Chương 30 - Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 8
Cô Bạn Gái Hư V...
2024-08-12 00:10:27
Sau khi trở về, Dương Lộ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thể buông bỏ được tình cảm của mình, cố gắng quên đi chuyện đêm đó, quyết tâm bắt đầu lại. Cô ta không tin mình thua kém gì Kế Lâm Lang! Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như cô ta mong muốn. Dù đã đến công ty, mỗi khi cuộc họp kết thúc, sư phụ lại rời đi ngay lập tức, chẳng có cơ hội nào để bắt chuyện.
Giờ đây, cô ta lại tận mắt chứng kiến anh và bạn gái cũ ở bên nhau.
Lẽ nào họ thật sự định quay lại với nhau sao?
Dương Lộ có chút khó chịu với suy nghĩ này.
Trong mắt cô ta, sư phụ hoàn hảo không tì vết của mình xứng đáng có được người phụ nữ tốt nhất trên đời!
Ngoài khuôn mặt xinh đẹp, Kế Lâm Lang có gì chứ?
Người phụ nữ này ích kỷ, tham lam, độc ác, trước thì bỏ rơi sư phụ, sau lại dùng sắc đẹp mê hoặc đám cậu ấm nhà giàu kia, suốt ngày lả lơi ong bướm! Chưa biết chừng đúng như bạn thân cô ta nói, Kế Lâm Lang bán đứng thân xác để ra vào các buổi tiệc sang trọng!
Cô ta dám chắc, nếu không phải được đại gia bao nuôi, thì một nữ sinh viên như Kế Lâm Lang lấy đâu ra nhiều tiền để sắm sửa trang sức hàng hiệu như vậy?
"Không phải."
Cô ấy là của riêng tôi, không liên quan đến bất kỳ ai cả.
Nghe Phó Hi nói vậy, Dương Lộ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vốn dĩ uể oải lập tức trở nên rạng rỡ, cười tươi như hoa,
"Vậy... sư phụ ơi, tối nay sư phụ có muốn đi chơi cùng bọn em không?"
"Không, tôi còn có việc, các em chơi vui vẻ."
Người đàn ông liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, nắm lấy chìa khóa xe rồi bước ra ngoài.
Dương Lộ luôn nghĩ rằng sư phụ của mình là người lạnh lùng nhưng ấm áp, thuộc tuýp người không giỏi giao tiếp với người khác, luôn khép kín suy nghĩ của mình, mới để Kế Lâm Lang có cơ hội làm tổn thương anh!
Nhưng không sao cả, bây giờ có cô ta ở đây, ai cũng đừng hòng động được vào anh nữa!
"Sư phụ ơi, nể mặt đệ tử, sư phụ suy nghĩ một chút được không? Hiếm khi được thư giãn như thế này mà, làm ơn, làm ơn mà!" Cô ta chắp tay cầu khẩn. Những cô gái nhỏ khi làm nũng thì ít ai có thể cưỡng lại được.
Phó Hi dừng bước.
Dương Lộ thấy vậy mừng thầm không thôi, quả nhiên sư phụ vẫn yêu chiều cô ta.
"Hai người đang làm gì đó?" Người đàn ông lạnh nhạt nhìn về phía trước.
Lâm Lang giật thót tim, lập tức muốn giật lại thứ đồ ấy.
"Làm ơn, trả lại cho tôi!"
Một người cao ngạo như Kế Lâm Lang hiếm khi chịu nhún nhường trước người khác.
Chẳng qua, dù cô có tỏ vẻ đáng thương thì Tạ Diêu Hoa cũng không chút mềm lòng, lập tức chạy đến trước mặt Phó Hi lớn tiếng nói: "Đại ca, Kế Lâm Lang muốn từ chức!" Chỉ ước gì để cả thế giới đều biết tin vui này.
Thoáng chốc, mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn.
Tạ Diêu Hoa không khỏi đắc ý, may mà cậu trở về sớm, nhanh tay chặn đứng đơn từ chức của Lâm Lang. Rõ ràng là đã nộp lên rồi, lại còn mơ tưởng có thể lấy lại! Không có cửa đâu!
Tóm lại, cuối cùng cậu cũng đã có một lý do chính đáng để tống cổ tai họa này đi rồi!
"Em muốn từ chức? Sao lúc nãy không nói trước mặt anh mà lại phải nhờ người khác đưa hộ?" Phó Hi thản nhiên nhận lấy đơn từ chức, phía dưới là ngày ký hôm nay. Ánh mắt anh lạnh như băng, cánh tay vươn ra nhanh chóng giật lấy chiếc túi xách nhỏ nhắn của cô, mở khóa kéo ra, quả nhiên bên trong có một tấm vé máy bay đi đến nước Y.
Vậy là, hôm nay cô đã có kế hoạch từ trước rồi?
Vừa nãy tỏ ra ngoan ngoãn để lừa anh, thậm chí còn đồng ý ở cùng nhau, nhưng thực chất là đang tìm cách thoát khỏi vòng tay anh?
Giỏi lắm, Lâm Lang, em giỏi lắm.
Phó Hi khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy ý vị.
Không xong rồi, Tạ Diêu Hoa nuốt nước bọt, trong lòng bất an.
Tình hình của đại ca có vẻ không ổn chút nào.
Người đàn ông cười khẽ, phong thái tao nhã mà thanh cao, ngay trước mặt mọi người, "xoẹt" một tiếng, xé tấm vé máy bay thành từng mảnh nhỏ, vung tay lên, những mảnh vụn bay toán loạn trong không trung.
Trong cơn mưa vụn giấy ấy, nụ cười trên môi anh càng thêm phần nghiền ngẫm.
Giờ đây, cô ta lại tận mắt chứng kiến anh và bạn gái cũ ở bên nhau.
Lẽ nào họ thật sự định quay lại với nhau sao?
Dương Lộ có chút khó chịu với suy nghĩ này.
Trong mắt cô ta, sư phụ hoàn hảo không tì vết của mình xứng đáng có được người phụ nữ tốt nhất trên đời!
Ngoài khuôn mặt xinh đẹp, Kế Lâm Lang có gì chứ?
Người phụ nữ này ích kỷ, tham lam, độc ác, trước thì bỏ rơi sư phụ, sau lại dùng sắc đẹp mê hoặc đám cậu ấm nhà giàu kia, suốt ngày lả lơi ong bướm! Chưa biết chừng đúng như bạn thân cô ta nói, Kế Lâm Lang bán đứng thân xác để ra vào các buổi tiệc sang trọng!
Cô ta dám chắc, nếu không phải được đại gia bao nuôi, thì một nữ sinh viên như Kế Lâm Lang lấy đâu ra nhiều tiền để sắm sửa trang sức hàng hiệu như vậy?
"Không phải."
Cô ấy là của riêng tôi, không liên quan đến bất kỳ ai cả.
Nghe Phó Hi nói vậy, Dương Lộ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vốn dĩ uể oải lập tức trở nên rạng rỡ, cười tươi như hoa,
"Vậy... sư phụ ơi, tối nay sư phụ có muốn đi chơi cùng bọn em không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không, tôi còn có việc, các em chơi vui vẻ."
Người đàn ông liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, nắm lấy chìa khóa xe rồi bước ra ngoài.
Dương Lộ luôn nghĩ rằng sư phụ của mình là người lạnh lùng nhưng ấm áp, thuộc tuýp người không giỏi giao tiếp với người khác, luôn khép kín suy nghĩ của mình, mới để Kế Lâm Lang có cơ hội làm tổn thương anh!
Nhưng không sao cả, bây giờ có cô ta ở đây, ai cũng đừng hòng động được vào anh nữa!
"Sư phụ ơi, nể mặt đệ tử, sư phụ suy nghĩ một chút được không? Hiếm khi được thư giãn như thế này mà, làm ơn, làm ơn mà!" Cô ta chắp tay cầu khẩn. Những cô gái nhỏ khi làm nũng thì ít ai có thể cưỡng lại được.
Phó Hi dừng bước.
Dương Lộ thấy vậy mừng thầm không thôi, quả nhiên sư phụ vẫn yêu chiều cô ta.
"Hai người đang làm gì đó?" Người đàn ông lạnh nhạt nhìn về phía trước.
Lâm Lang giật thót tim, lập tức muốn giật lại thứ đồ ấy.
"Làm ơn, trả lại cho tôi!"
Một người cao ngạo như Kế Lâm Lang hiếm khi chịu nhún nhường trước người khác.
Chẳng qua, dù cô có tỏ vẻ đáng thương thì Tạ Diêu Hoa cũng không chút mềm lòng, lập tức chạy đến trước mặt Phó Hi lớn tiếng nói: "Đại ca, Kế Lâm Lang muốn từ chức!" Chỉ ước gì để cả thế giới đều biết tin vui này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thoáng chốc, mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn.
Tạ Diêu Hoa không khỏi đắc ý, may mà cậu trở về sớm, nhanh tay chặn đứng đơn từ chức của Lâm Lang. Rõ ràng là đã nộp lên rồi, lại còn mơ tưởng có thể lấy lại! Không có cửa đâu!
Tóm lại, cuối cùng cậu cũng đã có một lý do chính đáng để tống cổ tai họa này đi rồi!
"Em muốn từ chức? Sao lúc nãy không nói trước mặt anh mà lại phải nhờ người khác đưa hộ?" Phó Hi thản nhiên nhận lấy đơn từ chức, phía dưới là ngày ký hôm nay. Ánh mắt anh lạnh như băng, cánh tay vươn ra nhanh chóng giật lấy chiếc túi xách nhỏ nhắn của cô, mở khóa kéo ra, quả nhiên bên trong có một tấm vé máy bay đi đến nước Y.
Vậy là, hôm nay cô đã có kế hoạch từ trước rồi?
Vừa nãy tỏ ra ngoan ngoãn để lừa anh, thậm chí còn đồng ý ở cùng nhau, nhưng thực chất là đang tìm cách thoát khỏi vòng tay anh?
Giỏi lắm, Lâm Lang, em giỏi lắm.
Phó Hi khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy ý vị.
Không xong rồi, Tạ Diêu Hoa nuốt nước bọt, trong lòng bất an.
Tình hình của đại ca có vẻ không ổn chút nào.
Người đàn ông cười khẽ, phong thái tao nhã mà thanh cao, ngay trước mặt mọi người, "xoẹt" một tiếng, xé tấm vé máy bay thành từng mảnh nhỏ, vung tay lên, những mảnh vụn bay toán loạn trong không trung.
Trong cơn mưa vụn giấy ấy, nụ cười trên môi anh càng thêm phần nghiền ngẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro