Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu
Thâm Trạch (19)
Phát Điện Cơ
2024-11-14 12:37:46
Ninh Xu nói: “Lời này hơi nặng, nam nhân cốt hơn nhau ở nhuệ khí.” Nàng ngừng lại một lát, mặt không đổi sắc nói tiếp: “Vả lại, Tam công tử vẫn nghe lời Hầu gia và lão phu nhân, rất có hiếu, cũng không tính là không quan tâm đến ai cả.”
Nàng cong môi, trong đôi mắt to tròn mang theo ý cười, vì thế, ngoại trừ bản thân nàng, không người nào biết được nàng đang nói những lời trái lương tâm.
Về phần lão phu nhân, tuy rằng lo lắng Tạ Tam vì quá cố chấp mà chịu thiệt, nhưng bà ấy đã lớn tuổi, dù biết những lời này chưa chắc là thật, vẫn thích nghe người khác khen ngợi.
Bà ấy cười tươi đến mức không khép được miệng: “Đứa nhỏ này, còn biết hù dọa ta nữa à!”
Lão phu nhân nghe Ninh Xu dụ dỗ thì rất vui vẻ, kêu Lưu ma ma cầm một chuỗi phật châu đã được làm phép tới, tặng cho Ninh Xu, còn kêu nàng thường xuyên đến chơi với bà ấy: “Lão Tam tính tình nóng nảy, thời gian này mong con bao dung một chút, có uất ức gì thì cứ đến tìm ta, ta làm chủ cho con.
Sau khi rời khỏi viện của lão phu nhân, Ngọc Bình nói: “Ôn cô nương, lão phu nhân rất thích ngài.”
Ninh Xu vô thức lần chuỗi phật châu trong tay.
Đây là chuyện tốt, sau này nàng và Tạ Tam chắc chắn sẽ còn xung đột với nhau, nhưng chỉ cần không phải chuyện quá tồi tệ thì sẽ không sao, dù sao cũng có Hầu gia và lão phu nhân nhìn thấy.
Nàng cần phải suy nghĩ thêm về góc độ này.
Mới vừa đi được một đoạn ngắn, Ninh Xu lại nhìn thấy trong đình trên núi có người.
Người nọ mặc một bộ quần áo bằng gấm trắng tinh, tóc búi trên đỉnh đầu, dùng trâm ngọc màu xanh cố định lại. Y rất khí phách, lông mày chạm tóc mai, khuôn mặt tuấn tú và tao nhã, pha lẫn chút phóng khoáng.
Không cần Ngọc Bình nhắc nhở, chỉ cần thấy đôi mắt người nọ có ba phần giống với Hầu gia và Tạ Loan, nàng cũng có thể đoán biết được, y là Tạ Nhị gia, Tạ Kỳ.
Người nọ đang đứng dựa vào cột đình, bên cạnh có một tỳ nữ xinh đẹp đang pha trà cho y.
Ninh Xu dừng bước.
Tạ Kỳ không thuộc phạm vi công lược của nàng, hơn nữa, y cũng không giống Tạ Dữ, sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ phát triển nhiệm vụ của nàng, cần nàng quan tâm.
Đơn giản mà nói, trong nhiệm vụ của nàng, y chỉ là một người ngoài cuộc.
Ngọc Bình thấy nàng dừng lại, lên tiếng hỏi: “Cô nương, có chuyện gì vậy?”
Ninh Xu cúi đầu: “Có đường vòng nào có thể quay về hay không?”
Ngọc Bình ngẩn ra, cũng không hạ giọng: “Nếu muốn đi đường vòng thì phải đi rất xa.”
Còn hỏi:
“Tại sao phải đi đường vòng chứ?”
Ninh Xu: “...”
“Không cần đi vòng.”
Giọng nói của nam nhân truyền ra từ trong đình. Y kéo dài giọng, hơi lười biếng nói:
“Ta đang chờ ngươi, lần này ngươi đi đường vòng, lần sau ta vẫn sẽ tìm ngươi.”
Sao người này tai thính quá vậy?
Ninh Xu hít sâu một hơi, bước lên phía trước rồi hành lễ: “Nhị công tử.”
Tạ Kỳ đảo mắt quan sát nàng: “Ngươi chính là người làm cho Tam đệ chịu thua thiệt, Ôn Ninh Xu.”
Ninh Xu cúi đầu: “Không dám nhận.”
Nàng hoảng hốt, Tạ Tam là đối tượng được cả Tạ gia cưng chiều, muốn công lược được Tạ Tam thì phải vượt qua ải của lão phu nhân, Hầu gia và Tạ Nhị này.
Tạ Kỳ ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Ninh Xu, giống như muốn xuyên qua thân thể để nhìn sâu vào nội tâm nàng, dưới ánh nhìn này, Ninh Xu vẫn không bị luống cuống.
Lát sau, y hạ giọng thật thấp, giống như đang lầm bầm: “Hèn chi đại ca...”
Ninh Xu hơi ngẩng đầu.
Y nhướng mày, che giấu sự lạnh lẽo dưới đáy mắt, cong môi cười: “Ta đã điều tra ngươi, cha mẹ đều bị giết, còn rất uất ức.”
Ngọc Bình căng thẳng, lén lút nhìn Ninh Xu.
Tạ Kỳ cố ý chọc giận nàng.
Lúc tức giận, con người sẽ để lộ rõ tính cách chân thật nhất.
Y cố ý dùng phương pháp này để thăm dò Ninh Xu.
Ninh Xu mím môi, nắm ống tay áo, giả vờ như không nghe rõ.
Đây mới là thế giới đầu tiên thôi, nàng không muốn gia tăng độ khó cho bản thân.
Tạ Nhị nói tiếp: “Ngươi cũng uất ức y như cha mẹ ngươi, không có bản lĩnh kế thừa tài sản của bọn họ, cuối cùng lại trở thành một con chó rơi xuống nước, bị đuổi khỏi Ôn gia.”
Ninh Xu: “...”
Như vậy còn chưa đủ, y nói: “À không, ngươi còn may mắn hơn cha mẹ ngươi một chút, ít nhất cũng có thể cậy thế của Hầu phủ.”
Không được rồi, càng nhẫn nhịn thì càng tức giận, càng nhún nhường thì càng thiệt thời, ngay cả tiểu bá vương được cưng chiều nàng cũng dám đắc tội thì còn phải sợ ai nữa chứ.
Nàng thở dài: “Đáng tiếc.”
Tạ Kỳ nhướng mày.
Ninh Xu mỉm cười nói: “Ta từng nghe một câu “không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, lúc trước còn không tin, trái lại bây giờ đã được nhìn thấy rồi.”
“Thế hệ này của Trấn Bắc Hầu phủ nếu không có Hầu gia, e rằng dựa vào tính cách của Nhị gia và Tam gia, chắc là không thể chống đỡ được Hầu phủ.”
Nàng cong môi, trong đôi mắt to tròn mang theo ý cười, vì thế, ngoại trừ bản thân nàng, không người nào biết được nàng đang nói những lời trái lương tâm.
Về phần lão phu nhân, tuy rằng lo lắng Tạ Tam vì quá cố chấp mà chịu thiệt, nhưng bà ấy đã lớn tuổi, dù biết những lời này chưa chắc là thật, vẫn thích nghe người khác khen ngợi.
Bà ấy cười tươi đến mức không khép được miệng: “Đứa nhỏ này, còn biết hù dọa ta nữa à!”
Lão phu nhân nghe Ninh Xu dụ dỗ thì rất vui vẻ, kêu Lưu ma ma cầm một chuỗi phật châu đã được làm phép tới, tặng cho Ninh Xu, còn kêu nàng thường xuyên đến chơi với bà ấy: “Lão Tam tính tình nóng nảy, thời gian này mong con bao dung một chút, có uất ức gì thì cứ đến tìm ta, ta làm chủ cho con.
Sau khi rời khỏi viện của lão phu nhân, Ngọc Bình nói: “Ôn cô nương, lão phu nhân rất thích ngài.”
Ninh Xu vô thức lần chuỗi phật châu trong tay.
Đây là chuyện tốt, sau này nàng và Tạ Tam chắc chắn sẽ còn xung đột với nhau, nhưng chỉ cần không phải chuyện quá tồi tệ thì sẽ không sao, dù sao cũng có Hầu gia và lão phu nhân nhìn thấy.
Nàng cần phải suy nghĩ thêm về góc độ này.
Mới vừa đi được một đoạn ngắn, Ninh Xu lại nhìn thấy trong đình trên núi có người.
Người nọ mặc một bộ quần áo bằng gấm trắng tinh, tóc búi trên đỉnh đầu, dùng trâm ngọc màu xanh cố định lại. Y rất khí phách, lông mày chạm tóc mai, khuôn mặt tuấn tú và tao nhã, pha lẫn chút phóng khoáng.
Không cần Ngọc Bình nhắc nhở, chỉ cần thấy đôi mắt người nọ có ba phần giống với Hầu gia và Tạ Loan, nàng cũng có thể đoán biết được, y là Tạ Nhị gia, Tạ Kỳ.
Người nọ đang đứng dựa vào cột đình, bên cạnh có một tỳ nữ xinh đẹp đang pha trà cho y.
Ninh Xu dừng bước.
Tạ Kỳ không thuộc phạm vi công lược của nàng, hơn nữa, y cũng không giống Tạ Dữ, sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ phát triển nhiệm vụ của nàng, cần nàng quan tâm.
Đơn giản mà nói, trong nhiệm vụ của nàng, y chỉ là một người ngoài cuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Bình thấy nàng dừng lại, lên tiếng hỏi: “Cô nương, có chuyện gì vậy?”
Ninh Xu cúi đầu: “Có đường vòng nào có thể quay về hay không?”
Ngọc Bình ngẩn ra, cũng không hạ giọng: “Nếu muốn đi đường vòng thì phải đi rất xa.”
Còn hỏi:
“Tại sao phải đi đường vòng chứ?”
Ninh Xu: “...”
“Không cần đi vòng.”
Giọng nói của nam nhân truyền ra từ trong đình. Y kéo dài giọng, hơi lười biếng nói:
“Ta đang chờ ngươi, lần này ngươi đi đường vòng, lần sau ta vẫn sẽ tìm ngươi.”
Sao người này tai thính quá vậy?
Ninh Xu hít sâu một hơi, bước lên phía trước rồi hành lễ: “Nhị công tử.”
Tạ Kỳ đảo mắt quan sát nàng: “Ngươi chính là người làm cho Tam đệ chịu thua thiệt, Ôn Ninh Xu.”
Ninh Xu cúi đầu: “Không dám nhận.”
Nàng hoảng hốt, Tạ Tam là đối tượng được cả Tạ gia cưng chiều, muốn công lược được Tạ Tam thì phải vượt qua ải của lão phu nhân, Hầu gia và Tạ Nhị này.
Tạ Kỳ ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Ninh Xu, giống như muốn xuyên qua thân thể để nhìn sâu vào nội tâm nàng, dưới ánh nhìn này, Ninh Xu vẫn không bị luống cuống.
Lát sau, y hạ giọng thật thấp, giống như đang lầm bầm: “Hèn chi đại ca...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Xu hơi ngẩng đầu.
Y nhướng mày, che giấu sự lạnh lẽo dưới đáy mắt, cong môi cười: “Ta đã điều tra ngươi, cha mẹ đều bị giết, còn rất uất ức.”
Ngọc Bình căng thẳng, lén lút nhìn Ninh Xu.
Tạ Kỳ cố ý chọc giận nàng.
Lúc tức giận, con người sẽ để lộ rõ tính cách chân thật nhất.
Y cố ý dùng phương pháp này để thăm dò Ninh Xu.
Ninh Xu mím môi, nắm ống tay áo, giả vờ như không nghe rõ.
Đây mới là thế giới đầu tiên thôi, nàng không muốn gia tăng độ khó cho bản thân.
Tạ Nhị nói tiếp: “Ngươi cũng uất ức y như cha mẹ ngươi, không có bản lĩnh kế thừa tài sản của bọn họ, cuối cùng lại trở thành một con chó rơi xuống nước, bị đuổi khỏi Ôn gia.”
Ninh Xu: “...”
Như vậy còn chưa đủ, y nói: “À không, ngươi còn may mắn hơn cha mẹ ngươi một chút, ít nhất cũng có thể cậy thế của Hầu phủ.”
Không được rồi, càng nhẫn nhịn thì càng tức giận, càng nhún nhường thì càng thiệt thời, ngay cả tiểu bá vương được cưng chiều nàng cũng dám đắc tội thì còn phải sợ ai nữa chứ.
Nàng thở dài: “Đáng tiếc.”
Tạ Kỳ nhướng mày.
Ninh Xu mỉm cười nói: “Ta từng nghe một câu “không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, lúc trước còn không tin, trái lại bây giờ đã được nhìn thấy rồi.”
“Thế hệ này của Trấn Bắc Hầu phủ nếu không có Hầu gia, e rằng dựa vào tính cách của Nhị gia và Tam gia, chắc là không thể chống đỡ được Hầu phủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro