Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu
Thâm Trạch (42)
Phát Điện Cơ
2024-11-14 12:37:46
Lăn lộn như vậy khiến cho việc trở về Hầu phủ muộn hơn một chút so với kế hoạch.
Ninh Xu đi trước bái kiến lão phu nhân, lão phu nhân chân tay không tiện nên không đến trang viên thăm nàng, nhưng thật ra có sai Lưu ma ma mang theo không ít đồ bổ qua đó vài lần.
Sau khi Ninh Xu rời đi, lão phu nhân trầm ngâm nói: “Đứa nhỏ này không tồi.”
Lưu ma ma nghe ra thứ gì đó liền cúi người nhỏ giọng nói, lão phu nhân hơi ngạc nhiên: “Ngươi nói lão Tam ấy hả?”
Lão Tam không thích nữ sắc, vẫn luôn phản đối chuyện nghị thân, lão phu nhân lo hắn không thích phụ nữ.
Lưu ma ma thở dài nói: “Nô tỳ cũng chỉ là nghe đồn thôi, Thanh Trúc ở Phùng Thời viện kia ngày thường rất tùy tiện, mà lúc này lại ngậm chặt miệng không chịu giải thích rõ ràng.”
Lão phu nhân đứng dậy bước hai bước, nói nhỏ: “Nếu như lão Tam thích...”
Bên kia, Ninh Xu trở về sương phòng.
Sương phòng ở hầu phủ nơi mà nàng ở vẫn luôn có người dọn dẹp sạch sẽ thoáng mát, đồ vật bên trong cũng không thiếu.
Mới vừa ngồi xuống Ninh Xu liền mở giao diện ra xem thành tựu của mình.
【Nam nhân bình thường không hiếm thấy】
Tiêu chí của thành tựu là , một tên tiểu nhân điên cuồng lật mặt, chỉ cần hắn đeo mặt nạ lên là có thể che dấu đi sự xảo quyệt vốn có.
Hệ thống chưa nói điều kiện kích hoạt là gì, Ninh Xu cũng nên biết Đoạn Hiển vẫn còn một thân phận khác.
Có điều, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ gặp lại.
Ninh Xu thu hồi giao diện, lại thấy Ngọc Bình đã rót xong ly trà, đứng bên cạnh nàng lắp bắp.
Nha đầu này lần đầu tiên bị như vậy, Ninh Xu cảm thấy buồn cười: “Ngươi yên tâm, việc lần này ta không trách ngươi.”
Ngọc Bình ngây người.
Nàng ta đã nghe Ninh xu trấn an rất nhiều lần nhưng duy chỉ có lần này nàng ta không thể vui nổi, oan ức nói: “Cô nương, ta không có ý đó, chỉ là ta cảm thấy ngươi giống như cha mẹ của ta vậy…”
Ninh Xu: “?”
Ngọc Bình phản ứng lại: “Không, ta cũng không có ý đó.”
Nàng không biết phải diễn tả như thế nào, nàng muốn nói, Ninh Xu như cha mẹ, chỉ có Ninh Xu coi nàng như con người, từ nay về sau sẽ không lừa Ninh Xu nữa.
Nhưng tự nhiên nói như vậy thì thật là kỳ cục, nàng xấu hổ cúi đầu, lại nghe thấy Ninh Xu cười: “Aizz, con gái ngoan.”
Ngọc Bình đỏ bừng mặt.
Ninh Xu kéo cái đôn tròn tới kêu Ngọc Bình ngồi xuống, vừa nhìn vừa rót nước cho nàng ta cười nói: “Ngươi cũng đã mệt cả ngày rồi, uống trà đi, lần này phải cảm ơn ngươi.”
Ngọc Bình cầm ly nước nhỏ giọng nói: “Là ta nên cảm ơn cô nương.”
Phát hiện Ninh Xu chống tay vào má nhìn mình chằm chằm, nàng ta tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Ninh Xu nói: “Không có gì, đang xem xem nữ nhi ngoan của ta đáng yêu tới mức nào.”
Ngọc Bình dậm chân: “Cô nương!”
Ngăn cách giữa hai người đến bây giờ mới được phá vỡ, Ngọc Bình tiến tới đẩy Ninh Xu đi chơi, lúc sau chưa nhìn thấy bóng dáng của Tạ Tri Hạnh đâu nhưng lại thấy giọng nói của nàng ta: “A Xu tỷ tỷ!”
Ninh Xu vừa đứng dậy liền nhìn thấy cô gái nhỏ mang trên mình bộ xiêm y màu vàng nhạt lướt tới ngưỡng cửa nhanh như một cơn gió, nhào vào trong lòng nàng: “Cuối cùng tỷ cũng đã về rồi!”
Ninh Xu cảm giác con bé càng ngày càng cao, xoa xoa đầu cô bé: “Phải, tỷ đã về rồi!”
Mới đầu, Tạ Tri Hạnh còn ở cùng trang viên với Ninh Xu, sau đó Tạ Dữ lại mời nữ tiên sinh tới dạy vỡ lòng cho con của mình, Tạ Tri Hạnh mới bị bắt quay trở về.
Cả hai đã không gặp nhau một thời gian.
Tạ Tri Hạnh ngẩng đầu nhìn thẳng Ninh Xu, vô cùng nhớ xoa xoa tay Ninh Xu nói: “A Xu tỷ tỷ, muội tưởng giờ Thân tỷ về, nên đã tới trước một lần, nhưng lại không thấy tỷ ở đây, sao giờ tỷ mới về.”
Ngọc Bình mồm mép nhanh nhảu nói: “Trên đường tới đây bọn ta gặp chút rắc rối, có người muốn bắt cóc cô nương.”
Tạ Tri Hạnh đột nhiên sửng sốt, nắm chặt y phục của Ninh Xu: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Loại chuyện này không thích hợp để nói với một đứa trẻ, Ngọc Bình hiểu ra mình đã lỡ lời nên lảng sang chuyện khác, Tạ Tri Hạnh đương nhiên không chịu.
Không ai thích cảm giác “Cả thế giới đều biết chỉ mình ta không biết”, hoặc là từ đầu tới cuối đừng có nói, hoặc là phải nói rõ ràng mọi chuyện.
Huống hồ, Tạ Tri Hạnh không giống như những đứa trẻ bình thường khác, cô bé cực kỳ mẫn cảm.
Ninh Xu nhìn Ngọc Bình nói: “Ngươi tới nói đi.”
Nàng bế Tạ Tri Hạnh đặt lên đùi mình, kể mọi chuyện cho cô bé nghe.
Tạ Tri Hạnh lúc hiểu lúc không, quay đầu suy nghĩ nhưng lại vẫn có điểm không rõ nói: “Sao A Xu tỷ tỷ lại biết được tên tiểu nhị kia là người xấu?”
Ninh Xu gãi mũi: “Điều này thì cần phải quan sát.”
Ninh Xu đi trước bái kiến lão phu nhân, lão phu nhân chân tay không tiện nên không đến trang viên thăm nàng, nhưng thật ra có sai Lưu ma ma mang theo không ít đồ bổ qua đó vài lần.
Sau khi Ninh Xu rời đi, lão phu nhân trầm ngâm nói: “Đứa nhỏ này không tồi.”
Lưu ma ma nghe ra thứ gì đó liền cúi người nhỏ giọng nói, lão phu nhân hơi ngạc nhiên: “Ngươi nói lão Tam ấy hả?”
Lão Tam không thích nữ sắc, vẫn luôn phản đối chuyện nghị thân, lão phu nhân lo hắn không thích phụ nữ.
Lưu ma ma thở dài nói: “Nô tỳ cũng chỉ là nghe đồn thôi, Thanh Trúc ở Phùng Thời viện kia ngày thường rất tùy tiện, mà lúc này lại ngậm chặt miệng không chịu giải thích rõ ràng.”
Lão phu nhân đứng dậy bước hai bước, nói nhỏ: “Nếu như lão Tam thích...”
Bên kia, Ninh Xu trở về sương phòng.
Sương phòng ở hầu phủ nơi mà nàng ở vẫn luôn có người dọn dẹp sạch sẽ thoáng mát, đồ vật bên trong cũng không thiếu.
Mới vừa ngồi xuống Ninh Xu liền mở giao diện ra xem thành tựu của mình.
【Nam nhân bình thường không hiếm thấy】
Tiêu chí của thành tựu là , một tên tiểu nhân điên cuồng lật mặt, chỉ cần hắn đeo mặt nạ lên là có thể che dấu đi sự xảo quyệt vốn có.
Hệ thống chưa nói điều kiện kích hoạt là gì, Ninh Xu cũng nên biết Đoạn Hiển vẫn còn một thân phận khác.
Có điều, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ gặp lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Xu thu hồi giao diện, lại thấy Ngọc Bình đã rót xong ly trà, đứng bên cạnh nàng lắp bắp.
Nha đầu này lần đầu tiên bị như vậy, Ninh Xu cảm thấy buồn cười: “Ngươi yên tâm, việc lần này ta không trách ngươi.”
Ngọc Bình ngây người.
Nàng ta đã nghe Ninh xu trấn an rất nhiều lần nhưng duy chỉ có lần này nàng ta không thể vui nổi, oan ức nói: “Cô nương, ta không có ý đó, chỉ là ta cảm thấy ngươi giống như cha mẹ của ta vậy…”
Ninh Xu: “?”
Ngọc Bình phản ứng lại: “Không, ta cũng không có ý đó.”
Nàng không biết phải diễn tả như thế nào, nàng muốn nói, Ninh Xu như cha mẹ, chỉ có Ninh Xu coi nàng như con người, từ nay về sau sẽ không lừa Ninh Xu nữa.
Nhưng tự nhiên nói như vậy thì thật là kỳ cục, nàng xấu hổ cúi đầu, lại nghe thấy Ninh Xu cười: “Aizz, con gái ngoan.”
Ngọc Bình đỏ bừng mặt.
Ninh Xu kéo cái đôn tròn tới kêu Ngọc Bình ngồi xuống, vừa nhìn vừa rót nước cho nàng ta cười nói: “Ngươi cũng đã mệt cả ngày rồi, uống trà đi, lần này phải cảm ơn ngươi.”
Ngọc Bình cầm ly nước nhỏ giọng nói: “Là ta nên cảm ơn cô nương.”
Phát hiện Ninh Xu chống tay vào má nhìn mình chằm chằm, nàng ta tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Ninh Xu nói: “Không có gì, đang xem xem nữ nhi ngoan của ta đáng yêu tới mức nào.”
Ngọc Bình dậm chân: “Cô nương!”
Ngăn cách giữa hai người đến bây giờ mới được phá vỡ, Ngọc Bình tiến tới đẩy Ninh Xu đi chơi, lúc sau chưa nhìn thấy bóng dáng của Tạ Tri Hạnh đâu nhưng lại thấy giọng nói của nàng ta: “A Xu tỷ tỷ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Xu vừa đứng dậy liền nhìn thấy cô gái nhỏ mang trên mình bộ xiêm y màu vàng nhạt lướt tới ngưỡng cửa nhanh như một cơn gió, nhào vào trong lòng nàng: “Cuối cùng tỷ cũng đã về rồi!”
Ninh Xu cảm giác con bé càng ngày càng cao, xoa xoa đầu cô bé: “Phải, tỷ đã về rồi!”
Mới đầu, Tạ Tri Hạnh còn ở cùng trang viên với Ninh Xu, sau đó Tạ Dữ lại mời nữ tiên sinh tới dạy vỡ lòng cho con của mình, Tạ Tri Hạnh mới bị bắt quay trở về.
Cả hai đã không gặp nhau một thời gian.
Tạ Tri Hạnh ngẩng đầu nhìn thẳng Ninh Xu, vô cùng nhớ xoa xoa tay Ninh Xu nói: “A Xu tỷ tỷ, muội tưởng giờ Thân tỷ về, nên đã tới trước một lần, nhưng lại không thấy tỷ ở đây, sao giờ tỷ mới về.”
Ngọc Bình mồm mép nhanh nhảu nói: “Trên đường tới đây bọn ta gặp chút rắc rối, có người muốn bắt cóc cô nương.”
Tạ Tri Hạnh đột nhiên sửng sốt, nắm chặt y phục của Ninh Xu: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Loại chuyện này không thích hợp để nói với một đứa trẻ, Ngọc Bình hiểu ra mình đã lỡ lời nên lảng sang chuyện khác, Tạ Tri Hạnh đương nhiên không chịu.
Không ai thích cảm giác “Cả thế giới đều biết chỉ mình ta không biết”, hoặc là từ đầu tới cuối đừng có nói, hoặc là phải nói rõ ràng mọi chuyện.
Huống hồ, Tạ Tri Hạnh không giống như những đứa trẻ bình thường khác, cô bé cực kỳ mẫn cảm.
Ninh Xu nhìn Ngọc Bình nói: “Ngươi tới nói đi.”
Nàng bế Tạ Tri Hạnh đặt lên đùi mình, kể mọi chuyện cho cô bé nghe.
Tạ Tri Hạnh lúc hiểu lúc không, quay đầu suy nghĩ nhưng lại vẫn có điểm không rõ nói: “Sao A Xu tỷ tỷ lại biết được tên tiểu nhị kia là người xấu?”
Ninh Xu gãi mũi: “Điều này thì cần phải quan sát.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro