Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu
Thâm Trạch (16)
Phát Điện Cơ
2024-11-14 12:37:46
Hắn dẫm lên cây cỏ trong vườn, hầm hừ đi về phía Doanh Nguyệt viện.
Doanh Nguyệt viện là nơi ở của nhị ca hắn, Tạ Kỳ.
Đã qua giờ Dậu, có lẽ Nhị ca đã trở về từ nha môn.
Đúng thật, lúc Tạ Loan đến, Tạ Nhị đã thay quan phục xong, đang cầm bình rượu định rót cho mình một ly.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Loan, Tạ Kỳ cũng không ngẩng đầu, vừa hâm nóng rượu vừa hỏi: “Sao thế, lại chịu uất ức gì nữa à?”
Tạ Loan thân với Nhị ca hơn, hắn đá giày rồi leo lên giường, ngồi xếp bằng: “Nhị ca, huynh biết đại ca đã mang một nữ nhân về mà đúng không?”
Tạ Kỳ ngước mắt nhìn đệ đệ.
So với Tạ Dữ, vẻ bề ngoài của hai huynh đệ bọn họ trông dịu dàng hơn. Có điều, Ta Loan lại có thêm chút kiêu căng, còn thái độ Tạ Kỳ thì khá phóng khoáng.
Tạ Loan lần mò chén rượu và nói: “Huynh không biết đâu, nữ nhân kia rất giả tạo, bên ngoài thì giả vờ yếu đuối, nhưng trên thực tế, khi nàng ta lộ ra móng vuốt thì còn đáng sợ hơn mèo hoang!”
Mèo hoang?
Tạ Kỳ đánh bàn tay đang lấy trộm rượu của Tạ Loan, hứng thú nói: “Như vậy không phải rất dễ thương sao?”
Tạ Loan: “...”
Tạ Loan đến tìm Tạ Kỳ là muốn nhờ hắn đuổi Ninh Xu đi, không ngờ bản thân nói xấu Ôn Ninh Xu lại xém chút nữa nói nàng thành mèo tinh chuyển thế.
Tạ Kỳ buồn bực cười: “Được rồi, ta biết đệ không thích nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ rời đi, đệ gấp gáp làm gì.”
Tạ Loan vẫn lén lút trộm được một ly rượu nhỏ, uống một hơi cạn sạch: “Đệ mặc kệ, đệ tuyệt đối không chấp nhận để Ôn Ninh Xu trở thành đại tẩu!”
Vừa nói xong, Tạ Loan đã say rượu rồi ngã gục lên bàn, ngủ say sưa.
Tạ Kỳ dùng chân đá hắn, Tạ Loan cũng không phản ứng, Tạ Kỳ lắc đầu:
“Thằng nhóc này, không biết uống mà còn uống.”
Năm nay Tạ Loan mới mười sáu tuổi, lúc hắn mới sinh ra thì phụ thân là lão Trân Bắc Hầu đã bị bệnh mà qua đời.
Đại ca lớn hơn Tạ Loan mười sáu tuổi, Tạ Kỳ lại lớn hơn hắn bảy tuổi, từ khi còn nhỏ, Tạ Loan đã thích chạy theo đuôi bọn họ mà chơi.
Năm đó, khi đại ca cưới Thu Thị, Tạ Loan mới bốn tuổi.
Hình ảnh Tạ Loan đội nón đầu hổ, rưng rưng nước mắt hỏi Tạ Dữ rằng có phải đại ca không cần huynh đệ bọn họ nữa hay không vẫn còn rõ ràng như vừa mới xảy ra.
Tạ Kỳ chậm rãi uống rượu.
Đồng nghiệp ở Hình Bộ nói cho y biết, Tạ Dữ đã phái người đến Hình Bộ lo lót, muốn mở lại hồ sơ, điều tra về vụ án buôn bán muối tư của thương nhân buôn vải giàu có nhất ở Giang Nam năm xưa, chuyện này có liên quan đến Ôn Ninh Xu.
Việc này làm cho Tạ Kỳ tò mò.
Y đứng dậy sửa sang lại quần áo, gọi tỳ nữ đến: “Đạp Tuyết, đi viện Phùng Thời kêu Thanh Trúc đến cõng chủ tử của hắn về.”
Chiều tối, ánh nắng cuối cùng vụt tắt, chỉ còn lại một vầng sáng ở phía chân trời. Trăng lên đầu cành, thời tiết hôm nay đã ấm áp hơn nhiều so với mấy ngày trước. Mùa xuân đã về, muôn hoa đua nở, tiếng côn trùng kêu vang bên ta.
Ninh Xu đẩy cửa sổ ra, thở nhẹ một hơi.
Giống như mấy hôm trước trời mưa và tuyết rơi chỉ là cảnh trí, giống như việc nàng bắt buộc phải xin Trấn Bắc Hầu giúp đỡ.
Nhưng hôm nay, nhìn Đoạn Hiển bị đuổi, Ninh Xu mới thật sự cảm nhận được rằng lời nói và hành động của bản thân sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Có điều, nàng cũng chỉ có thể giúp được Đoạn Hiển bấy nhiêu đó thôi.
Ngọc Bình bưng bữa tối vào rồi nói: “Cô nương, ăn cơm thôi.”
Dù Ngọc Bình có lớn lối đến đâu đi nữa thì cũng đã nhận ra rằng Ôn Ninh Xu không phải là một người dễ bị bắt nạt.
Cũng may cô nương không phải người có lòng dạ xấu xa, nếu không sao có thể bỏ qua chuyện mấy hôm nay nàng lười biếng.
Chính vì vậy, ngày hôm nay vừa đến giờ cơm, nàng đã nhanh chóng đi lấy thức ăn.
Người hầu ở nhà bếp múc thức ăn vào dĩa, lúc trước, thức ăn mang đến cho Ôn Ninh Xu đều là đồ thừa sau khi múc cho ba phòng kia còn lại.
Hôm nay, nghe nói Trấn Bắc Hầu đến gặp cô nương, nên đã bỏ thức ăn ngon vào hộp cơm của nàng.
Vậy nên lúc món ăn được bày ra, Ninh Xu hơi nhướng mày: “Hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì sao?”
Ngọc Bình cười ha ha.
Ninh Xu ngồi ở chỗ chiếc bàn đặt trước cửa sổ ăn tối, nhìn xuyên qua cửa sổ, ánh sáng ấm áp trong phòng bao phủ trên người nàng, làm cho làn da trắng mịn của Ôn Ninh Xu thoạt nhìn có vẻ ấm áp và sáng bóng.
Ăn một ít cơm xong, nàng cầm miếng bánh ô mai lên cắn một cái, trên môi bị dính chút vụn ô mai.
Ninh Xu thè lưỡi ra, nhanh chóng liếm một vòng trên môi, làm cho đôi môi trông càng căng mọng và ướt át hơn, mềm mại như bánh ngọt vậy.
Tạ Kỳ men theo đường mòn, đi tới bên ngoài sương phòng, đứng nhìn trong chốc lát.
Y nhắm mắt lại, yết hầu hơi nhúc nhích.
Doanh Nguyệt viện là nơi ở của nhị ca hắn, Tạ Kỳ.
Đã qua giờ Dậu, có lẽ Nhị ca đã trở về từ nha môn.
Đúng thật, lúc Tạ Loan đến, Tạ Nhị đã thay quan phục xong, đang cầm bình rượu định rót cho mình một ly.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Loan, Tạ Kỳ cũng không ngẩng đầu, vừa hâm nóng rượu vừa hỏi: “Sao thế, lại chịu uất ức gì nữa à?”
Tạ Loan thân với Nhị ca hơn, hắn đá giày rồi leo lên giường, ngồi xếp bằng: “Nhị ca, huynh biết đại ca đã mang một nữ nhân về mà đúng không?”
Tạ Kỳ ngước mắt nhìn đệ đệ.
So với Tạ Dữ, vẻ bề ngoài của hai huynh đệ bọn họ trông dịu dàng hơn. Có điều, Ta Loan lại có thêm chút kiêu căng, còn thái độ Tạ Kỳ thì khá phóng khoáng.
Tạ Loan lần mò chén rượu và nói: “Huynh không biết đâu, nữ nhân kia rất giả tạo, bên ngoài thì giả vờ yếu đuối, nhưng trên thực tế, khi nàng ta lộ ra móng vuốt thì còn đáng sợ hơn mèo hoang!”
Mèo hoang?
Tạ Kỳ đánh bàn tay đang lấy trộm rượu của Tạ Loan, hứng thú nói: “Như vậy không phải rất dễ thương sao?”
Tạ Loan: “...”
Tạ Loan đến tìm Tạ Kỳ là muốn nhờ hắn đuổi Ninh Xu đi, không ngờ bản thân nói xấu Ôn Ninh Xu lại xém chút nữa nói nàng thành mèo tinh chuyển thế.
Tạ Kỳ buồn bực cười: “Được rồi, ta biết đệ không thích nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ rời đi, đệ gấp gáp làm gì.”
Tạ Loan vẫn lén lút trộm được một ly rượu nhỏ, uống một hơi cạn sạch: “Đệ mặc kệ, đệ tuyệt đối không chấp nhận để Ôn Ninh Xu trở thành đại tẩu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nói xong, Tạ Loan đã say rượu rồi ngã gục lên bàn, ngủ say sưa.
Tạ Kỳ dùng chân đá hắn, Tạ Loan cũng không phản ứng, Tạ Kỳ lắc đầu:
“Thằng nhóc này, không biết uống mà còn uống.”
Năm nay Tạ Loan mới mười sáu tuổi, lúc hắn mới sinh ra thì phụ thân là lão Trân Bắc Hầu đã bị bệnh mà qua đời.
Đại ca lớn hơn Tạ Loan mười sáu tuổi, Tạ Kỳ lại lớn hơn hắn bảy tuổi, từ khi còn nhỏ, Tạ Loan đã thích chạy theo đuôi bọn họ mà chơi.
Năm đó, khi đại ca cưới Thu Thị, Tạ Loan mới bốn tuổi.
Hình ảnh Tạ Loan đội nón đầu hổ, rưng rưng nước mắt hỏi Tạ Dữ rằng có phải đại ca không cần huynh đệ bọn họ nữa hay không vẫn còn rõ ràng như vừa mới xảy ra.
Tạ Kỳ chậm rãi uống rượu.
Đồng nghiệp ở Hình Bộ nói cho y biết, Tạ Dữ đã phái người đến Hình Bộ lo lót, muốn mở lại hồ sơ, điều tra về vụ án buôn bán muối tư của thương nhân buôn vải giàu có nhất ở Giang Nam năm xưa, chuyện này có liên quan đến Ôn Ninh Xu.
Việc này làm cho Tạ Kỳ tò mò.
Y đứng dậy sửa sang lại quần áo, gọi tỳ nữ đến: “Đạp Tuyết, đi viện Phùng Thời kêu Thanh Trúc đến cõng chủ tử của hắn về.”
Chiều tối, ánh nắng cuối cùng vụt tắt, chỉ còn lại một vầng sáng ở phía chân trời. Trăng lên đầu cành, thời tiết hôm nay đã ấm áp hơn nhiều so với mấy ngày trước. Mùa xuân đã về, muôn hoa đua nở, tiếng côn trùng kêu vang bên ta.
Ninh Xu đẩy cửa sổ ra, thở nhẹ một hơi.
Giống như mấy hôm trước trời mưa và tuyết rơi chỉ là cảnh trí, giống như việc nàng bắt buộc phải xin Trấn Bắc Hầu giúp đỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hôm nay, nhìn Đoạn Hiển bị đuổi, Ninh Xu mới thật sự cảm nhận được rằng lời nói và hành động của bản thân sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Có điều, nàng cũng chỉ có thể giúp được Đoạn Hiển bấy nhiêu đó thôi.
Ngọc Bình bưng bữa tối vào rồi nói: “Cô nương, ăn cơm thôi.”
Dù Ngọc Bình có lớn lối đến đâu đi nữa thì cũng đã nhận ra rằng Ôn Ninh Xu không phải là một người dễ bị bắt nạt.
Cũng may cô nương không phải người có lòng dạ xấu xa, nếu không sao có thể bỏ qua chuyện mấy hôm nay nàng lười biếng.
Chính vì vậy, ngày hôm nay vừa đến giờ cơm, nàng đã nhanh chóng đi lấy thức ăn.
Người hầu ở nhà bếp múc thức ăn vào dĩa, lúc trước, thức ăn mang đến cho Ôn Ninh Xu đều là đồ thừa sau khi múc cho ba phòng kia còn lại.
Hôm nay, nghe nói Trấn Bắc Hầu đến gặp cô nương, nên đã bỏ thức ăn ngon vào hộp cơm của nàng.
Vậy nên lúc món ăn được bày ra, Ninh Xu hơi nhướng mày: “Hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì sao?”
Ngọc Bình cười ha ha.
Ninh Xu ngồi ở chỗ chiếc bàn đặt trước cửa sổ ăn tối, nhìn xuyên qua cửa sổ, ánh sáng ấm áp trong phòng bao phủ trên người nàng, làm cho làn da trắng mịn của Ôn Ninh Xu thoạt nhìn có vẻ ấm áp và sáng bóng.
Ăn một ít cơm xong, nàng cầm miếng bánh ô mai lên cắn một cái, trên môi bị dính chút vụn ô mai.
Ninh Xu thè lưỡi ra, nhanh chóng liếm một vòng trên môi, làm cho đôi môi trông càng căng mọng và ướt át hơn, mềm mại như bánh ngọt vậy.
Tạ Kỳ men theo đường mòn, đi tới bên ngoài sương phòng, đứng nhìn trong chốc lát.
Y nhắm mắt lại, yết hầu hơi nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro