Chương 30 - Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 8
Cô Bạn Gái Hư V...
2024-08-12 00:10:27
Lâm Lang nhập viện đến ngày thứ năm, mẹ Phó lại đến thăm cô.
Người phụ nữ trung niên vừa định giơ tay lên gõ cửa thì tình cờ nhìn thấy Tạ Diêu Hoa qua ô cửa sổ hẹp, cậu đang dùng tăm xiên từng miếng táo rồi đút cho cô gái ăn.
Lòng mẹ Phó lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Đợi đến khi Tạ Diêu Hoa ra ngoài mua đồ, bà ở lại bên cạnh Lâm Lang, giả vờ như vô tình tiết lộ rằng bạn trai của cô thực ra là một người khác, Tạ Diêu Hoa chỉ đang lừa cô thôi, bảo cô nên cẩn thận một chút.
Bà còn dặn dò Lâm Lang đừng nói chuyện này ra ngoài.
Mẹ Phó cảm thấy hành động của Tạ Diêu Hoa gần đây rất kỳ lạ, mặc dù bề ngoài cậu vẫn giữ vẻ vui tươi, chân thành, nhưng đôi khi khi bà nhìn thấy cậu cười với mình, bà lại có chút rùng mình.
Lâm Lang đã hứa rất tốt, nhưng vừa quay đầu lại, cô đã bán đứng mẹ Phó.
"Có phải cậu đang lừa tôi không? Anh hoàn toàn không phải bạn trai tôi!" Cô gái siết chặt lấy ga giường, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Tạ Diêu Hoa.
Cậu trai đang tỉ mỉ bóc từng lớp vỏ nho tươi cho cô, đầu ngón tay trắng muốt thấm đẫm màu tím của nước nho, nghe vậy chỉ cười khẽ: "Ai nói với chị điều này vậy?"
Những nam sinh khác vốn dĩ rất ngốc, chắc chắn sẽ không lắm mồm đến mức nói những điều này với Lâm Lang.
Mẹ Phó là người đáng nghi nhất.
Cậu suy nghĩ rõ ràng, càng thêm bình tĩnh, thậm chí khiến cô gái lộ vẻ ngập ngừng.
"Cậu không cần quan tâm, cậu cứ nói cho tôi biết, có phải cậu đang lừa tôi không? Tại sao cậu lại làm vậy?"
Lâm Lang ra vẻ bị tổn thương, cảm xúc kích động.
Tạ Diêu Hoa rửa sạch tay, ngồi xuống bên cạnh giường.
Cậu chống hai tay lên hai bên người Lâm Lang, giam cô trong vòng tay của mình.
Ngoại hình của cậu trai giống như một học sinh trung học ngây thơ vô hại, nhưng đôi mắt đen láy lại sâu thẳm, giống như ánh sáng lập lòe trong đêm, rất rợn người.
Cô gái sợ hãi co chân lại, cho đến khi hình bóng của cậu hoàn toàn bao phủ lên cô, không còn đường để trốn.
"Cậu… cậu muốn làm gì?"
Trong bóng tối dày đặc, Tạ Diêu Hoa nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của cô: "Em chỉ hơi bực thôi, so với một người ngoài, chị lại đi nghi ngờ tấm lòng của em."
"Nếu chị nói em không phải là bạn trai của chị, vậy bạn trai chị là ai?"
"Anh ta đã đến thăm chị khi chị nằm viện chưa?"
"Mấy ngày nay, ai đã lo lắng, chăm sóc cho chị, chính chị không biết rõ sao?"
"Tạ Diêu Hoa em ăn no rửng mỡ nên mới chạy khắp năm con phố để mua bánh bao ướt chị thích cho chị sao?"
"Vì lo cho chị mà em bỏ bê cả công việc, thế mà chị còn nghi ngờ em?"
Có vẻ càng nói càng tức giận, khuôn mặt tuấn tú của cậu trở nên tối sầm lại như mực, khiến cô gái không dám thở mạnh, chỉ có thể ngây người nhìn cậu nổi giận.
"Thôi được rồi, nếu chị không tin em, thì em cũng chẳng còn gì để nói."
Tạ Diêu Hoa cười tự giễu, đứng lên bước ra ngoài: "Vậy đi, tạm biệt."
Một, hai, ba…
Cậu thầm đếm trong lòng, đến số năm thì vừa định vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, phía sau đã có tiếng động.
Cô gái nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy đến chỗ cậu.
Tạ Diêu Hoa khẽ cong môi.
Eo cậu trai được ôm lấy bởi một đôi tay mềm mại và mảnh khảnh, cô áp mặt vào lưng cậu, như sắp bật khóc, van nài: "A Hoa, là chị sai rồi, chị… chị không nên nghi ngờ em, em đừng giận nữa!"
Chậc, tên nhóc sói con này cũng biết chơi chiêu đấy chứ.
Nếu cô không đáp lại một chút, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
"Buông ra đi, em không muốn nghe chị nói gì nữa."
Cậu giả vờ vô tình gỡ tay cô ra, đối phương run rẩy, cắn chặt môi: "Em muốn chị làm gì mới chịu tha thứ cho chị đây?"
Giọng nói yếu ớt ấy thật sự quá đỗi ngọt ngào và ngây thơ, sao còn có ai nhẫn tâm nỡ lòng từ chối cô cho được?
Hơi thở của Tạ Diêu Hoa khẽ nặng nề hơn, cậu kéo tay cô, như thể định bước ra ngoài.
Đối phương hoảng hốt luồn ra phía trước cậu, đôi mắt đầy ánh nước đáng thương nhìn cậu.
Tạ Diêu Hoa không hề nhân nhượng.
Lâm Lang dường như đã quyết tâm, đôi chân trần của cô đặt lên đôi giày thể thao của cậu, hơi nhón đầu ngón chân.
Muốn dùng nụ hôn để dập tắt cơn giận của cậu sao?
Tạ Diêu Hoa không chớp mắt nhìn khuôn mặt cô đang tiến lại gần, cho đến khi đôi môi của hai người hoàn toàn chạm nhau.
Mềm mại, nóng bỏng, tựa như cánh đồng hoa sau cơn mưa, mang theo hương thơm nồng nàn quyến rũ.
Cô vụng về hôn cậu, răng va vào môi khiến cậu hơi đau, còn chảy cả máu.
Tạ Diêu Hoa thầm nghĩ, quá xảo quyệt rồi.
Bé cáo nhỏ này hoàn toàn nắm giữ được điểm yếu của cậu.
"Còn giận không?" Cô mở to đôi mắt đẫm sương mù, dè dặt hỏi cậu.
"Không… Em đang rất giận!"
Trong cơn mê loạn, Tạ Diêu Hoa vội vàng nghiêm mặt, tỏ ra mình vẫn còn rất tức giận.
Thế là đôi tay cô mềm mại như rắn nước quấn lấy cổ cậu, hết lần này đến lần khác, không chán nản mà muốn phá tan cánh cửa lòng đóng chặt.
Tạ Diêu Hoa vẫn không kháng cự được sự dịu dàng như nước ấy, chẳng bao lâu đã đầu hàng.
Một tay cậu ôm lấy eo cô, dứt khoát nhấc bổng cô lên.
Vì bị Tạ Diêu Hoa nâng cao, Lâm Lang chỉ có thể cúi đầu nhìn cậu.
Khoảnh khắc này, ngược lại giống như một nụ hôn ban tặng đầy cao quý của nữ vương.
Mái tóc đen dài của cô rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn lấp lánh trong bóng tối, đôi mắt trong trẻo như một tinh linh rơi xuống trần gian.
"Sau này chị còn dám nghi ngờ em không?"
Cậu áp trán mình vào trán cô, hai ánh mắt giao nhau.
Lâm Lang ngoan ngoãn lắc đầu.
"Nếu có người bỗng nhảy ra nói là bạn trai của chị, chị sẽ làm gì?"
Tạ Diêu Hoa không mảy may cảm xúc, lặng lẽ đào một cái hố cho ai đó.
"Chắc chắn là lừa đảo, muốn làm chuyện xấu với chị rồi!" Lâm Lang nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy chị phải nhớ kỹ lời mình nói, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tin tưởng em, cũng đừng ngu ngơ mà đi theo người khác. Nếu anh ta dám quấy rầy chị, chị phải gọi điện cho em ngay, nghe rõ chưa?"
Lâm Lang nhéo lấy khuôn mặt nghiêm nghị của cậu: "Biết rồi, em làm gì mà căng thẳng thế, trên đời này làm gì có nhiều kẻ xấu muốn bắt cóc chị như vậy, em lo lắng quá rồi."
"Cũng không hẳn đâu." Tạ Diêu Hoa thì thào.
Nếu cậu dùng cách thông thường, e rằng cả đời cũng không thể đến gần cô được.
Một khi ma quỷ xuất hiện, nó sẽ không bao giờ lùi bước.
Mẹ Phó là một nhân vật không an toàn, nên Tạ Diêu Hoa đã đặt ngay hai vé máy bay đi Ý vào ngày hôm đó, dự định sáng mai sẽ khởi hành.
Cha mẹ cậu sống ở Ý, đều là những bác sĩ khoa não xuất sắc, có lẽ họ sẽ giúp ích được cho chứng mất trí nhớ của Lâm Lang – dựa vào lý do này, Tạ Diêu Hoa dễ dàng đưa cô rời đi.
Mẹ Phó Hi là người cuối cùng biết tin này, sau khi ngơ ra một lúc, nhìn giường bệnh trống rỗng, cuống cuồng gọi điện cho Phó Hi.
Lần này điện thoại kết nối được.
"Alo? Con trai, con mau đến sân bay Vân Hồng nhanh lên."
"Thằng nhóc Tạ Diêu Hoa kia đưa Lâm Lang chạy mất rồi!!!"
Người phụ nữ trung niên vừa định giơ tay lên gõ cửa thì tình cờ nhìn thấy Tạ Diêu Hoa qua ô cửa sổ hẹp, cậu đang dùng tăm xiên từng miếng táo rồi đút cho cô gái ăn.
Lòng mẹ Phó lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Đợi đến khi Tạ Diêu Hoa ra ngoài mua đồ, bà ở lại bên cạnh Lâm Lang, giả vờ như vô tình tiết lộ rằng bạn trai của cô thực ra là một người khác, Tạ Diêu Hoa chỉ đang lừa cô thôi, bảo cô nên cẩn thận một chút.
Bà còn dặn dò Lâm Lang đừng nói chuyện này ra ngoài.
Mẹ Phó cảm thấy hành động của Tạ Diêu Hoa gần đây rất kỳ lạ, mặc dù bề ngoài cậu vẫn giữ vẻ vui tươi, chân thành, nhưng đôi khi khi bà nhìn thấy cậu cười với mình, bà lại có chút rùng mình.
Lâm Lang đã hứa rất tốt, nhưng vừa quay đầu lại, cô đã bán đứng mẹ Phó.
"Có phải cậu đang lừa tôi không? Anh hoàn toàn không phải bạn trai tôi!" Cô gái siết chặt lấy ga giường, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Tạ Diêu Hoa.
Cậu trai đang tỉ mỉ bóc từng lớp vỏ nho tươi cho cô, đầu ngón tay trắng muốt thấm đẫm màu tím của nước nho, nghe vậy chỉ cười khẽ: "Ai nói với chị điều này vậy?"
Những nam sinh khác vốn dĩ rất ngốc, chắc chắn sẽ không lắm mồm đến mức nói những điều này với Lâm Lang.
Mẹ Phó là người đáng nghi nhất.
Cậu suy nghĩ rõ ràng, càng thêm bình tĩnh, thậm chí khiến cô gái lộ vẻ ngập ngừng.
"Cậu không cần quan tâm, cậu cứ nói cho tôi biết, có phải cậu đang lừa tôi không? Tại sao cậu lại làm vậy?"
Lâm Lang ra vẻ bị tổn thương, cảm xúc kích động.
Tạ Diêu Hoa rửa sạch tay, ngồi xuống bên cạnh giường.
Cậu chống hai tay lên hai bên người Lâm Lang, giam cô trong vòng tay của mình.
Ngoại hình của cậu trai giống như một học sinh trung học ngây thơ vô hại, nhưng đôi mắt đen láy lại sâu thẳm, giống như ánh sáng lập lòe trong đêm, rất rợn người.
Cô gái sợ hãi co chân lại, cho đến khi hình bóng của cậu hoàn toàn bao phủ lên cô, không còn đường để trốn.
"Cậu… cậu muốn làm gì?"
Trong bóng tối dày đặc, Tạ Diêu Hoa nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của cô: "Em chỉ hơi bực thôi, so với một người ngoài, chị lại đi nghi ngờ tấm lòng của em."
"Nếu chị nói em không phải là bạn trai của chị, vậy bạn trai chị là ai?"
"Anh ta đã đến thăm chị khi chị nằm viện chưa?"
"Mấy ngày nay, ai đã lo lắng, chăm sóc cho chị, chính chị không biết rõ sao?"
"Tạ Diêu Hoa em ăn no rửng mỡ nên mới chạy khắp năm con phố để mua bánh bao ướt chị thích cho chị sao?"
"Vì lo cho chị mà em bỏ bê cả công việc, thế mà chị còn nghi ngờ em?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có vẻ càng nói càng tức giận, khuôn mặt tuấn tú của cậu trở nên tối sầm lại như mực, khiến cô gái không dám thở mạnh, chỉ có thể ngây người nhìn cậu nổi giận.
"Thôi được rồi, nếu chị không tin em, thì em cũng chẳng còn gì để nói."
Tạ Diêu Hoa cười tự giễu, đứng lên bước ra ngoài: "Vậy đi, tạm biệt."
Một, hai, ba…
Cậu thầm đếm trong lòng, đến số năm thì vừa định vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, phía sau đã có tiếng động.
Cô gái nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy đến chỗ cậu.
Tạ Diêu Hoa khẽ cong môi.
Eo cậu trai được ôm lấy bởi một đôi tay mềm mại và mảnh khảnh, cô áp mặt vào lưng cậu, như sắp bật khóc, van nài: "A Hoa, là chị sai rồi, chị… chị không nên nghi ngờ em, em đừng giận nữa!"
Chậc, tên nhóc sói con này cũng biết chơi chiêu đấy chứ.
Nếu cô không đáp lại một chút, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
"Buông ra đi, em không muốn nghe chị nói gì nữa."
Cậu giả vờ vô tình gỡ tay cô ra, đối phương run rẩy, cắn chặt môi: "Em muốn chị làm gì mới chịu tha thứ cho chị đây?"
Giọng nói yếu ớt ấy thật sự quá đỗi ngọt ngào và ngây thơ, sao còn có ai nhẫn tâm nỡ lòng từ chối cô cho được?
Hơi thở của Tạ Diêu Hoa khẽ nặng nề hơn, cậu kéo tay cô, như thể định bước ra ngoài.
Đối phương hoảng hốt luồn ra phía trước cậu, đôi mắt đầy ánh nước đáng thương nhìn cậu.
Tạ Diêu Hoa không hề nhân nhượng.
Lâm Lang dường như đã quyết tâm, đôi chân trần của cô đặt lên đôi giày thể thao của cậu, hơi nhón đầu ngón chân.
Muốn dùng nụ hôn để dập tắt cơn giận của cậu sao?
Tạ Diêu Hoa không chớp mắt nhìn khuôn mặt cô đang tiến lại gần, cho đến khi đôi môi của hai người hoàn toàn chạm nhau.
Mềm mại, nóng bỏng, tựa như cánh đồng hoa sau cơn mưa, mang theo hương thơm nồng nàn quyến rũ.
Cô vụng về hôn cậu, răng va vào môi khiến cậu hơi đau, còn chảy cả máu.
Tạ Diêu Hoa thầm nghĩ, quá xảo quyệt rồi.
Bé cáo nhỏ này hoàn toàn nắm giữ được điểm yếu của cậu.
"Còn giận không?" Cô mở to đôi mắt đẫm sương mù, dè dặt hỏi cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không… Em đang rất giận!"
Trong cơn mê loạn, Tạ Diêu Hoa vội vàng nghiêm mặt, tỏ ra mình vẫn còn rất tức giận.
Thế là đôi tay cô mềm mại như rắn nước quấn lấy cổ cậu, hết lần này đến lần khác, không chán nản mà muốn phá tan cánh cửa lòng đóng chặt.
Tạ Diêu Hoa vẫn không kháng cự được sự dịu dàng như nước ấy, chẳng bao lâu đã đầu hàng.
Một tay cậu ôm lấy eo cô, dứt khoát nhấc bổng cô lên.
Vì bị Tạ Diêu Hoa nâng cao, Lâm Lang chỉ có thể cúi đầu nhìn cậu.
Khoảnh khắc này, ngược lại giống như một nụ hôn ban tặng đầy cao quý của nữ vương.
Mái tóc đen dài của cô rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn lấp lánh trong bóng tối, đôi mắt trong trẻo như một tinh linh rơi xuống trần gian.
"Sau này chị còn dám nghi ngờ em không?"
Cậu áp trán mình vào trán cô, hai ánh mắt giao nhau.
Lâm Lang ngoan ngoãn lắc đầu.
"Nếu có người bỗng nhảy ra nói là bạn trai của chị, chị sẽ làm gì?"
Tạ Diêu Hoa không mảy may cảm xúc, lặng lẽ đào một cái hố cho ai đó.
"Chắc chắn là lừa đảo, muốn làm chuyện xấu với chị rồi!" Lâm Lang nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy chị phải nhớ kỹ lời mình nói, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tin tưởng em, cũng đừng ngu ngơ mà đi theo người khác. Nếu anh ta dám quấy rầy chị, chị phải gọi điện cho em ngay, nghe rõ chưa?"
Lâm Lang nhéo lấy khuôn mặt nghiêm nghị của cậu: "Biết rồi, em làm gì mà căng thẳng thế, trên đời này làm gì có nhiều kẻ xấu muốn bắt cóc chị như vậy, em lo lắng quá rồi."
"Cũng không hẳn đâu." Tạ Diêu Hoa thì thào.
Nếu cậu dùng cách thông thường, e rằng cả đời cũng không thể đến gần cô được.
Một khi ma quỷ xuất hiện, nó sẽ không bao giờ lùi bước.
Mẹ Phó là một nhân vật không an toàn, nên Tạ Diêu Hoa đã đặt ngay hai vé máy bay đi Ý vào ngày hôm đó, dự định sáng mai sẽ khởi hành.
Cha mẹ cậu sống ở Ý, đều là những bác sĩ khoa não xuất sắc, có lẽ họ sẽ giúp ích được cho chứng mất trí nhớ của Lâm Lang – dựa vào lý do này, Tạ Diêu Hoa dễ dàng đưa cô rời đi.
Mẹ Phó Hi là người cuối cùng biết tin này, sau khi ngơ ra một lúc, nhìn giường bệnh trống rỗng, cuống cuồng gọi điện cho Phó Hi.
Lần này điện thoại kết nối được.
"Alo? Con trai, con mau đến sân bay Vân Hồng nhanh lên."
"Thằng nhóc Tạ Diêu Hoa kia đưa Lâm Lang chạy mất rồi!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro