Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Chương 23
2024-08-18 16:15:26
“Sư thúc, mạo phạm.”
Bên tai Nguyễn Tiểu Ly vang lên một giọng nói trầm thấp, nàng còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị người ta mang theo bay về phía chân trời.
Tốc độ ngự kiếm của Bách Lý Diêm Khể rất nhanh, Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy tiếng gió vù vù thổi qua bên cạnh.
Điều khiến Nguyễn Tiểu Ly không thể bỏ qua chính là cái tay trên eo kia. Tay của Bách Lý Diêm Khể đang nắm hông nàng, còn lưng nàng thì hơi dán vào ngực hắn.
Cơ thể của Bách Lý Diêm Khể có nhiệt độ rất cao, đứng gần như vậy nên nàng có thể cảm giác được rõ ràng.
Tuy biết rằng nhiệt độ cơ thể của nam nhân khá cao, nhưng nàng vẫn mất tự nhiên, luôn cảm thấy chạm vào có chút nóng bỏng.
Không được tự nhiên không chỉ có một mình Nguyễn Tiểu Ly. Trong khoảnh khắc ôm Nguyễn Tiểu Ly vào lồng ngực, ký ức về đêm trúng dược được ôm sư thúc lại xông lên trong đầu Bách Lý Diêm Khể.
Trong ngực là sư thúc mềm mại nhỏ xinh khiến hắn phút chốc hoảng loạn, chỉ biết ngự kiếm nhanh hơn để dùng tiếng gió vù vù che giấu đi nhịp tim đang đập nhanh.
Cũng may sư thúc thấp hơn hắn, hơn nữa nàng cũng không quay đầu lại, nếu không nàng nhất định sẽ phát giác hắn khác thường.
Tuy gương mặt Bách Lý Diêm Khể lúc này vô cảm, nhưng hai tai đã ửng đỏ.
Tốc độ ngự kiếm Bách Lý Diêm Khể quá nhanh, chỉ trong chốc lát họ đã thấy được đỉnh núi Tiên Môn và rất nhiều đại điện, cùng với quảng trường khổng lồ ở tít đằng xa.
Khi nhìn thấy những thứ này, Bách Lý Diêm Khể bất giác thả chậm tốc độ.
Nhanh như vậy đã đến, hắn sắp phải buông sư thúc ra rồi sao?
Bách Lý Diêm Khể cứ vậy mà giảm tốc độ phi hành, đột nhiên trong lòng có một ý tưởng táo bạo xông ra, hắn muốn ôm sư thúc lâu hơn một chút, thậm chí còn muốn luôn luôn ôm sư thúc…
Nhưng cho dù bay chậm như thế nào thì trước sau gì vẫn phải đến đích.
Những đệ tử đã đến trước ngẩng đầu thấy Bách Lý Diêm Khể và Nguyễn Tiểu Ly cùng đứng trên tiên kiếm, tức khắc trong ánh mắt bọn họ đều toát lên vẻ hiếu kỳ. Mà nữ đệ tử nào đó còn có thêm kinh ngạc, thậm chí là ghen ghét.
Chẳng lẽ sư thúc không biết tự ngự kiếm phi hành sao? Một hai phải bám lấy sư huynh, sư huynh thế mà còn ôm nàng ta!
Đáng giận, giỏi cho một Nguyễn Ly tâm cơ. Sư huynh sau này nhất định sẽ trở thành chưởng môn đời kế tiếp, phế vật Nguyễn Ly chắc chắn đang tính toán cho tương lai của bản thân.
Nguyễn Tiểu Ly rũ mắt, bất kỳ ánh mắt gì cũng đều xem như không thấy, nàng bình tĩnh nhảy xuống tiên kiếm.
Bách Lý Diêm Khể cũng thu lại tiên kiếm của mình, sau đó đứng cạnh nàng giống như một học sinh ngoan ngoãn.
Tất cả đệ tử Vân Tiên Tông đã đến, người của núi Tiên Môn lập tức ra nghênh đón.
“Nhóm tiên hữu đến rồi! Đại hội ba ngày sau mới bắt đầu, các vị tiên hữu mời theo bên này, chúng ta đã sắp xếp xong nhã gian cho các vị nghỉ ngơi.” Một tiểu đồng phụ trách dẫn đường nói.
Đừng nhìn vị tiểu đồng này thoạt nhìn tuổi nhỏ, bộ dáng khả ái non nớt mà lầm, tuổi tác và tu vi của hắn không hề nhỏ chút nào.
Nguyễn Tiểu Ly dẫn các đệ tử đi theo.
Tiểu tiên đồng đưa bọn họ đến một rừng trúc, xa xa trong rừng thấp thoáng một tòa cung điện. Hắn giới thiệu: “Đây là nơi được chuẩn bị cho các vị tiên hữu ở tạm, mỗi ngày sẽ có người đưa thức ăn tới đây. Núi Tiên Môn có quy định sau nửa đêm không được đi lại ở trong núi, hy vọng các vị tiên
hữu chấp hành. Ba ngày sau là đại hội, trong mấy ngày này các vị ở đây nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Được, đa tạ.”
“Không có gì, tiểu đồng không quấy rầy các vị nữa.” Nói xong, tiểu tiên đồng liền rời đi.
Cả tòa cung điện ở sâu trong rừng trúc này cực kỳ lớn và có rất nhiều sân, hoàn toàn có thể chia ra mỗi người một gian.
Nguyễn Tiểu Ly chọn một gian nhà tương đối hẻo lánh. Nàng thích yên tĩnh.
Bách Lý Diêm Khể chọn một cái ở cách vách nàng, hắn nói: “Sư thúc, hung thủ còn ở trong nhóm chúng ta, suốt đường đi ta vẫn chưa bắt được hắn, ba ngày này ta sẽ ở gần sư thúc để bảo vệ người.”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu.
Ở đi. Chỉ cần Bách Lý Diêm Khể yên tĩnh không quấy rầy nàng thì cứ ở thoải mái.
Tiểu Ác nằm trên sàn nhà trong không gian, phía trên là một màn hình có thể thấy hình ảnh bên ngoài. Nó cười nói: “Nam chính đối xử với cô rất tốt nha.”
Bảo vệ sư thúc? Ký chủ của nó chính là hung thủ, ký chủ sẽ tự giết mình chắc?
…Không đúng, ký chủ hình như sẽ tự giết mình.
Tiểu Ác không quên Nguyễn Tiểu Ly là tự sát mà chết.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn quanh căn phòng, toàn bộ nội thất đều được làm bằng gỗ, cũng không biết là gỗ gì mà lại tỏa ra mùi hương nhè nhẹ có thể an
thần. Hơn nữa, trong phòng có trà nóng được pha sẵn, trên bàn còn đặt hai đĩa điểm tâm.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống, chỉnh trang lại xiêm y của mình một hồi rồi bắt đầu uống trà và thưởng thức điểm tâm ở đây.
Tiểu Ác chịu không nổi bèn nói: “Cô nói xem, cô mỗi ngày cũng rất biết cách sinh hoạt, nào là chơi chim, làm vườn, phẩm trà, đọc sách, ta thật sự không hiểu được một người như thế vì sao còn muốn tự tử.”
Tuy rằng thoạt nhìn tính tính của Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt, nhưng thái độ sống cũng không giống như là một người không thiết sống.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ngươi thấy chỉ là ta của hiện tại.”
Bây giờ nàng quả thật sống rất tốt.
Tiểu Ác: “Trước kia cô có bộ dáng gì? Thời điểm ta gặp cô là lúc cô vừa tự sát chết, chỉ còn là một linh hồn đang phiêu bạt trong không trung.
Nhưng nơi cô ở là một biệt thự ven biển, nằm trên con đường đầy rẫy biệt thự như thế thì hẳn nhà cô rất có tiền cũng có quyền thế mới đúng. Làm
sao đang êm đẹp lại nghĩ quẩn trong lòng vậy chứ?”
Nguyễn Tiểu Ly không nói lời nào, chuyên tâm nhấm nháp điểm tâm trên bàn. Nàng cắn xuống một khối phục linh cao, ánh mắt hơi kinh hỉ, chừng như muốn nói rất ngon.
Tiểu Ác: “…Cô trả lời bổn tiểu gia một tiếng thì sẽ chết à?”
Thật tình chưa thấy qua ký chủ không thích nói chuyện như vậy bao giờ.
Nguyễn Tiểu Ly: “Cô đơn.”
Tiểu Ác: “?”
Tiểu Ác suýt chút nữa không theo kịp lời nàng, giây tiếp theo nó mới hiểu được nàng nói gì. Bởi vì cô đơn nên mới nghĩ quẩn?
Có tiền có quyền thế, chỉ vì hai chữ cô đơn mà từ bỏ tất cả!
Tiểu Ác: “Chậc chậc, không hiểu được đầu óc nhân loại các cô suy nghĩ như thế nào. Không đúng, chính xác hơn là ta không hiểu được đầu óc của cô suy nghĩ như thế nào.”
Theo nó thì đại đa số người có tiền có quyền hẳn sẽ không luẩn quẩn trong lòng, người ta hưởng thụ còn không kịp nữa là.
Nguyễn Tiểu Ly dự định ba ngày này sẽ ở lì trong phòng không đi ra ngoài, ngồi yên chờ đại hội bắt đầu.
Mỗi ngày Bách Lý Diêm Khể đều sẽ tới bên ngoài viện của Nguyễn Tiểu Ly dạo quanh một vòng. Hắn cũng không biết mình tới làm gì, chỉ đơn giản là muốn đến nơi này. Đồng thời mấy đêm nay, hắn luôn vô thức mơ thấy hình ảnh mình ôm sư thúc, sáng sớm hôm sau…
Sắc mặt Bách Lý Diêm Khể đỏ lên.
Trong lòng hắn dường như cất giấu một con ác quỷ, hiện tại nó đã bị đánh thức, cái gì mà chính nhân quân tử, tu dưỡng, tất cả đều bị đánh tan.
Ngày thứ ba, Nguyễn Tiểu Ly muốn mang đệ tử đi làm quen sân thi đấu.
Đỉnh núi Tiên Môn có một lôi đài rất lớn nằm giữa quảng trường, xung quanh lôi đài sẽ được sắp xếp ghế dựa để khán giả ngồi xem tỷ thí. Các tiên sư đưa đệ tử đến sẽ được xếp ngồi trên cao quan sát.
Nguyễn Tiểu Ly dẫn các đệ tử đi tới, lập tức có một tiểu đồng chỉ đường: “Tiên hữu Vân Tiên Tông, vị trí ngồi xem ngày mai của các vị là ở phía tây.”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu. Bách Lý Diêm Khể dặn dò nhóm đệ tử: “Sau khi làm quen sân xong, mọi người hãy trở về nghỉ ngơi cho tốt, đừng đả tọa tu luyện quá nhiều.”
Bên tai Nguyễn Tiểu Ly vang lên một giọng nói trầm thấp, nàng còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị người ta mang theo bay về phía chân trời.
Tốc độ ngự kiếm của Bách Lý Diêm Khể rất nhanh, Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy tiếng gió vù vù thổi qua bên cạnh.
Điều khiến Nguyễn Tiểu Ly không thể bỏ qua chính là cái tay trên eo kia. Tay của Bách Lý Diêm Khể đang nắm hông nàng, còn lưng nàng thì hơi dán vào ngực hắn.
Cơ thể của Bách Lý Diêm Khể có nhiệt độ rất cao, đứng gần như vậy nên nàng có thể cảm giác được rõ ràng.
Tuy biết rằng nhiệt độ cơ thể của nam nhân khá cao, nhưng nàng vẫn mất tự nhiên, luôn cảm thấy chạm vào có chút nóng bỏng.
Không được tự nhiên không chỉ có một mình Nguyễn Tiểu Ly. Trong khoảnh khắc ôm Nguyễn Tiểu Ly vào lồng ngực, ký ức về đêm trúng dược được ôm sư thúc lại xông lên trong đầu Bách Lý Diêm Khể.
Trong ngực là sư thúc mềm mại nhỏ xinh khiến hắn phút chốc hoảng loạn, chỉ biết ngự kiếm nhanh hơn để dùng tiếng gió vù vù che giấu đi nhịp tim đang đập nhanh.
Cũng may sư thúc thấp hơn hắn, hơn nữa nàng cũng không quay đầu lại, nếu không nàng nhất định sẽ phát giác hắn khác thường.
Tuy gương mặt Bách Lý Diêm Khể lúc này vô cảm, nhưng hai tai đã ửng đỏ.
Tốc độ ngự kiếm Bách Lý Diêm Khể quá nhanh, chỉ trong chốc lát họ đã thấy được đỉnh núi Tiên Môn và rất nhiều đại điện, cùng với quảng trường khổng lồ ở tít đằng xa.
Khi nhìn thấy những thứ này, Bách Lý Diêm Khể bất giác thả chậm tốc độ.
Nhanh như vậy đã đến, hắn sắp phải buông sư thúc ra rồi sao?
Bách Lý Diêm Khể cứ vậy mà giảm tốc độ phi hành, đột nhiên trong lòng có một ý tưởng táo bạo xông ra, hắn muốn ôm sư thúc lâu hơn một chút, thậm chí còn muốn luôn luôn ôm sư thúc…
Nhưng cho dù bay chậm như thế nào thì trước sau gì vẫn phải đến đích.
Những đệ tử đã đến trước ngẩng đầu thấy Bách Lý Diêm Khể và Nguyễn Tiểu Ly cùng đứng trên tiên kiếm, tức khắc trong ánh mắt bọn họ đều toát lên vẻ hiếu kỳ. Mà nữ đệ tử nào đó còn có thêm kinh ngạc, thậm chí là ghen ghét.
Chẳng lẽ sư thúc không biết tự ngự kiếm phi hành sao? Một hai phải bám lấy sư huynh, sư huynh thế mà còn ôm nàng ta!
Đáng giận, giỏi cho một Nguyễn Ly tâm cơ. Sư huynh sau này nhất định sẽ trở thành chưởng môn đời kế tiếp, phế vật Nguyễn Ly chắc chắn đang tính toán cho tương lai của bản thân.
Nguyễn Tiểu Ly rũ mắt, bất kỳ ánh mắt gì cũng đều xem như không thấy, nàng bình tĩnh nhảy xuống tiên kiếm.
Bách Lý Diêm Khể cũng thu lại tiên kiếm của mình, sau đó đứng cạnh nàng giống như một học sinh ngoan ngoãn.
Tất cả đệ tử Vân Tiên Tông đã đến, người của núi Tiên Môn lập tức ra nghênh đón.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhóm tiên hữu đến rồi! Đại hội ba ngày sau mới bắt đầu, các vị tiên hữu mời theo bên này, chúng ta đã sắp xếp xong nhã gian cho các vị nghỉ ngơi.” Một tiểu đồng phụ trách dẫn đường nói.
Đừng nhìn vị tiểu đồng này thoạt nhìn tuổi nhỏ, bộ dáng khả ái non nớt mà lầm, tuổi tác và tu vi của hắn không hề nhỏ chút nào.
Nguyễn Tiểu Ly dẫn các đệ tử đi theo.
Tiểu tiên đồng đưa bọn họ đến một rừng trúc, xa xa trong rừng thấp thoáng một tòa cung điện. Hắn giới thiệu: “Đây là nơi được chuẩn bị cho các vị tiên hữu ở tạm, mỗi ngày sẽ có người đưa thức ăn tới đây. Núi Tiên Môn có quy định sau nửa đêm không được đi lại ở trong núi, hy vọng các vị tiên
hữu chấp hành. Ba ngày sau là đại hội, trong mấy ngày này các vị ở đây nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Được, đa tạ.”
“Không có gì, tiểu đồng không quấy rầy các vị nữa.” Nói xong, tiểu tiên đồng liền rời đi.
Cả tòa cung điện ở sâu trong rừng trúc này cực kỳ lớn và có rất nhiều sân, hoàn toàn có thể chia ra mỗi người một gian.
Nguyễn Tiểu Ly chọn một gian nhà tương đối hẻo lánh. Nàng thích yên tĩnh.
Bách Lý Diêm Khể chọn một cái ở cách vách nàng, hắn nói: “Sư thúc, hung thủ còn ở trong nhóm chúng ta, suốt đường đi ta vẫn chưa bắt được hắn, ba ngày này ta sẽ ở gần sư thúc để bảo vệ người.”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu.
Ở đi. Chỉ cần Bách Lý Diêm Khể yên tĩnh không quấy rầy nàng thì cứ ở thoải mái.
Tiểu Ác nằm trên sàn nhà trong không gian, phía trên là một màn hình có thể thấy hình ảnh bên ngoài. Nó cười nói: “Nam chính đối xử với cô rất tốt nha.”
Bảo vệ sư thúc? Ký chủ của nó chính là hung thủ, ký chủ sẽ tự giết mình chắc?
…Không đúng, ký chủ hình như sẽ tự giết mình.
Tiểu Ác không quên Nguyễn Tiểu Ly là tự sát mà chết.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn quanh căn phòng, toàn bộ nội thất đều được làm bằng gỗ, cũng không biết là gỗ gì mà lại tỏa ra mùi hương nhè nhẹ có thể an
thần. Hơn nữa, trong phòng có trà nóng được pha sẵn, trên bàn còn đặt hai đĩa điểm tâm.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống, chỉnh trang lại xiêm y của mình một hồi rồi bắt đầu uống trà và thưởng thức điểm tâm ở đây.
Tiểu Ác chịu không nổi bèn nói: “Cô nói xem, cô mỗi ngày cũng rất biết cách sinh hoạt, nào là chơi chim, làm vườn, phẩm trà, đọc sách, ta thật sự không hiểu được một người như thế vì sao còn muốn tự tử.”
Tuy rằng thoạt nhìn tính tính của Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt, nhưng thái độ sống cũng không giống như là một người không thiết sống.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ngươi thấy chỉ là ta của hiện tại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ nàng quả thật sống rất tốt.
Tiểu Ác: “Trước kia cô có bộ dáng gì? Thời điểm ta gặp cô là lúc cô vừa tự sát chết, chỉ còn là một linh hồn đang phiêu bạt trong không trung.
Nhưng nơi cô ở là một biệt thự ven biển, nằm trên con đường đầy rẫy biệt thự như thế thì hẳn nhà cô rất có tiền cũng có quyền thế mới đúng. Làm
sao đang êm đẹp lại nghĩ quẩn trong lòng vậy chứ?”
Nguyễn Tiểu Ly không nói lời nào, chuyên tâm nhấm nháp điểm tâm trên bàn. Nàng cắn xuống một khối phục linh cao, ánh mắt hơi kinh hỉ, chừng như muốn nói rất ngon.
Tiểu Ác: “…Cô trả lời bổn tiểu gia một tiếng thì sẽ chết à?”
Thật tình chưa thấy qua ký chủ không thích nói chuyện như vậy bao giờ.
Nguyễn Tiểu Ly: “Cô đơn.”
Tiểu Ác: “?”
Tiểu Ác suýt chút nữa không theo kịp lời nàng, giây tiếp theo nó mới hiểu được nàng nói gì. Bởi vì cô đơn nên mới nghĩ quẩn?
Có tiền có quyền thế, chỉ vì hai chữ cô đơn mà từ bỏ tất cả!
Tiểu Ác: “Chậc chậc, không hiểu được đầu óc nhân loại các cô suy nghĩ như thế nào. Không đúng, chính xác hơn là ta không hiểu được đầu óc của cô suy nghĩ như thế nào.”
Theo nó thì đại đa số người có tiền có quyền hẳn sẽ không luẩn quẩn trong lòng, người ta hưởng thụ còn không kịp nữa là.
Nguyễn Tiểu Ly dự định ba ngày này sẽ ở lì trong phòng không đi ra ngoài, ngồi yên chờ đại hội bắt đầu.
Mỗi ngày Bách Lý Diêm Khể đều sẽ tới bên ngoài viện của Nguyễn Tiểu Ly dạo quanh một vòng. Hắn cũng không biết mình tới làm gì, chỉ đơn giản là muốn đến nơi này. Đồng thời mấy đêm nay, hắn luôn vô thức mơ thấy hình ảnh mình ôm sư thúc, sáng sớm hôm sau…
Sắc mặt Bách Lý Diêm Khể đỏ lên.
Trong lòng hắn dường như cất giấu một con ác quỷ, hiện tại nó đã bị đánh thức, cái gì mà chính nhân quân tử, tu dưỡng, tất cả đều bị đánh tan.
Ngày thứ ba, Nguyễn Tiểu Ly muốn mang đệ tử đi làm quen sân thi đấu.
Đỉnh núi Tiên Môn có một lôi đài rất lớn nằm giữa quảng trường, xung quanh lôi đài sẽ được sắp xếp ghế dựa để khán giả ngồi xem tỷ thí. Các tiên sư đưa đệ tử đến sẽ được xếp ngồi trên cao quan sát.
Nguyễn Tiểu Ly dẫn các đệ tử đi tới, lập tức có một tiểu đồng chỉ đường: “Tiên hữu Vân Tiên Tông, vị trí ngồi xem ngày mai của các vị là ở phía tây.”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu. Bách Lý Diêm Khể dặn dò nhóm đệ tử: “Sau khi làm quen sân xong, mọi người hãy trở về nghỉ ngơi cho tốt, đừng đả tọa tu luyện quá nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro