Chương 30 - Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 8
Cậu Em Trai Giả...
2024-08-12 00:10:27
Trong phòng khách sáng bừng lên ánh đèn chùm pha lê khắc hoa quấn quýt, khiến căn phòng rực rỡ như ban ngày.
Lâm Lang đang dựa vào cửa sổ đọc sách.
Những hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa kính, phát ra tiếng va chạm nặng nề. Bên ngoài mưa như trút nước, bầu trời xám xịt đầy âm u. Người quản gia già yêu hoa như mạng đang rất lo cho mấy cây hoa lệ đường mới trồng của mình.
Đột nhiên, ánh mắt ông ngưng đọng.
"Cậu... cậu chủ?"
Ngoài cửa, một cậu thiếu niên toàn thân ướt sũng, mái tóc rối bời che đi khuôn mặt tái nhợt, trông như một đứa trẻ lang thang không nhà để về, âm u, áp lực và tuyệt vọng.
Ông cụ thấy vậy lòng đau như cắt, vội vàng hỏi cậu sao lại ra nông nỗi này.
Nhưng cậu mím môi không nói, mắt dán chặt xuống sàn nhà.
Tầm nhìn mờ mịt, không rõ là nước mưa hay nước mắt.
Cho đến khi trên tấm thảm mềm mại kia, có một đôi chân trần trắng ngần như tuyết giẫm lên bước tới, kèm theo một tiếng thở dài rất nhỏ, khiến cơ thể lạnh buốt bởi nước mưa của cậu thiếu niên dần dần ấm lên.
Một chiếc khăn lông mềm mại trùm lên đầu thiếu niên, thoang thoảng mùi hương hoa hồng, tựa như đôi mắt đầy dịu dàng yêu thương của thiếu nữ.
Theo đó là lời trách mắng không chút nể nang nào của cô.
"Giang Khởi Vân, em không có não à? Mưa to thế này, lại còn có sấm sét, em không biết tìm chỗ trú tạm rồi hẵng về à?" Ngón tay thiếu nữ nhấn mạnh vào đầu cậu.
Có lẽ cô không biết, dáng vẻ tức giận lúc này của cô có thể rực rỡ động lòng người đến nhường nào.
Cậu thận trọng dùng khăn lau khô tay, từ từ dựa người vào cơ thể cô. Đối phương đang tức giận nên không phát hiện ra động tác nhỏ của cậu, sau đó cậu càng táo bạo hơn, lợi dụng ưu thế chiều cao, ôm lấy thiếu nữ nhỏ xinh vào lòng.
Thật chặt, không một kẽ hở.
Cậu đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.
Tay chân thiếu nữ mềm mại như bông, một mảnh bông phơi dưới nắng, mềm mại, ấm áp vô cùng, đầy ắp hương thơm, xoa dịu mọi nỗi đau của kẻ lang thang này.
"Em..."
Mặt cô đỏ bừng, định đẩy kẻ vô liêm sỉ này ra, nhưng cậu lại vùi mặt vào hõm cổ cô, khóc thút thít.
Thế là, bàn tay giơ lên cao của cô, ngập ngừng, không nỡ, cuối cùng hạ xuống lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ về, như đang dỗ dành một đứa trẻ bị tổn thương.
"Ngoan..."
Trong phòng ngủ, cậu thiếu niên lặng lẽ ngủ say, trên gương mặt trắng trẻo của cậu là nụ cười ngọt ngào, dường như đang mơ điều gì đó hết sức vui vẻ. Trên cổ tay mảnh khảnh của cậu có buộc một sợi dây đỏ tươi, là lần trước khi đến chùa cầu nguyện, Lâm Lang đã xin cho cậu.
Ngay cả khi ở bên nữ chính, cậu cũng không tháo ra.
Lâm Lang ngồi bên cạnh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen tuyền của cậu thiếu niên, động tác mềm mại và chậm rãi. Cậu nhóc ác ma này, vì muốn ở lại bên cô, thế mà cam tâm tình nguyện nhổ bỏ nanh vuốt sắc nhọn của mình, giờ đây còn ngoan ngoãn, dịu dàng hơn cả một con thú con mới sinh.
Nhưng nếu mất đi vũ khí sắc bén, cậu còn gì để bảo vệ chính mình đây?
"Ngủ ngon, Vân Vân." Cô cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu.
Đánh dấu một con mồi.
Cậu không thể thoát khỏi rồi.
Hàng mi dày rậm của thiếu niên run lên hoảng hốt, tiếp tục giả vờ ngủ say.
Lâm Lang khẽ nhếch môi cười.
Khi Giang Khởi Vân trở về nhà họ Giang, người vui nhất không ai khác ngoài ông quản gia già, trong mắt ông, đứa trẻ bướng bỉnh như cậu dường như chỉ sau một đêm đã trưởng thành hơn nhiều, trở nên chín chắn và hiểu chuyện hơn.
Vào học kỳ sau, Giang Khởi Vân đã đỗ vào Đại học Bắc Kinh với số điểm cao nhất tỉnh, học cùng trường với Lâm Lang. Vẻ ngoài tuấn tú và thành tích xuất sắc của cậu khiến cả người cậu tỏa sáng, được truyền thông săn đón, liên tục được nhắc tên.
Cha Giang được thơm lây, cũng không truy cứu chuyện cũ nữa.
Chẳng mấy chốc, sinh nhật mười chín tuổi của Giang Khởi Vân đã đến.
Cha Giang nói muốn tổ chức tiệc đỗ trạng nguyên cho cậu, nhưng cậu từ chối.
Cậu đã chọn sẵn người để mừng sinh nhật rồi.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cậu thiếu niên dựa lưng vào cột điện, chiếc khăn quàng cổ màu xám tro quấn quanh khuôn mặt tinh xảo, hàng mi khẽ run tựa như đôi cánh bướm đen nhánh. Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi thở lập tức ngưng tụ thành làn khói trắng trong không khí lạnh.
Ngón tay thon dài đầy hồi hộp bấm dãy số điện thoại kia.
Thời gian chờ đợi như kéo dài cả thế kỷ.
"Chị, là em đây."
Cậu còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy giọng nói đầy áy náy ở đầu dây bên kia.
Lâm Lang đang dựa vào cửa sổ đọc sách.
Những hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa kính, phát ra tiếng va chạm nặng nề. Bên ngoài mưa như trút nước, bầu trời xám xịt đầy âm u. Người quản gia già yêu hoa như mạng đang rất lo cho mấy cây hoa lệ đường mới trồng của mình.
Đột nhiên, ánh mắt ông ngưng đọng.
"Cậu... cậu chủ?"
Ngoài cửa, một cậu thiếu niên toàn thân ướt sũng, mái tóc rối bời che đi khuôn mặt tái nhợt, trông như một đứa trẻ lang thang không nhà để về, âm u, áp lực và tuyệt vọng.
Ông cụ thấy vậy lòng đau như cắt, vội vàng hỏi cậu sao lại ra nông nỗi này.
Nhưng cậu mím môi không nói, mắt dán chặt xuống sàn nhà.
Tầm nhìn mờ mịt, không rõ là nước mưa hay nước mắt.
Cho đến khi trên tấm thảm mềm mại kia, có một đôi chân trần trắng ngần như tuyết giẫm lên bước tới, kèm theo một tiếng thở dài rất nhỏ, khiến cơ thể lạnh buốt bởi nước mưa của cậu thiếu niên dần dần ấm lên.
Một chiếc khăn lông mềm mại trùm lên đầu thiếu niên, thoang thoảng mùi hương hoa hồng, tựa như đôi mắt đầy dịu dàng yêu thương của thiếu nữ.
Theo đó là lời trách mắng không chút nể nang nào của cô.
"Giang Khởi Vân, em không có não à? Mưa to thế này, lại còn có sấm sét, em không biết tìm chỗ trú tạm rồi hẵng về à?" Ngón tay thiếu nữ nhấn mạnh vào đầu cậu.
Có lẽ cô không biết, dáng vẻ tức giận lúc này của cô có thể rực rỡ động lòng người đến nhường nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu thận trọng dùng khăn lau khô tay, từ từ dựa người vào cơ thể cô. Đối phương đang tức giận nên không phát hiện ra động tác nhỏ của cậu, sau đó cậu càng táo bạo hơn, lợi dụng ưu thế chiều cao, ôm lấy thiếu nữ nhỏ xinh vào lòng.
Thật chặt, không một kẽ hở.
Cậu đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.
Tay chân thiếu nữ mềm mại như bông, một mảnh bông phơi dưới nắng, mềm mại, ấm áp vô cùng, đầy ắp hương thơm, xoa dịu mọi nỗi đau của kẻ lang thang này.
"Em..."
Mặt cô đỏ bừng, định đẩy kẻ vô liêm sỉ này ra, nhưng cậu lại vùi mặt vào hõm cổ cô, khóc thút thít.
Thế là, bàn tay giơ lên cao của cô, ngập ngừng, không nỡ, cuối cùng hạ xuống lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ về, như đang dỗ dành một đứa trẻ bị tổn thương.
"Ngoan..."
Trong phòng ngủ, cậu thiếu niên lặng lẽ ngủ say, trên gương mặt trắng trẻo của cậu là nụ cười ngọt ngào, dường như đang mơ điều gì đó hết sức vui vẻ. Trên cổ tay mảnh khảnh của cậu có buộc một sợi dây đỏ tươi, là lần trước khi đến chùa cầu nguyện, Lâm Lang đã xin cho cậu.
Ngay cả khi ở bên nữ chính, cậu cũng không tháo ra.
Lâm Lang ngồi bên cạnh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen tuyền của cậu thiếu niên, động tác mềm mại và chậm rãi. Cậu nhóc ác ma này, vì muốn ở lại bên cô, thế mà cam tâm tình nguyện nhổ bỏ nanh vuốt sắc nhọn của mình, giờ đây còn ngoan ngoãn, dịu dàng hơn cả một con thú con mới sinh.
Nhưng nếu mất đi vũ khí sắc bén, cậu còn gì để bảo vệ chính mình đây?
"Ngủ ngon, Vân Vân." Cô cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu.
Đánh dấu một con mồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu không thể thoát khỏi rồi.
Hàng mi dày rậm của thiếu niên run lên hoảng hốt, tiếp tục giả vờ ngủ say.
Lâm Lang khẽ nhếch môi cười.
Khi Giang Khởi Vân trở về nhà họ Giang, người vui nhất không ai khác ngoài ông quản gia già, trong mắt ông, đứa trẻ bướng bỉnh như cậu dường như chỉ sau một đêm đã trưởng thành hơn nhiều, trở nên chín chắn và hiểu chuyện hơn.
Vào học kỳ sau, Giang Khởi Vân đã đỗ vào Đại học Bắc Kinh với số điểm cao nhất tỉnh, học cùng trường với Lâm Lang. Vẻ ngoài tuấn tú và thành tích xuất sắc của cậu khiến cả người cậu tỏa sáng, được truyền thông săn đón, liên tục được nhắc tên.
Cha Giang được thơm lây, cũng không truy cứu chuyện cũ nữa.
Chẳng mấy chốc, sinh nhật mười chín tuổi của Giang Khởi Vân đã đến.
Cha Giang nói muốn tổ chức tiệc đỗ trạng nguyên cho cậu, nhưng cậu từ chối.
Cậu đã chọn sẵn người để mừng sinh nhật rồi.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cậu thiếu niên dựa lưng vào cột điện, chiếc khăn quàng cổ màu xám tro quấn quanh khuôn mặt tinh xảo, hàng mi khẽ run tựa như đôi cánh bướm đen nhánh. Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi thở lập tức ngưng tụ thành làn khói trắng trong không khí lạnh.
Ngón tay thon dài đầy hồi hộp bấm dãy số điện thoại kia.
Thời gian chờ đợi như kéo dài cả thế kỷ.
"Chị, là em đây."
Cậu còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy giọng nói đầy áy náy ở đầu dây bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro