Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu
Thâm Trạch (39)
Phát Điện Cơ
2024-11-14 12:37:46
Tạ Kỳ mặc quan phục bước ra từ chiếc kiệu lụa khổng tước ở lối vào bên hông Hầu phủ.
Giờ này, nha môn Hộ Bộ còn chưa phân tán, y thấy chương trình nghị sự hôm nay đều đã làm xong, dứt khoát về sớm với lý do đã cùng với Lễ Bộ tham vấn ý kiến kinh phí cho Vạn Thọ Tiết.
Y đang chuẩn bị bước vào Hầu phủ thì bỗng nhiên cách đó không ca có một tỳ nữ loạng choạng chạy đến: “Nhị gia!”
Tạ Kỳ nhận ra đây chính là tỳ nữ Hầu phủ phân cho Ôn Ninh Xu.
Ngọc Bình chạy vội làm rớt một chiếc hài, vẻ mặt hoảng loạn nghẹn ngào nói: “Mau, cứu mạng Ôn cô nương!”
Tạ Kỳ phân phó người hầu bên cạnh: “Mau đi dắt hai con ngựa!”
Nhân lúc này, y cũng biết được mọi từ đầu tới đuôi, ánh mắt sắc bén: “Ngươi bỏ mặc nàng ấy ở đó?”
Ngọc Bình lau nước mắt, toàn thân run rẩy khóc nấc: “Ta không biết nên làm cái gì bây giờ…”
“Ngu xuẩn!”
Tạ Kỳ phất tay áo, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ còn lại sương thu dày đặc: “Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì thì ngươi đi chết đi.”
Tạ nhị phong lưu, trước giờ đối đãi với nữ tử đều rất khoan dung ôn hoà.
Ngọc Bình trước kia tuy có nghe qua y lãnh đạm với nữ tử phong trần từng tìm tới cửa, nhưng đây lại là lần đầu tiên đối diện trực tiếp với nụ cười lạnh lùng của y.
Nàng chợt rùng mình, khụt khịt hai tiếng.
Hai con ngựa, bản thân Tạ Kỳ cưỡi một con, con còn lại gã người hầu của y mang theo Ngọc Bình chỉ đường.
Vó ngựa đạp bụi đất bốc lên cuồn cuộn, vừa nhìn thấy quan lão gia, người đi đường đồng loạt tránh sang một bên.
Lúc sau, Tạ Kỳ trở lại địa điểm ban nãy, ngay ngắn xuống ngựa, ánh mắt sắc bén phát hiện có hai người từ con hẻm cũ đi ra ngoài.
Một người tất nhiên là Ninh xu, vẫn còn nguyên vẹn.
May là nàng không sao cả.
Sau lưng nàng là một nam nhân cao lớn với khuôn mặt xa lạ.
Bọn họ lần lượt đi tới, Ninh Xu quay đầu lại, không biết nên nói gì với nam nhân đó, mà hắn lại chăm chăm nhìn thẳng vào mặt nàng, có thể nói là vô cùng mạo phạm.
Nhưng nàng lại không để ý, nghiêng người mỉm cười nhìn hắn.
Đồng tử nam nhân đó sáng lên rõ rệt.
Tạ Kỳ chau mày.
Mấy ngày trước, Tạ Loan chạy tới nói với y rằng Ôn Ninh Xu đã có hôn phu, chuyện này khiến cho vị thiếu gia trước nay vô ưu vô lo như Tạ Loan phải bồn chồn không yên, hai mắt giống như gấu trúc.
Nam nhân đứng bên cạnh Ninh Xu đã khiến Tạ Kỳ nhớ tới chuyện này.
Ngọc Bình chạy tới hỏi: “Cô nương, người không sao chứ?”
Ninh Xu ngoái đầu lại thì thấy đó là nhóm người Hầu phủ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm:
“Không sao rồi.”
Lại nhìn Tạ Kỳ gật đầu, nàng không nghĩ tới Ngọc Bình lại có thể gọi y tới.
Tạ Kỳ liếc mắt Đoạn Hiển, chợt nói: “Đây là hôn phu của ngươi?”
Hôn phu là lý do thoái thác, Ninh Xu chỉ nói qua với Lương thị và Tạ Loan, nàng sửng sốt đang định mở miệng, Đoạn Hiển vốn dĩ đứng sau lưng nàng đột nhiên lại bước lên trước một bước.
Hắn dùng nửa người đứng chắn nàng ở phía sau, bóng dáng cao lớn như là có thể che chở được mọi thứ.
Hắn trầm mặc nhìn Tạ Kỳ, động tác này căn bản là đang cam chịu bị y chất vấn.
Tạ Kỳ nhếch mép cười khẩy.
Giờ này, nha môn Hộ Bộ còn chưa phân tán, y thấy chương trình nghị sự hôm nay đều đã làm xong, dứt khoát về sớm với lý do đã cùng với Lễ Bộ tham vấn ý kiến kinh phí cho Vạn Thọ Tiết.
Y đang chuẩn bị bước vào Hầu phủ thì bỗng nhiên cách đó không ca có một tỳ nữ loạng choạng chạy đến: “Nhị gia!”
Tạ Kỳ nhận ra đây chính là tỳ nữ Hầu phủ phân cho Ôn Ninh Xu.
Ngọc Bình chạy vội làm rớt một chiếc hài, vẻ mặt hoảng loạn nghẹn ngào nói: “Mau, cứu mạng Ôn cô nương!”
Tạ Kỳ phân phó người hầu bên cạnh: “Mau đi dắt hai con ngựa!”
Nhân lúc này, y cũng biết được mọi từ đầu tới đuôi, ánh mắt sắc bén: “Ngươi bỏ mặc nàng ấy ở đó?”
Ngọc Bình lau nước mắt, toàn thân run rẩy khóc nấc: “Ta không biết nên làm cái gì bây giờ…”
“Ngu xuẩn!”
Tạ Kỳ phất tay áo, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ còn lại sương thu dày đặc: “Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì thì ngươi đi chết đi.”
Tạ nhị phong lưu, trước giờ đối đãi với nữ tử đều rất khoan dung ôn hoà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Bình trước kia tuy có nghe qua y lãnh đạm với nữ tử phong trần từng tìm tới cửa, nhưng đây lại là lần đầu tiên đối diện trực tiếp với nụ cười lạnh lùng của y.
Nàng chợt rùng mình, khụt khịt hai tiếng.
Hai con ngựa, bản thân Tạ Kỳ cưỡi một con, con còn lại gã người hầu của y mang theo Ngọc Bình chỉ đường.
Vó ngựa đạp bụi đất bốc lên cuồn cuộn, vừa nhìn thấy quan lão gia, người đi đường đồng loạt tránh sang một bên.
Lúc sau, Tạ Kỳ trở lại địa điểm ban nãy, ngay ngắn xuống ngựa, ánh mắt sắc bén phát hiện có hai người từ con hẻm cũ đi ra ngoài.
Một người tất nhiên là Ninh xu, vẫn còn nguyên vẹn.
May là nàng không sao cả.
Sau lưng nàng là một nam nhân cao lớn với khuôn mặt xa lạ.
Bọn họ lần lượt đi tới, Ninh Xu quay đầu lại, không biết nên nói gì với nam nhân đó, mà hắn lại chăm chăm nhìn thẳng vào mặt nàng, có thể nói là vô cùng mạo phạm.
Nhưng nàng lại không để ý, nghiêng người mỉm cười nhìn hắn.
Đồng tử nam nhân đó sáng lên rõ rệt.
Tạ Kỳ chau mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày trước, Tạ Loan chạy tới nói với y rằng Ôn Ninh Xu đã có hôn phu, chuyện này khiến cho vị thiếu gia trước nay vô ưu vô lo như Tạ Loan phải bồn chồn không yên, hai mắt giống như gấu trúc.
Nam nhân đứng bên cạnh Ninh Xu đã khiến Tạ Kỳ nhớ tới chuyện này.
Ngọc Bình chạy tới hỏi: “Cô nương, người không sao chứ?”
Ninh Xu ngoái đầu lại thì thấy đó là nhóm người Hầu phủ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm:
“Không sao rồi.”
Lại nhìn Tạ Kỳ gật đầu, nàng không nghĩ tới Ngọc Bình lại có thể gọi y tới.
Tạ Kỳ liếc mắt Đoạn Hiển, chợt nói: “Đây là hôn phu của ngươi?”
Hôn phu là lý do thoái thác, Ninh Xu chỉ nói qua với Lương thị và Tạ Loan, nàng sửng sốt đang định mở miệng, Đoạn Hiển vốn dĩ đứng sau lưng nàng đột nhiên lại bước lên trước một bước.
Hắn dùng nửa người đứng chắn nàng ở phía sau, bóng dáng cao lớn như là có thể che chở được mọi thứ.
Hắn trầm mặc nhìn Tạ Kỳ, động tác này căn bản là đang cam chịu bị y chất vấn.
Tạ Kỳ nhếch mép cười khẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro