Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Ký Chủ Thoạt Nh...
2024-08-18 16:15:26
Dấu chân nhỏ như vậy, có thể khẳng định chín phần là của nữ tử…
Bách Lý Diêm Khể nhớ đến lời nói của sư thúc, hung thủ giết người tương đối thấp, mà nữ nhân bình thường sẽ thấp hơn nam nhân. Như vậy, có phải có thể kết luận sơ bộ hung thủ là một nữ tử rồi không?
Đâm nhiều nhát dao rồi lại siết cổ, có sở thích hành hạ đến chết.
Người có yêu thích như vậy hẳn sẽ mang đến cho người khác cảm giác âm u.
Bách Lý Diêm Khể tự hỏi một hồi, sau đó quyết định trở về điều tra tất cả những người thấp bé và các nữ đệ tử, hỏi bọn họ vào giờ Tý tối hôm qua đã ở đâu.
Trong tông môn lại lần nữa xảy ra vụ việc giết người làm rất nhiều đệ tử tu vi không cao lâm vào hoảng sợ.
“Hai sư huynh nội viện bị giết một cách thần không biết quỷ không hay, nghe nói dáng vẻ lúc chết còn cực kỳ kinh khủng. Tu vi của đệ tử ngoại viện như chúng ta lại không cao, nếu gặp phải tên hung thủ, nhất định là chết chắc. Bây giờ cứ vào buổi tối, ngay cả đi tiểu tiện ta cũng không dám, cắn răng nín lại đợi đến hừng đông mới đi.”
“Đám người nhát gan các ngươi, nửa đêm không ai đi giải quyết, mới sáng ra đã kéo nhau ầm ĩ và huyên náo đến nỗi đi vệ sinh mà cũng phải xếp hàng. Hết người này ra rồi đến người kia vào, mùi hôi đến nỗi suýt chút ta đã bị hun ngất.”
“Chuyện này ta cũng không có cách nào, ta sợ nửa đêm ra ngoài sẽ gặp phải hung thủ, mà tu vi của ta lại không đủ để bảo vệ bản thân. Vả lại, không phải chỉ có mình ta nghĩ như vậy, ngươi nhìn số đệ tử xếp hàng đi nhà xí buổi sáng thì biết có bao nhiêu người cũng sợ hãi giống ta.”
“Ngừng, hai người các ngươi có thể không nói mấy từ bất nhã như tiểu tiện này nọ trước đám đông được không? Đây là tông môn tiên phủ, nội dung trò chuyện phải nhã nhặn.”
Trên núi, mưa rơi lác đác. Buổi học tu tiên kết thúc, rất nhiều đệ tử tụ tập dọc theo hành lang nói chuyện phiếm.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác ướt át mát lạnh của mưa. Đứng ở đây, trái tim chịu đựng run sợ trong mấy ngày gần đây của mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại.
Các đệ tử đang đàm luận tán gẫu bỗng nhiên dần dần yên tĩnh xuống, bởi vì từ xa xa đã nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu lam đang đi đến đây, hơn nữa phía sau hắn còn có vài đệ tử cũng mặc y phục tương tự đi theo.
Nam tử cầm trong tay một thanh tiên kiếm, bước từng bước đến gần.
Ánh mắt của toàn bộ đệ tử ngoại viện đều dán lên người bọn họ, trong mắt mang theo sự hâm mộ cuồng nhiệt.
Y phục này là của đệ tử nội viện. Tuổi tác của những người này rõ ràng không chênh lệch so với bọn họ bao nhiêu, nhưng tư chất lại cách biệt một trời một vực. Tất cả đệ tử nội viện đều tài trí hơn người.
Nam tử áo lam đi đầu bên hông còn đeo một cái ngọc bội, vừa nhìn đã biết đây là Bách Lý sư huynh, đệ tử chân truyền của chưởng môn.
Hàng năm, Vân Tiên Tông sẽ tổ chức Tiên Thủ Hội, các đệ tử sẽ lên lôi đài tỷ thí, những đệ tử ngoại viện như bọn họ ở rất xa cũng có thể nhìn thấy được Bách Lý Diêm Khể.
Bách Lý sư huynh quả nhiên là thiên chi kiêu tử.
Khi đệ tử nội viện đến gần, các đệ tử ngoại viện trên hành lang đồng loạt hô to: “Sư huynh.”
Một tiếng sư huynh này là chào hỏi tất cả đệ tử nội viện, nhưng chỉ duy nhất Bách Lý Diêm Khể thay mặt trả lời: “Ừ.”
Lúc này, một vị tiên sư từ trong phòng đi ra, lập tức bước đến: “Diêm Khể, ngươi đến rồi.”
Bách Lý Diêm Khể hơi khom người hành lễ: “Lâm tiên sư.”
Gặp lại lão sư ngày xưa, hắn nên hành lễ.
Mỗi lần Lâm tiên sư thấy Bách Lý Diêm Khể, trong mắt đều toát lên vẻ tự hào. Ông lập tức nhìn qua các đệ tử xung quanh: “Tan hết đi, mỗi người tự về phòng đả tọa.”
“Vâng.” Các đệ tử hành lễ rời đi.
Bách Lý Diêm Khể cũng bắt đầu giải thích lý do tại sao mình đến đây: “Tiên sư, đệ tử phụng mệnh của sư phụ điều tra chuyện đệ tử bị sát hại, đã phát hiện ra manh mối. Đệ tử tới các lớp học của ngoại viện là để tra hỏi từng người, xem có thể tìm được hung thủ hay ít nhất là phát hiện thêm gì hay không.”
Lâm tiên sư: “Ra thế, nhưng ta vừa mới kêu các đệ tử rời đi rồi, bây giờ ngươi có muốn gọi bọn chúng trở lại không?”
“Không cần, đệ tử sẽ đến phòng của từng người để hỏi thăm. E là lớp học hôm nay của Lâm tiên sư phải tạm nghỉ rồi.”
“Không sao, không thành vấn đề. Diêm Khể, ngươi đi tra đi, cũng coi như hôm nay ta được nghỉ ngơi một ngày, không phải trông thấy mấy tên tiểu quỷ đó nữa.” Lâm tiên sư tươi cười.
Bách Lý Diêm Khể gật đầu, dẫn mấy đệ tử nội viện phía sau đi đến nơi ở của đệ tử ngoại viện.
“Các ngươi phải hỏi thật kỹ tối qua bọn họ làm gì, cẩn thận chú ý biểu hiện, phán đoán tính cách của bọn họ, đặc biệt để ý đến những người có vóc dáng thấp bé và nữ đệ tử. Chớ uy hiếp, cũng không được đe dọa đệ tử ngoại viện, rõ chưa?”
“Đã rõ, sư huynh.”
Cả nhóm tách ra đi tra hỏi đệ tử. Đệ tử ngoại viện nhiều như vậy, một mình Bách Lý Diêm Khể không thể nào kham hết việc được.
...
“Tiểu Ly, nam chính có hào quang của nhân vật chính, ta có dự cảm hắn nhất định sẽ tra đến trên người cô. Cô có cân nhắc thực hiện kế hoạch giết chưởng môn sớm hơn không?”
Đối mặt với một ký chủ ít nói ít lời, cả biểu cảm cũng rất ít, Tiểu Ác cảm nhận sâu sắc bản thân bị bắt phải lảm nhảm.
Vốn dĩ trước đây nó là một hệ thống rất lạnh lùng, ngoại trừ những lúc cần nói tin tức quan trọng, thời gian còn lại đều lười nói chuyện, luôn là những ký chủ kia hỏi đông hỏi tây.
Chỉ là, nhìn Nguyễn Tiểu Ly mỗi ngày tưới hoa, chọc chim, đọc sách làm Tiểu Ác cũng sốt ruột thay nàng. Nó không thể không nhọc lòng nhắc nhở vài câu.
Nguyễn Tiểu Ly: “Nguyễn Ly giết chưởng môn như thế nào?”
Trong cốt truyện, Nguyễn Ly làm cách nào để giết chưởng môn?
Nguyễn Ly tuy rằng không phế như những lời đồn đãi bên ngoài, nhưng cũng là một phế vật hàng thật giá thật, chỉ giết đệ tử thôi mà vẫn phải dùng đến đan dược…
Nàng ta có thể giết người và che giấu được lâu như vậy, còn có thể cho dù tu vi rớt xuống nhưng vẫn bảo trì được dung nhan trẻ mãi không già, tất cả đều dựa vào đan dược. Nàng ta có một thân bản lĩnh luyện dược siêu phàm, nhưng cũng không có ai biết được chuyện này.
Khi Nguyễn Ly giết đệ tử, tuy hiện trường có máu chảy đầy đất, nhưng không người nào phát hiện những đệ tử bị giết này dù bị mất máu mà chết, nhưng máu cũng không hoàn toàn nằm hết trên mặt đất, mà là bị Nguyễn Ly dùng vật chứa lấy đi rồi. Nàng ta mang nó về luyện đan để bảo trì dung mạo!
Nguyễn Ly sẽ dùng đan dược đề cao sức mạnh của bản thân để giết được những đệ tử nội viện có tu vi cao hơn mình. Vấn đề là tu vi của chưởng môn Trịnh Đạo Lẫm còn cao hơn cả nam chính, Nguyễn Ly đã giết ông ta bằng cách nào?
Tiểu Ác: “Dữ liệu của ta chỉ cho thấy Nguyễn Ly đã móc hai mắt của chưởng môn, sau đó đâm một mũi tên xuyên tim ông ta, không nhắc đến dùng cách gì nhưng chắc chắn có liên quan đến đan dược.”
“À.”
Nguyễn Tiểu Ly lần nữa cầm thoại bản bên cạnh lên tiếp tục đọc. Tiểu Ác vốn đang chờ nàng trả lời, kết quả nó nói một câu dài như vậy chỉ đổi lấy một chữ à của nàng.
Tiểu Ác lần đầu tiên có cảm giác muốn xù lông: “Nguyễn Tiểu Ly, cô dự định lúc nào thì giết chưởng môn?”
“Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, không định khi nào cả.” Ý là ngươi đừng thúc giục ta.
Đứa bé lập tức bùng nổ: “Ta đây là quan tâm hỏi thăm suy nghĩ của cô, nhắc nhở cô nên giết chưởng môn trước khi bị nam chính tra ra được là hung thủ, chứ không thúc giục cô.”
“Ừ.”
Trong không gian, bé trai mặc bộ tây trang nhỏ nhắn không hề có hình tượng mà đặt mông ngồi bệt xuống đất. Nó cảm thấy mình đã thua thảm hại trong tay người phụ nữ này.
Ký chủ của nó có vẻ không được thông minh cho lắm.
Bách Lý Diêm Khể nhớ đến lời nói của sư thúc, hung thủ giết người tương đối thấp, mà nữ nhân bình thường sẽ thấp hơn nam nhân. Như vậy, có phải có thể kết luận sơ bộ hung thủ là một nữ tử rồi không?
Đâm nhiều nhát dao rồi lại siết cổ, có sở thích hành hạ đến chết.
Người có yêu thích như vậy hẳn sẽ mang đến cho người khác cảm giác âm u.
Bách Lý Diêm Khể tự hỏi một hồi, sau đó quyết định trở về điều tra tất cả những người thấp bé và các nữ đệ tử, hỏi bọn họ vào giờ Tý tối hôm qua đã ở đâu.
Trong tông môn lại lần nữa xảy ra vụ việc giết người làm rất nhiều đệ tử tu vi không cao lâm vào hoảng sợ.
“Hai sư huynh nội viện bị giết một cách thần không biết quỷ không hay, nghe nói dáng vẻ lúc chết còn cực kỳ kinh khủng. Tu vi của đệ tử ngoại viện như chúng ta lại không cao, nếu gặp phải tên hung thủ, nhất định là chết chắc. Bây giờ cứ vào buổi tối, ngay cả đi tiểu tiện ta cũng không dám, cắn răng nín lại đợi đến hừng đông mới đi.”
“Đám người nhát gan các ngươi, nửa đêm không ai đi giải quyết, mới sáng ra đã kéo nhau ầm ĩ và huyên náo đến nỗi đi vệ sinh mà cũng phải xếp hàng. Hết người này ra rồi đến người kia vào, mùi hôi đến nỗi suýt chút ta đã bị hun ngất.”
“Chuyện này ta cũng không có cách nào, ta sợ nửa đêm ra ngoài sẽ gặp phải hung thủ, mà tu vi của ta lại không đủ để bảo vệ bản thân. Vả lại, không phải chỉ có mình ta nghĩ như vậy, ngươi nhìn số đệ tử xếp hàng đi nhà xí buổi sáng thì biết có bao nhiêu người cũng sợ hãi giống ta.”
“Ngừng, hai người các ngươi có thể không nói mấy từ bất nhã như tiểu tiện này nọ trước đám đông được không? Đây là tông môn tiên phủ, nội dung trò chuyện phải nhã nhặn.”
Trên núi, mưa rơi lác đác. Buổi học tu tiên kết thúc, rất nhiều đệ tử tụ tập dọc theo hành lang nói chuyện phiếm.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác ướt át mát lạnh của mưa. Đứng ở đây, trái tim chịu đựng run sợ trong mấy ngày gần đây của mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại.
Các đệ tử đang đàm luận tán gẫu bỗng nhiên dần dần yên tĩnh xuống, bởi vì từ xa xa đã nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu lam đang đi đến đây, hơn nữa phía sau hắn còn có vài đệ tử cũng mặc y phục tương tự đi theo.
Nam tử cầm trong tay một thanh tiên kiếm, bước từng bước đến gần.
Ánh mắt của toàn bộ đệ tử ngoại viện đều dán lên người bọn họ, trong mắt mang theo sự hâm mộ cuồng nhiệt.
Y phục này là của đệ tử nội viện. Tuổi tác của những người này rõ ràng không chênh lệch so với bọn họ bao nhiêu, nhưng tư chất lại cách biệt một trời một vực. Tất cả đệ tử nội viện đều tài trí hơn người.
Nam tử áo lam đi đầu bên hông còn đeo một cái ngọc bội, vừa nhìn đã biết đây là Bách Lý sư huynh, đệ tử chân truyền của chưởng môn.
Hàng năm, Vân Tiên Tông sẽ tổ chức Tiên Thủ Hội, các đệ tử sẽ lên lôi đài tỷ thí, những đệ tử ngoại viện như bọn họ ở rất xa cũng có thể nhìn thấy được Bách Lý Diêm Khể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Lý sư huynh quả nhiên là thiên chi kiêu tử.
Khi đệ tử nội viện đến gần, các đệ tử ngoại viện trên hành lang đồng loạt hô to: “Sư huynh.”
Một tiếng sư huynh này là chào hỏi tất cả đệ tử nội viện, nhưng chỉ duy nhất Bách Lý Diêm Khể thay mặt trả lời: “Ừ.”
Lúc này, một vị tiên sư từ trong phòng đi ra, lập tức bước đến: “Diêm Khể, ngươi đến rồi.”
Bách Lý Diêm Khể hơi khom người hành lễ: “Lâm tiên sư.”
Gặp lại lão sư ngày xưa, hắn nên hành lễ.
Mỗi lần Lâm tiên sư thấy Bách Lý Diêm Khể, trong mắt đều toát lên vẻ tự hào. Ông lập tức nhìn qua các đệ tử xung quanh: “Tan hết đi, mỗi người tự về phòng đả tọa.”
“Vâng.” Các đệ tử hành lễ rời đi.
Bách Lý Diêm Khể cũng bắt đầu giải thích lý do tại sao mình đến đây: “Tiên sư, đệ tử phụng mệnh của sư phụ điều tra chuyện đệ tử bị sát hại, đã phát hiện ra manh mối. Đệ tử tới các lớp học của ngoại viện là để tra hỏi từng người, xem có thể tìm được hung thủ hay ít nhất là phát hiện thêm gì hay không.”
Lâm tiên sư: “Ra thế, nhưng ta vừa mới kêu các đệ tử rời đi rồi, bây giờ ngươi có muốn gọi bọn chúng trở lại không?”
“Không cần, đệ tử sẽ đến phòng của từng người để hỏi thăm. E là lớp học hôm nay của Lâm tiên sư phải tạm nghỉ rồi.”
“Không sao, không thành vấn đề. Diêm Khể, ngươi đi tra đi, cũng coi như hôm nay ta được nghỉ ngơi một ngày, không phải trông thấy mấy tên tiểu quỷ đó nữa.” Lâm tiên sư tươi cười.
Bách Lý Diêm Khể gật đầu, dẫn mấy đệ tử nội viện phía sau đi đến nơi ở của đệ tử ngoại viện.
“Các ngươi phải hỏi thật kỹ tối qua bọn họ làm gì, cẩn thận chú ý biểu hiện, phán đoán tính cách của bọn họ, đặc biệt để ý đến những người có vóc dáng thấp bé và nữ đệ tử. Chớ uy hiếp, cũng không được đe dọa đệ tử ngoại viện, rõ chưa?”
“Đã rõ, sư huynh.”
Cả nhóm tách ra đi tra hỏi đệ tử. Đệ tử ngoại viện nhiều như vậy, một mình Bách Lý Diêm Khể không thể nào kham hết việc được.
...
“Tiểu Ly, nam chính có hào quang của nhân vật chính, ta có dự cảm hắn nhất định sẽ tra đến trên người cô. Cô có cân nhắc thực hiện kế hoạch giết chưởng môn sớm hơn không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối mặt với một ký chủ ít nói ít lời, cả biểu cảm cũng rất ít, Tiểu Ác cảm nhận sâu sắc bản thân bị bắt phải lảm nhảm.
Vốn dĩ trước đây nó là một hệ thống rất lạnh lùng, ngoại trừ những lúc cần nói tin tức quan trọng, thời gian còn lại đều lười nói chuyện, luôn là những ký chủ kia hỏi đông hỏi tây.
Chỉ là, nhìn Nguyễn Tiểu Ly mỗi ngày tưới hoa, chọc chim, đọc sách làm Tiểu Ác cũng sốt ruột thay nàng. Nó không thể không nhọc lòng nhắc nhở vài câu.
Nguyễn Tiểu Ly: “Nguyễn Ly giết chưởng môn như thế nào?”
Trong cốt truyện, Nguyễn Ly làm cách nào để giết chưởng môn?
Nguyễn Ly tuy rằng không phế như những lời đồn đãi bên ngoài, nhưng cũng là một phế vật hàng thật giá thật, chỉ giết đệ tử thôi mà vẫn phải dùng đến đan dược…
Nàng ta có thể giết người và che giấu được lâu như vậy, còn có thể cho dù tu vi rớt xuống nhưng vẫn bảo trì được dung nhan trẻ mãi không già, tất cả đều dựa vào đan dược. Nàng ta có một thân bản lĩnh luyện dược siêu phàm, nhưng cũng không có ai biết được chuyện này.
Khi Nguyễn Ly giết đệ tử, tuy hiện trường có máu chảy đầy đất, nhưng không người nào phát hiện những đệ tử bị giết này dù bị mất máu mà chết, nhưng máu cũng không hoàn toàn nằm hết trên mặt đất, mà là bị Nguyễn Ly dùng vật chứa lấy đi rồi. Nàng ta mang nó về luyện đan để bảo trì dung mạo!
Nguyễn Ly sẽ dùng đan dược đề cao sức mạnh của bản thân để giết được những đệ tử nội viện có tu vi cao hơn mình. Vấn đề là tu vi của chưởng môn Trịnh Đạo Lẫm còn cao hơn cả nam chính, Nguyễn Ly đã giết ông ta bằng cách nào?
Tiểu Ác: “Dữ liệu của ta chỉ cho thấy Nguyễn Ly đã móc hai mắt của chưởng môn, sau đó đâm một mũi tên xuyên tim ông ta, không nhắc đến dùng cách gì nhưng chắc chắn có liên quan đến đan dược.”
“À.”
Nguyễn Tiểu Ly lần nữa cầm thoại bản bên cạnh lên tiếp tục đọc. Tiểu Ác vốn đang chờ nàng trả lời, kết quả nó nói một câu dài như vậy chỉ đổi lấy một chữ à của nàng.
Tiểu Ác lần đầu tiên có cảm giác muốn xù lông: “Nguyễn Tiểu Ly, cô dự định lúc nào thì giết chưởng môn?”
“Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, không định khi nào cả.” Ý là ngươi đừng thúc giục ta.
Đứa bé lập tức bùng nổ: “Ta đây là quan tâm hỏi thăm suy nghĩ của cô, nhắc nhở cô nên giết chưởng môn trước khi bị nam chính tra ra được là hung thủ, chứ không thúc giục cô.”
“Ừ.”
Trong không gian, bé trai mặc bộ tây trang nhỏ nhắn không hề có hình tượng mà đặt mông ngồi bệt xuống đất. Nó cảm thấy mình đã thua thảm hại trong tay người phụ nữ này.
Ký chủ của nó có vẻ không được thông minh cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro