Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Sư Thúc Bỏ Tiền
2024-08-18 16:15:26
Thời gian vài ngày nháy mắt trôi qua, ngày khởi hành đã đến.
Tất cả đệ tử đi núi Tiên Môn đã tập hợp chờ đợi ở cổng sơn môn. Rất nhiều người trong số đó đều là lần đầu tiên đi tham gia Đại hội Tiên Môn, ai nấy cũng rất kích động, sáng sớm đã đến nơi hẹn.
Là đại sư huynh, Bách Lý Diêm Khể cũng phải đến sớm.
Thấy Bách Lý Diêm Khể tới, các đệ tử nhao nhao chào hỏi: “Sư huynh.”
Bách Lý Diêm Khể gật đầu.
Một đệ tử vui vẻ nói: “Mọi người đều đến đông đủ cả, chúng ta xuất phát nhanh đi, hy vọng sớm ngày đến núi Tiên Môn.”
Những đệ tử khác đều gật đầu phụ họa, một đám tươi cười mừng rỡ, rõ ràng ngập tràn hứng khởi đối với chuyến đi lần này.
Bách Lý Diêm Khể nhíu mày: “Sư thúc còn chưa đến.”
Sư thúc rành rành là chưa xuất hiện, tại sao những người này lại không chú ý?
Là cố ý sao?
Hắn không thích điệu bộ hợm hĩnh của những đệ tử này. Cho dù pháp lực của sư thúc có như thế nào thì trưởng bối vẫn là trưởng bối, sao lại có thể không kính trọng như thế?
Một nữ đệ tử không vui nói: “Chúng ta đều đã đến đông đủ, vì sao Nguyễn sư thúc còn chưa đến? Mặt mũi của nàng ta cũng lớn quá.”
“Mặt mũi của Nguyễn sư thúc đương nhiên là lớn rồi. Trước mặt chưởng môn và các vị trưởng lão mà nàng ta còn dám đến trễ, huống chi là bọn tiểu bối chúng ta.”
Bộ dáng khinh thường của đám đệ tử làm sắc mặt Bách Lý Diêm Khể trầm xuống, hắn quát lớn: “Câm miệng! Thời gian ước định còn chưa tới, là do chúng ta đến sớm. Còn nữa, cho dù sư thúc có đến trễ, phận làm đệ tử như các ngươi cũng không được tỏ thái độ như vậy. Ta cảnh cáo các ngươi, trên đường đi phải tôn trọng sư thúc một chút. Nếu không, sau khi trở về từ núi Tiên Môn, tất cả các ngươi đều phải đi giới đường lĩnh phạt.”
Đừng thấy Bách Lý Diêm Khể còn là một thiếu niên mà nhầm tưởng, khí thế này không hề yếu hơn các sư phụ lúc quát mắng dạy dỗ đệ tử thường ngày chút nào.
Uy áp trên người hắn bỗng nhiên được phóng thích, lập tức không còn ai dám nói nhiều nữa.
Đợi trong chốc lát, nữ tử trong câu chuyện cũng đúng giờ mà đến.
Quần áo Nguyễn Tiểu Ly vẫn là màu sắc bất biến như cũ, trên đầu nàng không cài bất cứ châu hoa gì, khí chất thanh nhã, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Bách Lý Diêm Khể hành lễ: “Sư thúc.”
Sư huynh đã hành lễ, những đệ tử còn lại cũng chỉ đành phải hành lễ theo, đồng thanh hô lên tôn xưng: “Sư thúc.”
“Ừ, xuất phát đi.”
Giọng điệu của Nguyễn Tiểu Ly không gợn sóng mảy may, ánh mắt vô tình khiến người khác sinh ra khoảng cách vô hình. Nàng lướt qua nhóm đệ tử, đi vượt lên phía trước, Bách Lý Diêm Khể dẫn các đệ tử theo sau.
Trên đường đến núi Tiên Môn không được ngự kiếm, nếu đi bộ phải mất nửa tháng.
Đương nhiên, mọi người cũng không thể cứ mãi đi bộ trong cả hành trình. Đến thị trấn, bọn họ có thể mua ngựa, cưỡi ngựa cũng không có vấn đề.
Đoạn đường xuống núi, Nguyễn Tiểu Ly đi tuốt đằng trước, nhìn nàng đi có vẻ từ tốn, nhưng cước bộ kia lại không chậm một chút nào. Bách Lý
Diêm Khể đi theo bên cạnh nàng, quan tâm hỏi: “Sư thúc đã ăn sáng chưa?”
“Rồi.” Nguyễn Tiểu Ly trả lời xong cũng hỏi lại: “Còn các ngươi?”
Bách Lý Diêm Khể: “Có vài đệ tử vì đến quá sớm nên vẫn chưa dùng bữa.”
“Tới trấn nhỏ dưới chân núi, ngươi phụ trách dẫn vài người đi mua ngựa, còn đệ tử nào chưa dùng bữa thì đi ăn đi.” Nguyễn Tiểu Ly sắp xếp.
“Vâng.”
Đến thị trấn, Nguyễn Tiểu Ly tìm một khách điếm, phân phó tiểu nhị đem đồ ăn sáng lên.
Các đệ tử chia ra ngồi hai bàn, Nguyễn Tiểu Ly sau khi trả tiền xong cũng tìm một cái bàn nhỏ ngồi riêng.
Tiền Dư chọc vào người tên đệ tử ngồi bên cạnh: “Hình như nàng ta mới trả tiền.”
Khúc Sinh bĩu môi: “Chưởng môn để nàng ta dẫn đội thì chuyện nàng ta trả tiền cho chúng ta dọc đường, hay sắp xếp ăn uống và chỗ nghỉ ngơi là đương nhiên.”
Tiền Dư không đáp lại, chỉ cảm thấy cảnh tượng sư thúc phế vật mà bọn họ vẫn luôn khinh thường và ghét bỏ đi sắp xếp đồ ăn sáng cho họ, còn tự bỏ tiền túi ra trả, nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.
Về vấn đề trả tiền, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy mình là người dẫn đội, mang theo đám tiểu bối thì nàng phải có bộ dáng của một trưởng bối, chuyện nên bỏ tiền thì bỏ tiền, thu xếp thỏa đáng cho bọn họ.
Nàng thấy mình quả thực quá vĩ đại, tuyệt đối là một sư thúc đủ tiêu chuẩn, nhưng đáng tiếc có vài đệ tử lại không phải là đệ tử tốt.
Ai…
Bách Lý Diêm Khể dẫn mấy đệ tử đi mua ngựa, hồi lâu sau mới quay lại. Mỗi người dắt về hai con ngựa làm bá tánh chung quanh đều ghé mắt nhìn qua.
Thời đại này, gia súc không được ưa chuộng lắm. Họ mua nhiều ngựa như vậy, khẳng định hôm nay người bán ngựa khi ngủ cũng sẽ cười tỉnh.
Mua một lần nhiều như thế, lúc trả tiền cũng không thèm nháy mắt một cái, đệ tử tiên môn quả nhiên không phải là loại giàu có bình thường.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Trong một bầy ngựa ô lọt vào một con bạch mã, màu lông của nó rất trắng.
Bách Lý Diêm Khể thấy sư thúc nhìn qua, lập tức bước tới tranh công: “Sư thúc, ta chọn một con ngựa trắng cho người, rất sạch sẽ, cũng không có mùi lạ. Người thích không?”
Nàng vừa nhìn thấy con ngựa này, tuy không thể nói là thích, nhưng cũng khá hài lòng.
Nguyên chủ có thói quen ở sạch và thích đồ dùng màu trắng, từ ăn mặc thường ngày có thể nhìn ra.
Màu trắng, chỉ cần có một chút dơ bẩn bám vào cũng sẽ dễ dàng thấy được.
“Ừ.” Nguyễn Tiểu Ly gật đầu rồi lại đắn đo. Với bộ dáng cao hứng của Bách Lý Diêm Khể thế này, liệu nàng trả lời một chữ có làm hắn mất hứng không? Nghĩ vậy, nàng lại bổ sung: “Làm rất tốt.”
Tiểu Ác bất bình: “Này, sao lúc cô nói chuyện với ta lại không cảm thấy trả lời một chữ rất mất hứng như vậy?”
“Ngươi không phải nam chính.”
Trên người Tiểu Ác hiện đầy dấu chấm hỏi.
“Ngươi không phải nam chính, ta không cần cân nhắc cảm nhận của ngươi.”
“…”
Không biết đã là lần thứ mấy Tiểu Ác từ bỏ cãi lý với người ký chủ này rồi.
Sau khi ăn xong, nhóm người quyết định lên đường sớm một chút. Lúc mua ngựa, người bán đã tặng kèm yên ngựa và roi ngựa, bây giờ chỉ việc chia nhau mỗi người một con. Cả đám đệ tử đồng thời lên ngựa, làm bá tánh bốn phía cảm thán, đặc biệt là các cô nương, xem đến mặt đỏ tim đập.
Tuy rằng nhân phẩm của những đệ tử này chẳng ra gì, nhưng khuôn mặt của người nào cũng tuấn tú xuất sắc, dĩ nhiên tuấn tú nhất vẫn là Bách Lý Diêm Khể.
Hình ảnh một nhóm tuấn nam tử tu tiên đồng thời lên ngựa cũng đủ làm vài cô nương đỏ mặt.
Động tác lên ngựa của Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát, lưu loát nhưng cũng không kém phần ưu nhã, nàng nói: “Xuất phát thôi.”
Đoàn người cưỡi ngựa rời đi.
Dọc theo đường đi, bọn họ phần lớn là ăn ngủ ngoài trời. Tuyến đường mà bọn họ chọn tương đối hẻo lánh, với hy vọng có thể gặp được yêu tinh hay tà ma này nọ. Nếu gặp được, đó sẽ là cơ hội luyện tập cho các đệ tử.
Chạy suốt một ngày, đến buổi tối, họ tìm một mảnh rừng cây để ở lại ăn ngủ qua đêm.
Những đệ tử này trước đây đều được sống an nhàn sung sướng, mỗi ngày ngoài tu luyện thì chỉ biết ăn ngon, uống tốt, ngủ kỹ, đã bao giờ phải chịu cảnh ngủ ngoài trời thế này.
Nhìn đất đá lởm chởm trên đất, cả đám đều lộ ra thần sắc chê bai.
Tình huống này khác với những gì bọn họ vẫn tưởng.
“Nguyễn sư thúc, chúng ta không thể tìm một khách điếm để ở sao? Chỗ này toàn là bùn và đá, làm sao mà ngủ được chứ.” Một nữ đệ tử có dáng vẻ yếu ớt than vãn.
Nguyễn Tiểu Ly âm thầm lắc đầu, mấy đệ tử này không được rồi… Có lẽ tu vi thì tốt nhưng lại được nuôi quá yếu nhược.
“Mấy chục dặm quanh đây không có khách điếm hay nhà dân nào.” Nguyễn Tiểu Ly giải thích ngắn gọn.
Không phải không muốn cho các ngươi ở khách điếm, mà là không có.
Các đệ tử thở ngắn than dài, nhưng vẫn cam chịu số phận bắt đầu thu thập chuẩn bị qua đêm.
Từ khi xuống ngựa, Bách Lý Diêm Khể vẫn luôn quan sát bốn phía. Hắn đột nhiên duỗi tay, dùng linh lực vẽ ra một lá bùa trong không trung rồi đánh xuống mặt đất để đề phòng tà ma.
Tất cả đệ tử đi núi Tiên Môn đã tập hợp chờ đợi ở cổng sơn môn. Rất nhiều người trong số đó đều là lần đầu tiên đi tham gia Đại hội Tiên Môn, ai nấy cũng rất kích động, sáng sớm đã đến nơi hẹn.
Là đại sư huynh, Bách Lý Diêm Khể cũng phải đến sớm.
Thấy Bách Lý Diêm Khể tới, các đệ tử nhao nhao chào hỏi: “Sư huynh.”
Bách Lý Diêm Khể gật đầu.
Một đệ tử vui vẻ nói: “Mọi người đều đến đông đủ cả, chúng ta xuất phát nhanh đi, hy vọng sớm ngày đến núi Tiên Môn.”
Những đệ tử khác đều gật đầu phụ họa, một đám tươi cười mừng rỡ, rõ ràng ngập tràn hứng khởi đối với chuyến đi lần này.
Bách Lý Diêm Khể nhíu mày: “Sư thúc còn chưa đến.”
Sư thúc rành rành là chưa xuất hiện, tại sao những người này lại không chú ý?
Là cố ý sao?
Hắn không thích điệu bộ hợm hĩnh của những đệ tử này. Cho dù pháp lực của sư thúc có như thế nào thì trưởng bối vẫn là trưởng bối, sao lại có thể không kính trọng như thế?
Một nữ đệ tử không vui nói: “Chúng ta đều đã đến đông đủ, vì sao Nguyễn sư thúc còn chưa đến? Mặt mũi của nàng ta cũng lớn quá.”
“Mặt mũi của Nguyễn sư thúc đương nhiên là lớn rồi. Trước mặt chưởng môn và các vị trưởng lão mà nàng ta còn dám đến trễ, huống chi là bọn tiểu bối chúng ta.”
Bộ dáng khinh thường của đám đệ tử làm sắc mặt Bách Lý Diêm Khể trầm xuống, hắn quát lớn: “Câm miệng! Thời gian ước định còn chưa tới, là do chúng ta đến sớm. Còn nữa, cho dù sư thúc có đến trễ, phận làm đệ tử như các ngươi cũng không được tỏ thái độ như vậy. Ta cảnh cáo các ngươi, trên đường đi phải tôn trọng sư thúc một chút. Nếu không, sau khi trở về từ núi Tiên Môn, tất cả các ngươi đều phải đi giới đường lĩnh phạt.”
Đừng thấy Bách Lý Diêm Khể còn là một thiếu niên mà nhầm tưởng, khí thế này không hề yếu hơn các sư phụ lúc quát mắng dạy dỗ đệ tử thường ngày chút nào.
Uy áp trên người hắn bỗng nhiên được phóng thích, lập tức không còn ai dám nói nhiều nữa.
Đợi trong chốc lát, nữ tử trong câu chuyện cũng đúng giờ mà đến.
Quần áo Nguyễn Tiểu Ly vẫn là màu sắc bất biến như cũ, trên đầu nàng không cài bất cứ châu hoa gì, khí chất thanh nhã, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Bách Lý Diêm Khể hành lễ: “Sư thúc.”
Sư huynh đã hành lễ, những đệ tử còn lại cũng chỉ đành phải hành lễ theo, đồng thanh hô lên tôn xưng: “Sư thúc.”
“Ừ, xuất phát đi.”
Giọng điệu của Nguyễn Tiểu Ly không gợn sóng mảy may, ánh mắt vô tình khiến người khác sinh ra khoảng cách vô hình. Nàng lướt qua nhóm đệ tử, đi vượt lên phía trước, Bách Lý Diêm Khể dẫn các đệ tử theo sau.
Trên đường đến núi Tiên Môn không được ngự kiếm, nếu đi bộ phải mất nửa tháng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên, mọi người cũng không thể cứ mãi đi bộ trong cả hành trình. Đến thị trấn, bọn họ có thể mua ngựa, cưỡi ngựa cũng không có vấn đề.
Đoạn đường xuống núi, Nguyễn Tiểu Ly đi tuốt đằng trước, nhìn nàng đi có vẻ từ tốn, nhưng cước bộ kia lại không chậm một chút nào. Bách Lý
Diêm Khể đi theo bên cạnh nàng, quan tâm hỏi: “Sư thúc đã ăn sáng chưa?”
“Rồi.” Nguyễn Tiểu Ly trả lời xong cũng hỏi lại: “Còn các ngươi?”
Bách Lý Diêm Khể: “Có vài đệ tử vì đến quá sớm nên vẫn chưa dùng bữa.”
“Tới trấn nhỏ dưới chân núi, ngươi phụ trách dẫn vài người đi mua ngựa, còn đệ tử nào chưa dùng bữa thì đi ăn đi.” Nguyễn Tiểu Ly sắp xếp.
“Vâng.”
Đến thị trấn, Nguyễn Tiểu Ly tìm một khách điếm, phân phó tiểu nhị đem đồ ăn sáng lên.
Các đệ tử chia ra ngồi hai bàn, Nguyễn Tiểu Ly sau khi trả tiền xong cũng tìm một cái bàn nhỏ ngồi riêng.
Tiền Dư chọc vào người tên đệ tử ngồi bên cạnh: “Hình như nàng ta mới trả tiền.”
Khúc Sinh bĩu môi: “Chưởng môn để nàng ta dẫn đội thì chuyện nàng ta trả tiền cho chúng ta dọc đường, hay sắp xếp ăn uống và chỗ nghỉ ngơi là đương nhiên.”
Tiền Dư không đáp lại, chỉ cảm thấy cảnh tượng sư thúc phế vật mà bọn họ vẫn luôn khinh thường và ghét bỏ đi sắp xếp đồ ăn sáng cho họ, còn tự bỏ tiền túi ra trả, nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.
Về vấn đề trả tiền, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy mình là người dẫn đội, mang theo đám tiểu bối thì nàng phải có bộ dáng của một trưởng bối, chuyện nên bỏ tiền thì bỏ tiền, thu xếp thỏa đáng cho bọn họ.
Nàng thấy mình quả thực quá vĩ đại, tuyệt đối là một sư thúc đủ tiêu chuẩn, nhưng đáng tiếc có vài đệ tử lại không phải là đệ tử tốt.
Ai…
Bách Lý Diêm Khể dẫn mấy đệ tử đi mua ngựa, hồi lâu sau mới quay lại. Mỗi người dắt về hai con ngựa làm bá tánh chung quanh đều ghé mắt nhìn qua.
Thời đại này, gia súc không được ưa chuộng lắm. Họ mua nhiều ngựa như vậy, khẳng định hôm nay người bán ngựa khi ngủ cũng sẽ cười tỉnh.
Mua một lần nhiều như thế, lúc trả tiền cũng không thèm nháy mắt một cái, đệ tử tiên môn quả nhiên không phải là loại giàu có bình thường.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Trong một bầy ngựa ô lọt vào một con bạch mã, màu lông của nó rất trắng.
Bách Lý Diêm Khể thấy sư thúc nhìn qua, lập tức bước tới tranh công: “Sư thúc, ta chọn một con ngựa trắng cho người, rất sạch sẽ, cũng không có mùi lạ. Người thích không?”
Nàng vừa nhìn thấy con ngựa này, tuy không thể nói là thích, nhưng cũng khá hài lòng.
Nguyên chủ có thói quen ở sạch và thích đồ dùng màu trắng, từ ăn mặc thường ngày có thể nhìn ra.
Màu trắng, chỉ cần có một chút dơ bẩn bám vào cũng sẽ dễ dàng thấy được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ.” Nguyễn Tiểu Ly gật đầu rồi lại đắn đo. Với bộ dáng cao hứng của Bách Lý Diêm Khể thế này, liệu nàng trả lời một chữ có làm hắn mất hứng không? Nghĩ vậy, nàng lại bổ sung: “Làm rất tốt.”
Tiểu Ác bất bình: “Này, sao lúc cô nói chuyện với ta lại không cảm thấy trả lời một chữ rất mất hứng như vậy?”
“Ngươi không phải nam chính.”
Trên người Tiểu Ác hiện đầy dấu chấm hỏi.
“Ngươi không phải nam chính, ta không cần cân nhắc cảm nhận của ngươi.”
“…”
Không biết đã là lần thứ mấy Tiểu Ác từ bỏ cãi lý với người ký chủ này rồi.
Sau khi ăn xong, nhóm người quyết định lên đường sớm một chút. Lúc mua ngựa, người bán đã tặng kèm yên ngựa và roi ngựa, bây giờ chỉ việc chia nhau mỗi người một con. Cả đám đệ tử đồng thời lên ngựa, làm bá tánh bốn phía cảm thán, đặc biệt là các cô nương, xem đến mặt đỏ tim đập.
Tuy rằng nhân phẩm của những đệ tử này chẳng ra gì, nhưng khuôn mặt của người nào cũng tuấn tú xuất sắc, dĩ nhiên tuấn tú nhất vẫn là Bách Lý Diêm Khể.
Hình ảnh một nhóm tuấn nam tử tu tiên đồng thời lên ngựa cũng đủ làm vài cô nương đỏ mặt.
Động tác lên ngựa của Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát, lưu loát nhưng cũng không kém phần ưu nhã, nàng nói: “Xuất phát thôi.”
Đoàn người cưỡi ngựa rời đi.
Dọc theo đường đi, bọn họ phần lớn là ăn ngủ ngoài trời. Tuyến đường mà bọn họ chọn tương đối hẻo lánh, với hy vọng có thể gặp được yêu tinh hay tà ma này nọ. Nếu gặp được, đó sẽ là cơ hội luyện tập cho các đệ tử.
Chạy suốt một ngày, đến buổi tối, họ tìm một mảnh rừng cây để ở lại ăn ngủ qua đêm.
Những đệ tử này trước đây đều được sống an nhàn sung sướng, mỗi ngày ngoài tu luyện thì chỉ biết ăn ngon, uống tốt, ngủ kỹ, đã bao giờ phải chịu cảnh ngủ ngoài trời thế này.
Nhìn đất đá lởm chởm trên đất, cả đám đều lộ ra thần sắc chê bai.
Tình huống này khác với những gì bọn họ vẫn tưởng.
“Nguyễn sư thúc, chúng ta không thể tìm một khách điếm để ở sao? Chỗ này toàn là bùn và đá, làm sao mà ngủ được chứ.” Một nữ đệ tử có dáng vẻ yếu ớt than vãn.
Nguyễn Tiểu Ly âm thầm lắc đầu, mấy đệ tử này không được rồi… Có lẽ tu vi thì tốt nhưng lại được nuôi quá yếu nhược.
“Mấy chục dặm quanh đây không có khách điếm hay nhà dân nào.” Nguyễn Tiểu Ly giải thích ngắn gọn.
Không phải không muốn cho các ngươi ở khách điếm, mà là không có.
Các đệ tử thở ngắn than dài, nhưng vẫn cam chịu số phận bắt đầu thu thập chuẩn bị qua đêm.
Từ khi xuống ngựa, Bách Lý Diêm Khể vẫn luôn quan sát bốn phía. Hắn đột nhiên duỗi tay, dùng linh lực vẽ ra một lá bùa trong không trung rồi đánh xuống mặt đất để đề phòng tà ma.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro