Xuyên Nhanh: Mang Theo Con Cưng Đi
Chương 19
2024-11-06 22:31:15
Cuối cùng, ông nói dứt khoát: “Phân nhà thôi.”
Tôn Hồng Mai há hốc miệng, quên cả khóc, “Phân nhà?”
“Trước đây không phải bà lúc nào cũng muốn phân sao?”
Tôn Hồng Mai ngỡ ngàng: “Nhưng bây giờ đâu giống trước nữa!”
Như sực nhớ ra điều gì, bà giọng run run, “Ông nói thật cho tôi biết, lão nhị rốt cuộc bị sao vậy?”
Lúc ấy, mải khóc quá, bà còn chẳng kịp hỏi về tình hình thương tích của con.
Ông Cố chỉ rít thêm hơi thuốc mà không đáp, lòng Tôn Hồng Mai chùng xuống.
“Ông à…”
Ông Cố chậm rãi đáp, “Tôi đã lên huyện xem rồi.
Bác sĩ nói dù sau này chân trái có thể đi lại nhưng chẳng làm việc nặng được nữa.”
“Là lỗi của chúng ta rồi… Là chúng ta hại con…”
Tôn Hồng Mai không cầm nổi nước mắt, tiếng khóc nghẹn ngào từng hồi.
--- Trong phòng lớn, chờ con cái ngủ say, Lý Chiêu Đệ khẽ chọc tay vào chồng, hỏi nhỏ, “Anh này, liệu chân lão nhị còn chữa được không?”
“Không biết.”
“Nếu không chữa được… thì chẳng phải hai anh em sẽ phải chăm sóc cho nó sao? Trước kia lo cho lão nhị đi học thì không tính, nhưng giờ còn phải lo nuôi dưỡng.
Vợ nó chẳng giúp ích được gì, con gái rồi cũng sẽ gả đi… Nếu cha mẹ bảo hai anh em mình lo cho lão nhị cả đời, thì chẳng phải bất công quá sao?”
"Cha mẹ nói sao thì cứ thế mà làm thôi."
Lý Chiêu Đệ nghiến răng đáp: “Nhưng anh cũng phải nghĩ đến con cái mình chứ.”
Cố Trường Kính không hiểu suy nghĩ của vợ, “Nuôi con là nuôi, nuôi em trai cũng là nuôi, thêm một người thì có sao đâu mà em phải lắm lời thế?”
“Ai lắm lời? Đây là chỉ nuôi thêm một người thôi sao?”
“Sao lại không? Em dâu cũng có thể làm việc, mà con bé Lan Hoa Hoa thì ăn được bao nhiêu? Cha mẹ vẫn còn lao động được.
Chẳng phải cũng chỉ thêm một người thôi sao?”
“...Nói chuyện với anh thật không thông nổi!”
Cô tức tối, cảm giác như đang nói chuyện với khúc gỗ vậy.
Trong phòng Nhị Phòng, không khí càng căng thẳng hơn.
Cố Trường Sơn, mặc dù thương cảm cho anh trai, nhưng nghĩ đến việc anh trai không thể lao động được nữa, lại cần mọi người nuôi dưỡng, lòng cũng có chút do dự.
Suy nghĩ đó cuối cùng được vợ anh thẳng thừng nói ra.
“Anh bảo, có nên đề nghị phân nhà không?”
“Việc đó… có phần không hay lắm.”
Nhưng thật lòng, anh cũng ngầm tán thành.
“Sao lại không hay? Chân của nhị ca e là khó mà chữa lành, cha mẹ thì cũng già rồi, liệu còn có thể chăm sóc anh ấy thêm mấy năm nữa? Sau này chẳng phải anh ấy sẽ phụ thuộc vào anh và anh cả? Dù nói lần này anh ấy bị thương là vì giúp đỡ gia đình, nhưng trước kia chẳng phải cả nhà đã tốn không ít để cho anh ấy học hành? Thế là cũng coi như đã tận nghĩa tận tình rồi.”
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Cố Trường Sơn thở dài, đáp: “Được rồi, mai nói chuyện.”
--- Buổi trưa, Tôn Hồng Mai chia cơm vào từng phòng, phần của Lý Tú Anh và Lan Hoa Hoa cũng được mang tới.
Nhìn suất cơm của mình, Lý Tú Anh nhướn mày nhưng không nói gì.
Chồng nguyên chủ vừa trở về, không tiện bồi bổ thêm cho Lan Hoa Hoa, rốt cuộc ăn gì cũng không thể nói rõ ràng.
Cô đành nhấm nháp chút cơm độn đen sì.
Tôn Hồng Mai há hốc miệng, quên cả khóc, “Phân nhà?”
“Trước đây không phải bà lúc nào cũng muốn phân sao?”
Tôn Hồng Mai ngỡ ngàng: “Nhưng bây giờ đâu giống trước nữa!”
Như sực nhớ ra điều gì, bà giọng run run, “Ông nói thật cho tôi biết, lão nhị rốt cuộc bị sao vậy?”
Lúc ấy, mải khóc quá, bà còn chẳng kịp hỏi về tình hình thương tích của con.
Ông Cố chỉ rít thêm hơi thuốc mà không đáp, lòng Tôn Hồng Mai chùng xuống.
“Ông à…”
Ông Cố chậm rãi đáp, “Tôi đã lên huyện xem rồi.
Bác sĩ nói dù sau này chân trái có thể đi lại nhưng chẳng làm việc nặng được nữa.”
“Là lỗi của chúng ta rồi… Là chúng ta hại con…”
Tôn Hồng Mai không cầm nổi nước mắt, tiếng khóc nghẹn ngào từng hồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
--- Trong phòng lớn, chờ con cái ngủ say, Lý Chiêu Đệ khẽ chọc tay vào chồng, hỏi nhỏ, “Anh này, liệu chân lão nhị còn chữa được không?”
“Không biết.”
“Nếu không chữa được… thì chẳng phải hai anh em sẽ phải chăm sóc cho nó sao? Trước kia lo cho lão nhị đi học thì không tính, nhưng giờ còn phải lo nuôi dưỡng.
Vợ nó chẳng giúp ích được gì, con gái rồi cũng sẽ gả đi… Nếu cha mẹ bảo hai anh em mình lo cho lão nhị cả đời, thì chẳng phải bất công quá sao?”
"Cha mẹ nói sao thì cứ thế mà làm thôi."
Lý Chiêu Đệ nghiến răng đáp: “Nhưng anh cũng phải nghĩ đến con cái mình chứ.”
Cố Trường Kính không hiểu suy nghĩ của vợ, “Nuôi con là nuôi, nuôi em trai cũng là nuôi, thêm một người thì có sao đâu mà em phải lắm lời thế?”
“Ai lắm lời? Đây là chỉ nuôi thêm một người thôi sao?”
“Sao lại không? Em dâu cũng có thể làm việc, mà con bé Lan Hoa Hoa thì ăn được bao nhiêu? Cha mẹ vẫn còn lao động được.
Chẳng phải cũng chỉ thêm một người thôi sao?”
“...Nói chuyện với anh thật không thông nổi!”
Cô tức tối, cảm giác như đang nói chuyện với khúc gỗ vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng Nhị Phòng, không khí càng căng thẳng hơn.
Cố Trường Sơn, mặc dù thương cảm cho anh trai, nhưng nghĩ đến việc anh trai không thể lao động được nữa, lại cần mọi người nuôi dưỡng, lòng cũng có chút do dự.
Suy nghĩ đó cuối cùng được vợ anh thẳng thừng nói ra.
“Anh bảo, có nên đề nghị phân nhà không?”
“Việc đó… có phần không hay lắm.”
Nhưng thật lòng, anh cũng ngầm tán thành.
“Sao lại không hay? Chân của nhị ca e là khó mà chữa lành, cha mẹ thì cũng già rồi, liệu còn có thể chăm sóc anh ấy thêm mấy năm nữa? Sau này chẳng phải anh ấy sẽ phụ thuộc vào anh và anh cả? Dù nói lần này anh ấy bị thương là vì giúp đỡ gia đình, nhưng trước kia chẳng phải cả nhà đã tốn không ít để cho anh ấy học hành? Thế là cũng coi như đã tận nghĩa tận tình rồi.”
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Cố Trường Sơn thở dài, đáp: “Được rồi, mai nói chuyện.”
--- Buổi trưa, Tôn Hồng Mai chia cơm vào từng phòng, phần của Lý Tú Anh và Lan Hoa Hoa cũng được mang tới.
Nhìn suất cơm của mình, Lý Tú Anh nhướn mày nhưng không nói gì.
Chồng nguyên chủ vừa trở về, không tiện bồi bổ thêm cho Lan Hoa Hoa, rốt cuộc ăn gì cũng không thể nói rõ ràng.
Cô đành nhấm nháp chút cơm độn đen sì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro