Xuyên Nhanh: Mang Theo Con Cưng Đi
Chương 36
2024-11-05 19:25:09
Lý Tú Anh giãn mày ra: “Có lẽ đây mới là cảm xúc thực của nguyên chủ, cô ấy vốn oán giận bố mẹ chồng thật.”
Cố Trường Đình nhún vai: “Chuyện đó anh không thể đánh giá được.”
“Cô ấy chưa từng tự nhìn lại bản thân mình.”
Trong mắt Lý Tú Anh, bi kịch của nguyên chủ không chỉ là do mẹ chồng mà còn từ chính cô ấy.
Cố Trường Đình nói: “Tạm gác lại chuyện này, em định làm gì tiếp theo?”
“Trên đường về, em nghĩ ra rồi.
Trước tiên là đóng góp một chút cho làng để khỏi bị chú ý.
Không thể suốt ngày chúng ta ăn uống no đủ mà nổi bật quá.”
Lý Tú Anh mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Cố Trường Đình: “Nhưng chuyện cần làm ngay bây giờ lại là xử lý bên nhà mẹ đẻ.”
Lý Tú Anh nói: “Mẹ em, khi biết anh đã bị thương, đã khuyên em ly hôn rồi tái giá.
Anh nghĩ sao?”
Cố Trường Đình tỏ vẻ như đang phân tích: “Với tính cách của em, chắc chắn là sẽ đồng ý ngay cho bà yên lòng rồi.”
“Không hổ danh là anh, hiểu em thật đấy.”
Cố Trường Đình gợi ý: “Vậy thì vợ à, anh khuyên em cứ về nhà mẹ đẻ, ở đấy ăn uống vài ngày cho no nê, tiêu sạch hết lương thực nhà họ đi.”
Lý Tú Anh giơ ngón cái lên: “Đúng ý em luôn.
Cuộc đời như một vở kịch, tất cả là ở kỹ năng diễn xuất.
Đến lúc đó anh nhớ phối hợp một chút, biết đâu còn kiếm thêm chút lợi ích nữa.”
Không cần Lý Tú Anh nói nhiều, Cố Trường Đình đã hiểu rõ ý cô.
“Không thành vấn đề.”
Anh nói: “Có cần nói trước với bà Tôn Hồng Mai không?”
Lý Tú Anh trợn mắt: “Thôi đi, bà ấy có tin em còn là gái ngoan không? Anh cứ nói với bố anh là được, trong nhà này em chỉ thấy ông ấy là còn có chút đầu óc thôi.”
Lúc đó, Lan Hoa Hoa vừa nhặt củi về, thấy mẹ liền reo lên: “Mẹ!”
“Đói bụng không?”
Cô bé gật đầu, Lý Tú Anh bảo: “Đói thì cũng phải giúp mẹ làm chút việc rồi mới được ăn.
Hôm qua, anh Đại Ngưu đã mạo hiểm giúp con, chúng ta không nên quên cảm ơn cậu ấy, đúng không?”
Lan Hoa Hoa gật đầu lia lịa, Lý Tú Anh bèn lấy nửa cái bánh màn thầu đen đưa cho con.
Cô sợ cả cái bánh thì Lan Hoa ăn không hết, mà để người khác thấy được, chắc chắn sẽ bị soi mói.
Thời buổi này, ngay đến mình còn không đủ ăn, sao lại có dư đồ để cho người ngoài? Nhà ai cũng chẳng chịu nổi sự phung phí kiểu đó.
“Đi nào, giấu kỹ bánh đi, mang cho anh Đại Ngưu rồi về ngay ăn tối với mẹ nhé.”
“Vâng, mẹ nhớ đợi Lan Lan về cùng ăn nhé!”
“Biết rồi, đồ thèm ăn!”
Hôm trước Lan Hoa đưa nấm cho Đại Ngưu không nhiều lắm, đáng ra anh định để dành đến trưa hôm sau mới ăn, nhưng không chịu nổi cái bụng cồn cào, đành bỏ hết vào nồi nấu lên.
Anh nhìn nồi canh nấm sôi lục bục mà suy nghĩ xem bữa tới nên ăn gì.
Ba mất sớm, mẹ góa bụa, lại gặp đúng năm mất mùa, bà đã để dành hết đồ ăn ít ỏi cho anh, cuối cùng kiệt sức mà chết đói.
Chỉ đến khi thôn trưởng cho người đến đào mộ chôn cất mẹ trên núi và an ủi rằng có khó khăn gì cứ tìm ông giúp, anh mới như bừng tỉnh và hiểu ra trên đời này chỉ còn lại mỗi mình anh.
Nhà đã nghèo đến rỗng tuếch.
Gặp Lan Hoa hôm ấy cũng là khi anh vừa thử món “đất Quan Âm”
mà người ta đồn thổi.
Đói quá, dạ dày anh như muốn trào ngược, mắt hoa lên vì chóng mặt, không ăn chút gì thì e rằng hôm sau cũng chẳng trụ nổi.
Cố Trường Đình nhún vai: “Chuyện đó anh không thể đánh giá được.”
“Cô ấy chưa từng tự nhìn lại bản thân mình.”
Trong mắt Lý Tú Anh, bi kịch của nguyên chủ không chỉ là do mẹ chồng mà còn từ chính cô ấy.
Cố Trường Đình nói: “Tạm gác lại chuyện này, em định làm gì tiếp theo?”
“Trên đường về, em nghĩ ra rồi.
Trước tiên là đóng góp một chút cho làng để khỏi bị chú ý.
Không thể suốt ngày chúng ta ăn uống no đủ mà nổi bật quá.”
Lý Tú Anh mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Cố Trường Đình: “Nhưng chuyện cần làm ngay bây giờ lại là xử lý bên nhà mẹ đẻ.”
Lý Tú Anh nói: “Mẹ em, khi biết anh đã bị thương, đã khuyên em ly hôn rồi tái giá.
Anh nghĩ sao?”
Cố Trường Đình tỏ vẻ như đang phân tích: “Với tính cách của em, chắc chắn là sẽ đồng ý ngay cho bà yên lòng rồi.”
“Không hổ danh là anh, hiểu em thật đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Trường Đình gợi ý: “Vậy thì vợ à, anh khuyên em cứ về nhà mẹ đẻ, ở đấy ăn uống vài ngày cho no nê, tiêu sạch hết lương thực nhà họ đi.”
Lý Tú Anh giơ ngón cái lên: “Đúng ý em luôn.
Cuộc đời như một vở kịch, tất cả là ở kỹ năng diễn xuất.
Đến lúc đó anh nhớ phối hợp một chút, biết đâu còn kiếm thêm chút lợi ích nữa.”
Không cần Lý Tú Anh nói nhiều, Cố Trường Đình đã hiểu rõ ý cô.
“Không thành vấn đề.”
Anh nói: “Có cần nói trước với bà Tôn Hồng Mai không?”
Lý Tú Anh trợn mắt: “Thôi đi, bà ấy có tin em còn là gái ngoan không? Anh cứ nói với bố anh là được, trong nhà này em chỉ thấy ông ấy là còn có chút đầu óc thôi.”
Lúc đó, Lan Hoa Hoa vừa nhặt củi về, thấy mẹ liền reo lên: “Mẹ!”
“Đói bụng không?”
Cô bé gật đầu, Lý Tú Anh bảo: “Đói thì cũng phải giúp mẹ làm chút việc rồi mới được ăn.
Hôm qua, anh Đại Ngưu đã mạo hiểm giúp con, chúng ta không nên quên cảm ơn cậu ấy, đúng không?”
Lan Hoa Hoa gật đầu lia lịa, Lý Tú Anh bèn lấy nửa cái bánh màn thầu đen đưa cho con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô sợ cả cái bánh thì Lan Hoa ăn không hết, mà để người khác thấy được, chắc chắn sẽ bị soi mói.
Thời buổi này, ngay đến mình còn không đủ ăn, sao lại có dư đồ để cho người ngoài? Nhà ai cũng chẳng chịu nổi sự phung phí kiểu đó.
“Đi nào, giấu kỹ bánh đi, mang cho anh Đại Ngưu rồi về ngay ăn tối với mẹ nhé.”
“Vâng, mẹ nhớ đợi Lan Lan về cùng ăn nhé!”
“Biết rồi, đồ thèm ăn!”
Hôm trước Lan Hoa đưa nấm cho Đại Ngưu không nhiều lắm, đáng ra anh định để dành đến trưa hôm sau mới ăn, nhưng không chịu nổi cái bụng cồn cào, đành bỏ hết vào nồi nấu lên.
Anh nhìn nồi canh nấm sôi lục bục mà suy nghĩ xem bữa tới nên ăn gì.
Ba mất sớm, mẹ góa bụa, lại gặp đúng năm mất mùa, bà đã để dành hết đồ ăn ít ỏi cho anh, cuối cùng kiệt sức mà chết đói.
Chỉ đến khi thôn trưởng cho người đến đào mộ chôn cất mẹ trên núi và an ủi rằng có khó khăn gì cứ tìm ông giúp, anh mới như bừng tỉnh và hiểu ra trên đời này chỉ còn lại mỗi mình anh.
Nhà đã nghèo đến rỗng tuếch.
Gặp Lan Hoa hôm ấy cũng là khi anh vừa thử món “đất Quan Âm”
mà người ta đồn thổi.
Đói quá, dạ dày anh như muốn trào ngược, mắt hoa lên vì chóng mặt, không ăn chút gì thì e rằng hôm sau cũng chẳng trụ nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro