tất cả các cậu lên huyền thoại.
- Vậy thì tốt quá rồi.
Lần này Lạc Dương rút kinh nghiệm đưa máy ra xa tránh để thằng ở đầu bên kia làm thủng màng nhĩ.
Cốc Cốc Cốc
Bên ngoài có người gõ cửa, vẻ mặt Lạc Dương không dễ chịu một chút nào, cáu gắt nói:
- Gõ cái gì mà gõ, ra ngay đây.
Người đầu bên kia thấy cậu ta tức giận, không muốn liên lụy đến bản thân nên chủ động yêu cầu cúp máy.
- Vậy tôi cúp đây, lát nữa đến trường rủ bọn kia ra ngoài đấu một trận để giải tỏa.
Lạc Dương gật đầu.
- Được, tạm biệt.
Cha mẹ hai người Lạc Dư cùng Lạc Dương đã mười năm trước rồi.
Lúc đấy Lạc Dương còn nhỏ không hiểu chuyện, anh trai cậu ta, cũng chính là Lạc Dư lúc đó cũng chỉ mới là một đứa trẻ 15 tuổi.
Một mình anh trai ra ngoài bươn chải vừa phải lo học hành vừa phải lo miếng ăn cho hai anh em.
Lạc Dương biết anh trai mình cực khổ nên trước mặt Lạc Dư tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng cũng chỉ như vậy trước mặt anh trai thôi.
Bên ngoài ai cũng nói cậu ta là một bông hoa hồng gai, cũng đúng thôi, hai người họ không có người thân, anh trai bận rộn nhiều việc như vậy cậu ta không thể để anh phải lo lắng từng chút một cho mình được.
Mà muốn sống tốt trong cái xã hội này, toàn thân trên dưới không thể không mọc gai.
Những điều này chính là anh trai đã dạy cậu ta. Anh trai cậu ta đã nói, sống, đừng để người ta coi mình là con chuột mà vờn.
Cốc Cốc Cốc
Tiếng gõ cửa lại truyền tới đem Lạc Dương gõ tỉnh.
- Tới liền.
Cậu ta nhăn mày, gõ gì mà gõ lắm thế không biết, phiền phức.
- Xin chào, tôi là hàng xóm mới chuyển đến, đây là chút lòng thành, mong cậu nhận lấy.
Lạc Dương nhìn người con trai trước mặt ngẩn ngơ, đẹp trai quá.
- Khụ.
- A?? Sao vậy?
Người con trai ngoài 20 tuổi đó chỉ chỉ miệng cậu ta.
- Ừm, nước... Miếng của cậu.
- ...
Lạc Dương hóa đá, đồ vô duyên.
- /Kí chủ, vậy cậu có muốn đi làm nhiệm vụ luôn không?/
Đi nhanh cho cái, ở cùng với kí chủ đầu óc có bệnh này nó cũng khổ lắm a.
- Đi.
Cũng không thể ở mãi trong hẹ thống được, 250 nghe thấy vậy liền vội vàng muốn tống người khỏi nhà mình.
- /Kí chủ, cẩn thận không bị làm chết trên giường nha~/
Trước khi Lạc Dư rơi vào hố đen thì mèo mướp thúi nói một câu làm cậu muốn quay trở lại làm thịt nó.
- Mèo mướp thúi, ngươi đợi đó cho ta.
Lạc Dư hét lên, 250 cười thích thú ngồi một chỗ lắc đuôi, còn lâu nó mới sợ nhá, có giỏi thì đến đây đi.
- Ưm.
Trước mắt tối sầm, đến khi Lạc Dư tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong một gian phòng khá là bình thường.
- Ừm??
Lạc Dư vỗ vỗ đầu gọi mèo mướp thúi.
- Kí ức.
- /Ồ, tôi truyền tới ngay đây./
Lạc Dư sau khi thích nghi với thân thể hiện tại thì tiếng điện thoại vang lên.
- Tôi đến ngay đây.
Lạc Dư cúp may ngồi dậy, mèo mướp thúi đúng là mèo mướp thúi, đưa cậu đến vào lúc nào không đưa, hôm qua nguyên chủ vừa mới đưa mấy tin vu khống cho Lục Nhất Thành, hôm nay cậu tới, đen đến không thể đen hơn mà.
- Haizz.
- /Kí chủ, cậu cứ yên tâm làm nhiệm vụ nha, ở thế giới này tôi không có giấy tờ, không thể tự tiện xuất hiện thời gian của bổn bảo bảo chủ yếu ở trong không gian ngủ, không có chuyện gì thì đừng làm phiền/
- /Tạm biệt, tôi đi ngủ đây ~/
Lạc Dư hết cách đành phải mặc kệ nó muốn làm thế nào thì làm, cậu đi vào nhà tắm một lúc sau đi ra với một bộ quần áo chỉnh tề.
Cậu vừa đi xuống nhà thì em trai nguyên chủ - Lạc Dương chạy tới.
- Anh ơii...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Dư quay đầu nhìn cậu nhóc mới 15 tuổi, đôi mắt cong cong sáng lấp lánh nhìn mình.
- Sao vậy Tiểu Dương?
Cậu nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu, thỏa mãn cười nói.
- Ưm, anh đừng động vào đầu em, rối hết rồi đây này.
Lạc Dương bĩu môi đẩy tay cậu ra, cậu ta cúi đầu nghịch ngón tay, mắt đảo qua đảo lại.
Lạc Dư nhướng mày, khóe môi cong lên, thằng nhóc này không mềm mại như vẻ bề ngoài nha.
- Có chuyện gì sao? Nói với anh, anh giúp em giải quyết.
Lạc Dương cười hì hì, cầm tay Lạc Dư lắc lắc.
- Anh, em muốn mua máy tính, các bạn học trong lớp đều có một cái, em...
Lạc Dư hiểu ra, cậu nhéo nhéo má Lạc Dương cười nói:
- Được, lúc trở về anh sẽ mua cho em, giờ thì ngoan ngoãn ăn sáng rồi đi học đi.
Lạc Dư cập theo túi hồ sơ đi ra cửa, tuy cậu cảm thấy đứa em này trong ngoài bất nhất, nhưng trước mặt cậu rất ngoan ngoãn, nhiệm vụ phụ tuyến cậu nhất định phải làm được, đứa em này cậu bảo vệ chắc rồi.
- Cảm ơn anh.
Lạc Dương đi theo ra đến cửa, đợi đến khi bóng lưng Lạc Dư khuất sau cánh cửa tháng máy thì mới đóng cửa đi vào nhà.
"Ting ting ting"
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Lạc Dương nhàn nhã ngồi trên ghế ngáp một cái rồi nhấc máy.
- Người anh em, thế nào rồi, anh trai chịu mua máy tính cho cậu chơi game không.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói của một nam sinh, giọng nói của cậu ta ồm ồm chưa phá giọng hết.
- Xì, anh tôi chiều tôi như vậy sao có thể không mua cho tôi chứ, yên tâm, đợi tối anh tôi về là liền có máy tính rồi, đến lúc đó tôi kéo nhất định kéo tất cả các cậu lên huyền thoại.
- Vậy thì tốt quá rồi.
Lần này Lạc Dương rút kinh nghiệm đưa máy ra xa tránh để thằng ở đầu bên kia làm thủng màng nhĩ.
Cốc Cốc Cốc
Bên ngoài có người gõ cửa, vẻ mặt Lạc Dương không dễ chịu một chút nào, cáu gắt nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Gõ cái gì mà gõ, ra ngay đây.
Người đầu bên kia thấy cậu ta tức giận, không muốn liên lụy đến bản thân nên chủ động yêu cầu cúp máy.
- Vậy tôi cúp đây, lát nữa đến trường rủ bọn kia ra ngoài đấu một trận để giải tỏa.
Lạc Dương gật đầu.
- Được, tạm biệt.
Cha mẹ hai người Lạc Dư cùng Lạc Dương đã mười năm trước rồi.
Lúc đấy Lạc Dương còn nhỏ không hiểu chuyện, anh trai cậu ta, cũng chính là Lạc Dư lúc đó cũng chỉ mới là một đứa trẻ 15 tuổi.
Một mình anh trai ra ngoài bươn chải vừa phải lo học hành vừa phải lo miếng ăn cho hai anh em.
Lạc Dương biết anh trai mình cực khổ nên trước mặt Lạc Dư tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng cũng chỉ như vậy trước mặt anh trai thôi.
Bên ngoài ai cũng nói cậu ta là một bông hoa hồng gai, cũng đúng thôi, hai người họ không có người thân, anh trai bận rộn nhiều việc như vậy cậu ta không thể để anh phải lo lắng từng chút một cho mình được.
Mà muốn sống tốt trong cái xã hội này, toàn thân trên dưới không thể không mọc gai.
Những điều này chính là anh trai đã dạy cậu ta. Anh trai cậu ta đã nói, sống, đừng để người ta coi mình là con chuột mà vờn.
Cốc Cốc Cốc
Tiếng gõ cửa lại truyền tới đem Lạc Dương gõ tỉnh.
- Tới liền.
Cậu ta nhăn mày, gõ gì mà gõ lắm thế không biết, phiền phức.
- Xin chào, tôi là hàng xóm mới chuyển đến, đây là chút lòng thành, mong cậu nhận lấy.
Lạc Dương nhìn người con trai trước mặt ngẩn ngơ, đẹp trai quá.
- Khụ.
- A?? Sao vậy?
Người con trai ngoài 20 tuổi đó chỉ chỉ miệng cậu ta.
- Ừm, nước... Miếng của cậu.
- ...
Lạc Dương hóa đá, đồ vô duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro