Xuyên Nhanh Ký Chủ Là Một Tên Biến Thái Ẩn Hình
Đại tiểu thư kiêu ngạo [2]
Dạ Tiêu Giáo Chủ
2024-07-12 04:25:16
Hệ thống sốt ruột nhìn Mộng Sinh giữ nguyên tư thế gần tiếng đồng hồ cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: [Ký chủ, ngài có nhớ nhiệm vụ ngài là gì không thế? ]
"Hả? Nhiệm vụ gì?" Mộng Sinh mờ mịt nhìn hệ thống.
Hệ thống: [..] Nó hoài nghi ký chủ đang cố tình gây sự với nó.
Thấy lông nó xù hết lên cô không nhịn được khóe miệng co giật: "Ngươi không nhìn ra ta chỉ đang đùa ngươi thôi à?"
Hệ thống: [..] Đùa như vậy không vui đâu.
Mông Sinh đột nhiên có cảm giác hợp tác với cái hệ thống ngu ngốc như vậy có chút.. nhàm chán.
Cô chậm rãi đi đến sofa nằm bò ra đấy.
"Không phải nhiệm vụ của ta chỉ là sống sót đến khi tận thế kết thúc thôi sao? Độ khó không cao. Không cần thiết phải lo lắng."
[Hả? Độ khó không cao? Ký chủ, nếu đây là tiểu thế giới nhiệm vụ trong bảng nhiệm vụ hệ thống chính quy thì đã được xếp vào hạng S rồi đó.] Mặc dù tự tin rất tốt nhưng vẫn nên biết trừng mực thì hơn.
Hơn nữa đồ ăn tích trừ trong biệt thự tuy nhiền nhưng nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba tháng! Nếu là một mình cô thì cũng chỉ được nửa năm! Mà muốn chờ mạt thế kết thúc thì ít nhất phải chờ chục năm!
Nhiệm vụ này đối với nhiều nhiệm vụ giả lão luyện còn khó huống chi cô chỉ là nhiệm vụ giả mới vào nghề!
Đối với hệ thống hoài nghi chính mình năng lực, Mộng Sinh vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ. Cô lúc này thật sự cảm thấy vô cùng nhàm chán. Theo thiết lập nhân vật ngoại trừ ngồi thối trong phòng và đọc sách thì cô chẳng thể làm gì hơn.
Trong hoàn cảnh như vậy nguyên chủ không phát điên mới là lạ. Cô vừa vào có tiếng đồng hồ thôi đã cảm thấy toàn thân khó chịu rồi.
Nghĩ nghĩ cô trực tiếp bắt đầu rèn luyện cơ thể. Không cần nghĩ gì. Cơ thể khỏe mạnh mới là trên hết! Còn lại suy nghĩ sau cũng không muộn.
Cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực giết thời gian cô cuối cùng cũng có thể thỏa mãn ăn một bữa tối đầy đủ. Ăn xong tâm tính cũng tốt hơn nhiều.
"Ta muốn ra ngoài đi dạo."
Một câu nói khiến cho hai hầu nữ đang chuẩn bị dọn bàn trực tiếp cứng đờ người. Sau khi hai người trao đổi ánh mắt xong thì một người đứng ra theo cô ra ngoài, người còn lại ở lại dọn bàn.
Mộng Sinh có chút cảm khái. Vì cái tính cách khó ưa khó ở này của nguyên chủ mà vốn một biệt thự động người làm chỉ còn lại đúng hai người. Hai người này cũng vì từng nợ mẹ nguyên chủ đại ân tình nên mới tình nguyện ở lại hầu hạ cô.
"Nguyệt Hà, ngươi nói vì sao bà lại bỏ đi chứ."
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô, nữ hầu chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.'Bà' trong miệng cô rõ ràng là Nguyễn cố phu nhân. Cô ấy đã thật lâu chưa từng thấy tiểu thư nói về phu nhân hoặc chính xác hơn là từ ngày phu nhân về 'nhà mẹ đẻ'.
Mộng Sinh giống như không phát hiện biểu hiện bất thường của cô tiếp tục lẩm bẩm: "Chẳng lẽ bà ấy thật sự không cần tôi nữa sao?"
Biểu hiện của cô giống hệt như bị kéo trở về ngày hai vợ chồng Nguyễn gia ly dị.
Nguyệt Hà nhìn cô như vậy đột nhiên có chút không đành lòng, cũng muốn giải thích cô mọi thứ không phải như cô nghĩ, nhưng nghĩ đến dặn dò của phu nhân cô ấy cũng không dám mở miệng nói thứ gì, sợ bản thân lỡ lời.
"Nguyệt Hà, mai mang thợ đến đổi toàn bộ cửa sổ biệt thự thành kính trống đạn, cửa cũng đổi thành cửa có tính an toàn cao nhất đi."
Chưa để hầu nữ hoàn hồn nói cái gì thì hệ thống đã trước tiên nhảy dựng lên: [Ký chủ, ngài điên rồi hả! Ngài đang trên đà OOC rất nặng đấy!]
Không hề. – Mộng Sinh tự tin hất hất cằm.
Hệ thống hoài nghi nhìn cô một cái, khóe mắt phát hiện giá trị nhân thiết vẫn luôn ổn định, không giảm chút nào. Cái này sao có thể?
Nhìn biểu hiện của nó liền biết nó chưa từng nghiêm túc xem qua cốt truyện rồi.
Nguyên chủ làm sao có thể là vô danh tiểu tốt được. Mẹ cô ngoại trừ có Nguyễn phu nhân thân phận còn là nhà khoa học trọng điểm bảo vệ của chính phủ. Lý do bà bỏ đi cũng là vì bị triệu tập đi. Thân là người của chính phủ làm sao bà lại không biết đến việc mạt thế sẽ buông xuống chứ?
Nguyệt Hà và Nguyệt Xuyên là người của bà nên đương nhiên là biết chuyện này nên mới dùng danh nghĩa cha Nguyễn củng cố lại biệt thự và giam lỏng cô ở bên trong.
Đương nhiên họ cũng không dám làm quá mức rõ ràng chứ không ngay từ đầu họ nhắm đến đã không phải chỉ khung nhà không mà là toàn bộ. Được cô đề nghị như vậy họ sẽ chỉ nghĩ đơn giản là cô nhận được tin từ phu nhân nên trực tiếp muốn củng cố nốt phần còn lại mà thôi.
Nguyệt Hà lúc này đúng là nghĩ như vậy thật. Tưởng sao hôm nay tiểu thư lại chủ động nhắc đến phu nhân..
Hệ thống thấy mọi thứ thuận lợi như vậy có chút trợn trắng mắt há hốc mồm. Làm nó cứ thấp thỏi tưởng lộ cái đuôi rồi. Sau nó cũng bắt đầu chờ mong thao tác tiếp theo của ký chủ nhà nó.
Chỉ là.. Sau khi lên sàn chưa đến tiếng đồng hồ cô đã trực tiếp mặc kệ không quản.
Hệ thống: [..]
"Hả? Nhiệm vụ gì?" Mộng Sinh mờ mịt nhìn hệ thống.
Hệ thống: [..] Nó hoài nghi ký chủ đang cố tình gây sự với nó.
Thấy lông nó xù hết lên cô không nhịn được khóe miệng co giật: "Ngươi không nhìn ra ta chỉ đang đùa ngươi thôi à?"
Hệ thống: [..] Đùa như vậy không vui đâu.
Mông Sinh đột nhiên có cảm giác hợp tác với cái hệ thống ngu ngốc như vậy có chút.. nhàm chán.
Cô chậm rãi đi đến sofa nằm bò ra đấy.
"Không phải nhiệm vụ của ta chỉ là sống sót đến khi tận thế kết thúc thôi sao? Độ khó không cao. Không cần thiết phải lo lắng."
[Hả? Độ khó không cao? Ký chủ, nếu đây là tiểu thế giới nhiệm vụ trong bảng nhiệm vụ hệ thống chính quy thì đã được xếp vào hạng S rồi đó.] Mặc dù tự tin rất tốt nhưng vẫn nên biết trừng mực thì hơn.
Hơn nữa đồ ăn tích trừ trong biệt thự tuy nhiền nhưng nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba tháng! Nếu là một mình cô thì cũng chỉ được nửa năm! Mà muốn chờ mạt thế kết thúc thì ít nhất phải chờ chục năm!
Nhiệm vụ này đối với nhiều nhiệm vụ giả lão luyện còn khó huống chi cô chỉ là nhiệm vụ giả mới vào nghề!
Đối với hệ thống hoài nghi chính mình năng lực, Mộng Sinh vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ. Cô lúc này thật sự cảm thấy vô cùng nhàm chán. Theo thiết lập nhân vật ngoại trừ ngồi thối trong phòng và đọc sách thì cô chẳng thể làm gì hơn.
Trong hoàn cảnh như vậy nguyên chủ không phát điên mới là lạ. Cô vừa vào có tiếng đồng hồ thôi đã cảm thấy toàn thân khó chịu rồi.
Nghĩ nghĩ cô trực tiếp bắt đầu rèn luyện cơ thể. Không cần nghĩ gì. Cơ thể khỏe mạnh mới là trên hết! Còn lại suy nghĩ sau cũng không muộn.
Cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực giết thời gian cô cuối cùng cũng có thể thỏa mãn ăn một bữa tối đầy đủ. Ăn xong tâm tính cũng tốt hơn nhiều.
"Ta muốn ra ngoài đi dạo."
Một câu nói khiến cho hai hầu nữ đang chuẩn bị dọn bàn trực tiếp cứng đờ người. Sau khi hai người trao đổi ánh mắt xong thì một người đứng ra theo cô ra ngoài, người còn lại ở lại dọn bàn.
Mộng Sinh có chút cảm khái. Vì cái tính cách khó ưa khó ở này của nguyên chủ mà vốn một biệt thự động người làm chỉ còn lại đúng hai người. Hai người này cũng vì từng nợ mẹ nguyên chủ đại ân tình nên mới tình nguyện ở lại hầu hạ cô.
"Nguyệt Hà, ngươi nói vì sao bà lại bỏ đi chứ."
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô, nữ hầu chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.'Bà' trong miệng cô rõ ràng là Nguyễn cố phu nhân. Cô ấy đã thật lâu chưa từng thấy tiểu thư nói về phu nhân hoặc chính xác hơn là từ ngày phu nhân về 'nhà mẹ đẻ'.
Mộng Sinh giống như không phát hiện biểu hiện bất thường của cô tiếp tục lẩm bẩm: "Chẳng lẽ bà ấy thật sự không cần tôi nữa sao?"
Biểu hiện của cô giống hệt như bị kéo trở về ngày hai vợ chồng Nguyễn gia ly dị.
Nguyệt Hà nhìn cô như vậy đột nhiên có chút không đành lòng, cũng muốn giải thích cô mọi thứ không phải như cô nghĩ, nhưng nghĩ đến dặn dò của phu nhân cô ấy cũng không dám mở miệng nói thứ gì, sợ bản thân lỡ lời.
"Nguyệt Hà, mai mang thợ đến đổi toàn bộ cửa sổ biệt thự thành kính trống đạn, cửa cũng đổi thành cửa có tính an toàn cao nhất đi."
Chưa để hầu nữ hoàn hồn nói cái gì thì hệ thống đã trước tiên nhảy dựng lên: [Ký chủ, ngài điên rồi hả! Ngài đang trên đà OOC rất nặng đấy!]
Không hề. – Mộng Sinh tự tin hất hất cằm.
Hệ thống hoài nghi nhìn cô một cái, khóe mắt phát hiện giá trị nhân thiết vẫn luôn ổn định, không giảm chút nào. Cái này sao có thể?
Nhìn biểu hiện của nó liền biết nó chưa từng nghiêm túc xem qua cốt truyện rồi.
Nguyên chủ làm sao có thể là vô danh tiểu tốt được. Mẹ cô ngoại trừ có Nguyễn phu nhân thân phận còn là nhà khoa học trọng điểm bảo vệ của chính phủ. Lý do bà bỏ đi cũng là vì bị triệu tập đi. Thân là người của chính phủ làm sao bà lại không biết đến việc mạt thế sẽ buông xuống chứ?
Nguyệt Hà và Nguyệt Xuyên là người của bà nên đương nhiên là biết chuyện này nên mới dùng danh nghĩa cha Nguyễn củng cố lại biệt thự và giam lỏng cô ở bên trong.
Đương nhiên họ cũng không dám làm quá mức rõ ràng chứ không ngay từ đầu họ nhắm đến đã không phải chỉ khung nhà không mà là toàn bộ. Được cô đề nghị như vậy họ sẽ chỉ nghĩ đơn giản là cô nhận được tin từ phu nhân nên trực tiếp muốn củng cố nốt phần còn lại mà thôi.
Nguyệt Hà lúc này đúng là nghĩ như vậy thật. Tưởng sao hôm nay tiểu thư lại chủ động nhắc đến phu nhân..
Hệ thống thấy mọi thứ thuận lợi như vậy có chút trợn trắng mắt há hốc mồm. Làm nó cứ thấp thỏi tưởng lộ cái đuôi rồi. Sau nó cũng bắt đầu chờ mong thao tác tiếp theo của ký chủ nhà nó.
Chỉ là.. Sau khi lên sàn chưa đến tiếng đồng hồ cô đã trực tiếp mặc kệ không quản.
Hệ thống: [..]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro