Chương 30 - Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 8
Cô Bạn Gái Hư V...
2024-08-12 00:10:27
Lâm Lang lựa chọn kết thúc nhiệm vụ.
Khi mở mắt ra, cô về tới không gian quen thuộc.
Cô bước xuống trận truyền tống, tư thái an nhàn ưu nhã làm người chung quanh nhìn vô cùng chướng mắt.
Làm nghề nữ phụ này, không bị nam chính nam phụ thọc mấy đao thì không đủ tư cách làm nữ phụ! Cho nên mỗi lần nhiệm vụ kết thúc, có không ít kẻ thực thi nhiệm vụ trong Bộ phận Nữ phụ lâm vào trạng thái hậm hực, đắm chìm trong kết cục bi thảm, không thể kiểm soát nổi.
Kẻ may mắn một tí, giả làm một đóa hoa sen trắng, nửa đầu cốt truyện được cưng chiều tỏa sáng hết mực, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục bị vứt bỏ.
Dưới tình cảnh bi thảm như thế, Lâm Lang lại có cười vui vẻ đến vậy, rõ ràng là đang kiếm chuyện!
"Ê, người mới tới, cô đi thế giới gì thế?" Một người đẹp mặc đồ đỏ tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào cô, rất có khí thế "một lời không hợp là đấu võ".
Khác với Bộ phận Nữ chính xuôi gió xuôi nước, Bộ phận Nữ phụ chấp hành nhiệm vụ đều không thoát khỏi cái kết cục thảm hại để hoàn thành công việc, xác suất người thực thi nhiệm vụ tự sát cao ngất ngưỡng, nhân số cũng đang không ngừng giảm mạnh. Huống chi, có thể tiếp tục tồn vong ở Bộ phận Nữ phụ hiểm ác thì đều không phải kẻ ngốc gì, các mỹ nhân tranh đấu gay gắt, còn xuất sắc hơn cả cung tâm kế.
Xét thấy đủ loại tình huống đặc thù, nên Bộ phận Nữ phụ không cần người phụ trách, từng kẻ lấy sinh tồn làm mục tiêu, trong lúc cạnh tranh khốc liệt lại giữ nguyên một loại cân bằng vi diệu.
Điều này cũng làm cho, những kẻ thực thi nhiệm vụ khác không xem được cốt truyện của thế giới mà người khác chấp hành.
Lâm Lang cười nói: "Hình như đây là việc cá nhân của tôi mà nhỉ? Cô hỏi làm gì?"
Cô gái áo đỏ cười khẩy một tiếng: "Không nói cũng được, chúng ta gặp nhau trên đài Sinh Tử."
Đài Sinh Tử là một cơ chế đào thải tàn nhẫn, những kẻ thực thi nhiệm vụ cùng tiến vào một thế giới tương đồng, kẻ có điểm tích lũy ít nhất chẳng những bị tổn thương phần lớn nguyên khí mà còn mất đi toàn bộ số điểm của mình, đưa cho người thắng coi như phần thưởng.
Lâm Lang nghe thế, ôi, đụng phải thứ không dễ chọc rồi...
Có điều người yêu thích hoà bình như cô, có thể động khẩu sẽ không động thủ, vì thế bèn nói: "Là một thế giới hiện đại mà thôi!"
"Oh, thế à?" Người đẹp ấy nheo lại đôi mắt lập loè tia sáng lạnh thấu xương kia: "Vậy thân phận mà cô sắm vai là gì?"
"Một thuần thú sư đó!" Lâm Lang vô cùng hứng thú mở ra hình thức máy phát thanh: "Bởi vì ký chủ sinh thời chết thảm trong miệng dã thú, cho nên khi tôi đi đến đã băm đi móng vuốt của con mãnh thú kia, sau đó dùng dao nhỏ lột da, lại đào tim nó ra khỏi... cơ thể, ơ tôi còn chưa có nói xong mà, sao cô lại bỏ đi rồi?"
Bên chân dường như đụng phải thứ gì, Lâm Lang cúi xuống thì thấy, chú mèo đen nhỏ nào đó miệng đang sùi bọt mép, bị cô bế lên còn vô cùng hoảng sợ run run móng vuốt, cứu mạng, nó không muốn bị chủ nhân biến thái băm đi hầm canh đâu!
"Sao vậy, vật nhỏ đáng yêu, hình như em không muốn gặp chị cho lắm thì phải?" Lâm Lang cong cong mi mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo đen nhỏ, khiến lưng nó như thoáng qua một dòng điện tê người..
Mèo đen nhỏ nuốt nuốt nước miếng: "Chủ nhân, chị thật sự đã… xé xác con thú kia à?"
"Em cảm thấy chị sẽ làm ra cái chuyện máu me này à?" Lâm Lang nhướng mày hỏi lại.
Mèo đen nhỏ lập tức thở phào một hơi, cọ qua cọ lại trong lòng cô, cất giọng mũi đầy ý vị làm nũng: "Em biết ngay chủ nhân là người tốt mà!"
Lâm Lang bật cười, con mèo con ngu ngốc này thì biết cái gì chứ, làm tổn thương kẻ khác, không nhất định chỉ giới hạn trên xác thịt.
Bạn tốt Quân Vãn còn ở trong nhiệm vụ, Lâm Lang quá sức nhàn rỗi, cả ngày không có việc gì đùa với mèo nhỏ chơi sợi len, vật nhỏ vốn dĩ bụ bẫm đã gầy đi một cỡ.
Dưới ánh mắt mèo lên án của Cục Than, Lâm Lang thong thả ung dung đi tiếp nhiệm vụ tiếp theo, nhiệm vụ cao cấp ở thế giới cấp C.
Sơ cấp, là điểm bắt đầu của câu chuyện, khi người thực hiện nhiệm vụ có rất nhiều thời gian để trù tính và lên kế hoạch.
Trung cấp, nghĩa là cốt truyện đã tiến triển đến giai đoạn giữa.
Còn cao cấp...
Lâm Lang vuốt mái tóc dài, đôi mắt ánh lên sự thấu hiểu sâu xa. Cô ấy à, thích nhất là những cốt truyện để nhân vật trùng sinh nơi tuyệt cảnh.
Một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cổng trường.
Người đàn ông cao to lịch thiệp mở cửa xe, dùng tay che chắn phía trên đầu xe.
"Cảm ơn đàn anh Hàn vì đã đưa em về."
"Phục vụ mỹ nhân là vinh hạnh của anh." Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên nụ cười, chân thành tán dương: "Lâm Lang, chiếc váy này rất hợp với em, thật đẹp."
Chiếc váy dài nhẹ nhàng với họa tiết phức tạp và tinh tế, tôn lên làn da trắng như tuyết, khiến cô càng thêm thanh thoát và duyên dáng.
Lâm Lang cúi đầu cười khẽ.
Không hề có chút động tác khêu gợi nào, nhưng vẫn có thể khiến người ta mê mẩn đắm chìm.
"Đi thôi, anh đưa em qua đó."
Người luôn lẩn tránh phụ nữ như tránh tà như cậu cả nhà họ Hàn đây, bỗng nhiên muốn làm hộ hoa sứ giả một lần.
Lâm Lang vừa định từ chối, nhưng thoáng thấy một bóng hình cao gầy lướt qua, cô đổi ý: "Vậy thì làm phiền đàn anh Hàn rồi."
Người đứng từ xa nhìn đôi nam thanh nữ tú cười nói bước vào cổng trường Đại học S, bàn tay buông thõng bên cạnh từ từ nắm chặt lại, đến mức đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch…
Khi mở mắt ra, cô về tới không gian quen thuộc.
Cô bước xuống trận truyền tống, tư thái an nhàn ưu nhã làm người chung quanh nhìn vô cùng chướng mắt.
Làm nghề nữ phụ này, không bị nam chính nam phụ thọc mấy đao thì không đủ tư cách làm nữ phụ! Cho nên mỗi lần nhiệm vụ kết thúc, có không ít kẻ thực thi nhiệm vụ trong Bộ phận Nữ phụ lâm vào trạng thái hậm hực, đắm chìm trong kết cục bi thảm, không thể kiểm soát nổi.
Kẻ may mắn một tí, giả làm một đóa hoa sen trắng, nửa đầu cốt truyện được cưng chiều tỏa sáng hết mực, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục bị vứt bỏ.
Dưới tình cảnh bi thảm như thế, Lâm Lang lại có cười vui vẻ đến vậy, rõ ràng là đang kiếm chuyện!
"Ê, người mới tới, cô đi thế giới gì thế?" Một người đẹp mặc đồ đỏ tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào cô, rất có khí thế "một lời không hợp là đấu võ".
Khác với Bộ phận Nữ chính xuôi gió xuôi nước, Bộ phận Nữ phụ chấp hành nhiệm vụ đều không thoát khỏi cái kết cục thảm hại để hoàn thành công việc, xác suất người thực thi nhiệm vụ tự sát cao ngất ngưỡng, nhân số cũng đang không ngừng giảm mạnh. Huống chi, có thể tiếp tục tồn vong ở Bộ phận Nữ phụ hiểm ác thì đều không phải kẻ ngốc gì, các mỹ nhân tranh đấu gay gắt, còn xuất sắc hơn cả cung tâm kế.
Xét thấy đủ loại tình huống đặc thù, nên Bộ phận Nữ phụ không cần người phụ trách, từng kẻ lấy sinh tồn làm mục tiêu, trong lúc cạnh tranh khốc liệt lại giữ nguyên một loại cân bằng vi diệu.
Điều này cũng làm cho, những kẻ thực thi nhiệm vụ khác không xem được cốt truyện của thế giới mà người khác chấp hành.
Lâm Lang cười nói: "Hình như đây là việc cá nhân của tôi mà nhỉ? Cô hỏi làm gì?"
Cô gái áo đỏ cười khẩy một tiếng: "Không nói cũng được, chúng ta gặp nhau trên đài Sinh Tử."
Đài Sinh Tử là một cơ chế đào thải tàn nhẫn, những kẻ thực thi nhiệm vụ cùng tiến vào một thế giới tương đồng, kẻ có điểm tích lũy ít nhất chẳng những bị tổn thương phần lớn nguyên khí mà còn mất đi toàn bộ số điểm của mình, đưa cho người thắng coi như phần thưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Lang nghe thế, ôi, đụng phải thứ không dễ chọc rồi...
Có điều người yêu thích hoà bình như cô, có thể động khẩu sẽ không động thủ, vì thế bèn nói: "Là một thế giới hiện đại mà thôi!"
"Oh, thế à?" Người đẹp ấy nheo lại đôi mắt lập loè tia sáng lạnh thấu xương kia: "Vậy thân phận mà cô sắm vai là gì?"
"Một thuần thú sư đó!" Lâm Lang vô cùng hứng thú mở ra hình thức máy phát thanh: "Bởi vì ký chủ sinh thời chết thảm trong miệng dã thú, cho nên khi tôi đi đến đã băm đi móng vuốt của con mãnh thú kia, sau đó dùng dao nhỏ lột da, lại đào tim nó ra khỏi... cơ thể, ơ tôi còn chưa có nói xong mà, sao cô lại bỏ đi rồi?"
Bên chân dường như đụng phải thứ gì, Lâm Lang cúi xuống thì thấy, chú mèo đen nhỏ nào đó miệng đang sùi bọt mép, bị cô bế lên còn vô cùng hoảng sợ run run móng vuốt, cứu mạng, nó không muốn bị chủ nhân biến thái băm đi hầm canh đâu!
"Sao vậy, vật nhỏ đáng yêu, hình như em không muốn gặp chị cho lắm thì phải?" Lâm Lang cong cong mi mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo đen nhỏ, khiến lưng nó như thoáng qua một dòng điện tê người..
Mèo đen nhỏ nuốt nuốt nước miếng: "Chủ nhân, chị thật sự đã… xé xác con thú kia à?"
"Em cảm thấy chị sẽ làm ra cái chuyện máu me này à?" Lâm Lang nhướng mày hỏi lại.
Mèo đen nhỏ lập tức thở phào một hơi, cọ qua cọ lại trong lòng cô, cất giọng mũi đầy ý vị làm nũng: "Em biết ngay chủ nhân là người tốt mà!"
Lâm Lang bật cười, con mèo con ngu ngốc này thì biết cái gì chứ, làm tổn thương kẻ khác, không nhất định chỉ giới hạn trên xác thịt.
Bạn tốt Quân Vãn còn ở trong nhiệm vụ, Lâm Lang quá sức nhàn rỗi, cả ngày không có việc gì đùa với mèo nhỏ chơi sợi len, vật nhỏ vốn dĩ bụ bẫm đã gầy đi một cỡ.
Dưới ánh mắt mèo lên án của Cục Than, Lâm Lang thong thả ung dung đi tiếp nhiệm vụ tiếp theo, nhiệm vụ cao cấp ở thế giới cấp C.
Sơ cấp, là điểm bắt đầu của câu chuyện, khi người thực hiện nhiệm vụ có rất nhiều thời gian để trù tính và lên kế hoạch.
Trung cấp, nghĩa là cốt truyện đã tiến triển đến giai đoạn giữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn cao cấp...
Lâm Lang vuốt mái tóc dài, đôi mắt ánh lên sự thấu hiểu sâu xa. Cô ấy à, thích nhất là những cốt truyện để nhân vật trùng sinh nơi tuyệt cảnh.
Một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cổng trường.
Người đàn ông cao to lịch thiệp mở cửa xe, dùng tay che chắn phía trên đầu xe.
"Cảm ơn đàn anh Hàn vì đã đưa em về."
"Phục vụ mỹ nhân là vinh hạnh của anh." Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên nụ cười, chân thành tán dương: "Lâm Lang, chiếc váy này rất hợp với em, thật đẹp."
Chiếc váy dài nhẹ nhàng với họa tiết phức tạp và tinh tế, tôn lên làn da trắng như tuyết, khiến cô càng thêm thanh thoát và duyên dáng.
Lâm Lang cúi đầu cười khẽ.
Không hề có chút động tác khêu gợi nào, nhưng vẫn có thể khiến người ta mê mẩn đắm chìm.
"Đi thôi, anh đưa em qua đó."
Người luôn lẩn tránh phụ nữ như tránh tà như cậu cả nhà họ Hàn đây, bỗng nhiên muốn làm hộ hoa sứ giả một lần.
Lâm Lang vừa định từ chối, nhưng thoáng thấy một bóng hình cao gầy lướt qua, cô đổi ý: "Vậy thì làm phiền đàn anh Hàn rồi."
Người đứng từ xa nhìn đôi nam thanh nữ tú cười nói bước vào cổng trường Đại học S, bàn tay buông thõng bên cạnh từ từ nắm chặt lại, đến mức đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro