Xuyên Nhanh: Mang Theo Con Cưng Đi
Chương 44
2024-11-05 19:25:09
Ông đè nén cơn giận, điềm tĩnh đáp: “Nếu Lý Tú Anh đã gả về nhà họ Cố chúng tôi thì cô ấy là người của nhà này.
Con trai tôi còn sống, chẳng tới lượt nhà các người đến đón.
Nếu định đón thì cứ hỏi xem Lý Tú Anh có đồng ý không.”
Lý Huệ lập tức nhìn con gái mình, nháy mắt ra hiệu liên tục.
“Mau nói là con đồng ý về nhà mẹ đi chứ… nói đi nào…”
Nhưng Lý Tú Anh lại vờ như không thấy gì, thẽ thọt đáp: “Mẹ, cha chồng con nói đúng, chồng con còn ở đây, con theo các người về thì chỉ bị người ta dèm pha thôi.
Con thật sự không muốn bị nói sau lưng đâu.”
Lý Huệ bực trong lòng nhưng vẫn cố cười giả lả: “Ông thông gia thấy không, không phải chúng tôi không có lý, chính Tú Anh cũng đồng ý theo chúng tôi về.”
Cố Phú Anh quay lại hỏi Lý Tú Anh: “Con thật sự muốn đi với mẹ con sao?”
Lý Tú Anh bắt đầu khóc lóc, như thể chịu không nổi, nhưng không chịu đồng ý.
Lúc đó, Tôn Hồng Mai dẫn hai người con trai về, vừa nghe tin liền quát lớn: “Cái gì?! Lý Tú Anh định theo về nhà mẹ sao?”
Bà lập tức tru tréo: “Trời ơi! Thật quá quắt! Con trai tôi chưa chết mà bên nhà mẹ đã định mang con dâu đi! Ông trời ơi, sao không trừng phạt hết mấy kẻ lòng dạ độc ác bất hiếu này đi!”
Nói về tài chửi mắng, Lý Huệ quả thật không sánh nổi với Tôn Hồng Mai.
Tôn Hồng Mai cứ liên tục mắng nhiếc không ngừng, làm cho cả Cố Trường Kính và Cố Trường Sơn đứng đó chẳng biết làm gì.
Trước khi ra ngoài, Cố Trường Kính đã dặn con trai Cố Ái Quốc rằng, nếu nhị phòng nhà họ có gây chuyện thì lập tức chạy đến báo cho thôn trưởng.
Cố Ái Quốc nghe lời, vừa chọc chọc que vào tổ kiến cho vui thì nghe thấy tiếng ồn ào long trời lở đất từ nhà bên kia, liền lập tức chạy đi báo với thôn trưởng.
Trên đường, cậu bé gặp Lan Hoa Hoa và Đại Ngưu đang đi.
Dù trước đó từng có xích mích vì Hạnh Hoa, nhưng nhờ Cố Phú Anh đứng ra hòa giải và tính trẻ con mau quên, hai đứa cũng nhanh chóng làm hòa.
Thấy Cố Ái Quốc chạy hớt hải, Lan Hoa Hoa liền hỏi: “Ái Quốc, cậu chạy đi đâu thế?”
“Nhị tỷ! Nhà chị đang đánh nhau đấy, mau về xem đi!”
Nghe thế, Lan Hoa Hoa liền vội vã chạy về nhà.
Lúc này, Lý Tú Anh bề ngoài thì đang khóc lóc nhưng trong bụng thì như đang ngồi xem kịch.
Thấy hai bên sắp động tay động chân, Cố Phú Anh liền lên tiếng: “Được rồi! Nếu các người muốn đón đi, thì trước tiên hãy trả lại số lương thực đã lấy từ nhà họ Cố.
Trước kia vì Lý Tú Anh là con dâu nhà này nên tôi nhắm mắt cho qua, nhưng giờ người muốn đi thì lương thực nhất định phải để lại.”
Lý Tú Anh liền hỏi: “Mẹ, nhà mình có mang đủ lương thực đến không? Có mang nổi năm cân không?”
Lý Huệ nghẹn lời: “….”
Lý Quý Nhân cố gắng nhẹ nhàng thuyết phục: “Ông thông gia, việc này anh cũng biết, mấy năm nay nhà nào cũng đói kém.
Nhà tôi cũng chỉ mượn của nhà anh có 50 cân lương thực thôi, anh xem có được không?”
Lý Tú Anh nghiêm giọng: “Cha! Sao cha lại nói sai sự thật thế! Cha muốn con sau này sống sao? Làm người phải giữ chữ tín, rõ ràng là 165 cân 6 lạng lương thực, con sẽ trả đủ không thiếu một hạt.
À, cha muốn xem sổ ghi nợ không? Con đã ghi chép lại hết cả rồi.”
Lý Quý Nhân tức đến run cả người: “Con chưa từng đi học, biết chữ nào mà ghi sổ chứ!”
Đứa con này, nhớ cả từng lạng một! Lý Tú Anh vỗ ngực đắc ý: “Cha không biết đó thôi, Đình ca học đến cấp ba, nếu anh ấy cưới một người không biết chữ, chẳng phải là mất mặt lắm sao? Con phải giúp anh ấy hãnh diện chứ.”
Nhưng hãnh diện chỗ nào! Rõ ràng là con đang cố tình bày trò với nhà ta! Lý Quý Nhân tức đến thở phì phò.
Con trai tôi còn sống, chẳng tới lượt nhà các người đến đón.
Nếu định đón thì cứ hỏi xem Lý Tú Anh có đồng ý không.”
Lý Huệ lập tức nhìn con gái mình, nháy mắt ra hiệu liên tục.
“Mau nói là con đồng ý về nhà mẹ đi chứ… nói đi nào…”
Nhưng Lý Tú Anh lại vờ như không thấy gì, thẽ thọt đáp: “Mẹ, cha chồng con nói đúng, chồng con còn ở đây, con theo các người về thì chỉ bị người ta dèm pha thôi.
Con thật sự không muốn bị nói sau lưng đâu.”
Lý Huệ bực trong lòng nhưng vẫn cố cười giả lả: “Ông thông gia thấy không, không phải chúng tôi không có lý, chính Tú Anh cũng đồng ý theo chúng tôi về.”
Cố Phú Anh quay lại hỏi Lý Tú Anh: “Con thật sự muốn đi với mẹ con sao?”
Lý Tú Anh bắt đầu khóc lóc, như thể chịu không nổi, nhưng không chịu đồng ý.
Lúc đó, Tôn Hồng Mai dẫn hai người con trai về, vừa nghe tin liền quát lớn: “Cái gì?! Lý Tú Anh định theo về nhà mẹ sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà lập tức tru tréo: “Trời ơi! Thật quá quắt! Con trai tôi chưa chết mà bên nhà mẹ đã định mang con dâu đi! Ông trời ơi, sao không trừng phạt hết mấy kẻ lòng dạ độc ác bất hiếu này đi!”
Nói về tài chửi mắng, Lý Huệ quả thật không sánh nổi với Tôn Hồng Mai.
Tôn Hồng Mai cứ liên tục mắng nhiếc không ngừng, làm cho cả Cố Trường Kính và Cố Trường Sơn đứng đó chẳng biết làm gì.
Trước khi ra ngoài, Cố Trường Kính đã dặn con trai Cố Ái Quốc rằng, nếu nhị phòng nhà họ có gây chuyện thì lập tức chạy đến báo cho thôn trưởng.
Cố Ái Quốc nghe lời, vừa chọc chọc que vào tổ kiến cho vui thì nghe thấy tiếng ồn ào long trời lở đất từ nhà bên kia, liền lập tức chạy đi báo với thôn trưởng.
Trên đường, cậu bé gặp Lan Hoa Hoa và Đại Ngưu đang đi.
Dù trước đó từng có xích mích vì Hạnh Hoa, nhưng nhờ Cố Phú Anh đứng ra hòa giải và tính trẻ con mau quên, hai đứa cũng nhanh chóng làm hòa.
Thấy Cố Ái Quốc chạy hớt hải, Lan Hoa Hoa liền hỏi: “Ái Quốc, cậu chạy đi đâu thế?”
“Nhị tỷ! Nhà chị đang đánh nhau đấy, mau về xem đi!”
Nghe thế, Lan Hoa Hoa liền vội vã chạy về nhà.
Lúc này, Lý Tú Anh bề ngoài thì đang khóc lóc nhưng trong bụng thì như đang ngồi xem kịch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy hai bên sắp động tay động chân, Cố Phú Anh liền lên tiếng: “Được rồi! Nếu các người muốn đón đi, thì trước tiên hãy trả lại số lương thực đã lấy từ nhà họ Cố.
Trước kia vì Lý Tú Anh là con dâu nhà này nên tôi nhắm mắt cho qua, nhưng giờ người muốn đi thì lương thực nhất định phải để lại.”
Lý Tú Anh liền hỏi: “Mẹ, nhà mình có mang đủ lương thực đến không? Có mang nổi năm cân không?”
Lý Huệ nghẹn lời: “….”
Lý Quý Nhân cố gắng nhẹ nhàng thuyết phục: “Ông thông gia, việc này anh cũng biết, mấy năm nay nhà nào cũng đói kém.
Nhà tôi cũng chỉ mượn của nhà anh có 50 cân lương thực thôi, anh xem có được không?”
Lý Tú Anh nghiêm giọng: “Cha! Sao cha lại nói sai sự thật thế! Cha muốn con sau này sống sao? Làm người phải giữ chữ tín, rõ ràng là 165 cân 6 lạng lương thực, con sẽ trả đủ không thiếu một hạt.
À, cha muốn xem sổ ghi nợ không? Con đã ghi chép lại hết cả rồi.”
Lý Quý Nhân tức đến run cả người: “Con chưa từng đi học, biết chữ nào mà ghi sổ chứ!”
Đứa con này, nhớ cả từng lạng một! Lý Tú Anh vỗ ngực đắc ý: “Cha không biết đó thôi, Đình ca học đến cấp ba, nếu anh ấy cưới một người không biết chữ, chẳng phải là mất mặt lắm sao? Con phải giúp anh ấy hãnh diện chứ.”
Nhưng hãnh diện chỗ nào! Rõ ràng là con đang cố tình bày trò với nhà ta! Lý Quý Nhân tức đến thở phì phò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro