Xuyên Nhanh: Món Quà Của Thanh Xuân
Bài kiểm tra nh...
2024-10-28 01:40:53
Buổi sáng hôm sau, Mai Vũ thức dậy với cảm giác nhẹ nhõm nhờ sự giúp đỡ của Hà Linh vào tối qua. Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ kí túc xá chiếu vào làm căn phòng trở nên tươi sáng hơn. Mai Vũ vươn vai rồi xuống giường vscn rồi chuẩn bị đồ đi học. Mọi người trong phòng cũng đang chuẩn bị đi học, tiếng nói chuyện rôm rả xen lẫn tiếng loạt soạt của sách vở.
Khi Mai Vũ bước ra khỏi phòng, đám bạn cùng phòng vẫn tiếp tục nhìn cô với ánh mắt đầy khinh thường. Nhưng..... Cô đã quyết tâm không để những lời nói đó ảnh hưởng đến mình nữa. Sau khi chỉnh trang, cô và Hà Linh cùng nhau rời khỏi ký túc xá. Trên đường đi, cả hai bàn về việc chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, nhưng không khí căng thẳng từ tối qua vẫn còn đọng lại.
Khi tới trường, buổi sáng trong sân trường tràn ngập sự nhộn nhịp. Học sinh tụ tập theo từng nhóm, bàn tán sôi nổi về các tin tức học tập và chuyện riêng tư. Tuy nhiên, không khí có vẻ khác thường hơn vì ngày thi khảo sát đầu năm đang đến gần, và ai cũng cảm thấy áp lực.
.......
Khi bước vào lớp, Mai Vũ cảm thấy bầu không khí dường như khác hẳn mọi khi. Cô Lan đứng nghiêm trang trước bảng đen, chồng bài kiểm tra trên tay khiến cả lớp chùng xuống, ngừng tất cả các cuộc trò chuyện. Ánh mắt cô nghiêm túc nhưng không có vẻ gì là dọa nạt, mà thay vào đó là sự khuyến khích tinh thần làm việc nhóm.
- Các em, hôm nay chúng ta sẽ thực hiện một bài kiểm tra ngắn, nhưng khác với những lần trước, lần này các em sẽ làm theo nhóm hai người. Đây không chỉ là bài kiểm tra kiến thức, mà còn để các em rèn luyện kỹ năng làm việc nhóm, thứ rất quan trọng trong năm học này.
Cả lớp ngay lập tức xôn xao, ai nấy đều bắt đầu lo lắng. Một số học sinh cố gắng nhìn quanh, nháy mắt hoặc mỉm cười với những người mà họ muốn được ghép nhóm. Tiếng thì thầm bàn tán vang lên khắp nơi:
- Hy vọng mình sẽ được làm với Tuấn, cậu ấy giỏi Toán lắm.
“Chắc sẽ là mình và cậu thôi, đúng không?”
Mai Vũ lặng lẽ ngồi nghe, lòng đầy lo lắng. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ đến khả năng không ghép được với ai nhưng rồi giáo viên đọc lên:
Và tiếp theo... Lãnh Phong Uy sẽ ghép cặp với Kiều Mai Vũ.
Toàn bộ lớp học bỗng rơi vào im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai con người vừa được nhắc đến. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải làm bài cùng một người nam chính, người nổi tiếng không chỉ vì vẻ ngoài cuốn hút mà còn vì sự lạnh lùng và xa cách. Dường như không ai trong lớp dám tiếp cận anh ta quá lâu.
Nam chính ngồi ở cuối lớp, vẫn giữ vẻ thản nhiên như không quan tâm. Ánh mắt anh chỉ khẽ lướt qua Mai Vũ trước khi lại quay về phía bảng. Không nói một lời, anh vẫn giữ nguyên vị trí, đợi cô đến.
Mai Vũ chần chừ một chút, rồi cuối cùng quyết định tiến về phía anh, mặc cho trong lòng cô dâng lên cảm giác lo lắng. Khi đến gần bàn, Lãnh Phong Uy chỉ khẽ nhấc ánh mắt, không biểu hiện gì đặc biệt, chỉ ra hiệu cho cô ngồi xuống.
- Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?
Mai Vũ phá vỡ không khí ngượng ngùng, giọng có ngập ngừng.
- Phần đại số.
Phong Uy đáp ngắn gọn, không nhìn cô, đôi mắt vẫn chăm chú vào tờ bài kiểm tra.
Phần này phức tạp nhất, nên giải quyết trước.
Cô ngồi xuống, mở tờ giấy kiểm tra và bắt đầu tính toán. Dù không có nhiều sự giao tiếp, họ làm việc khá trôi chảy. Phong Uy làm phần lớn các bước khó, nhưng đôi khi Mai Vũ cũng có cơ hội tham gia, đóng góp vào bài làm của họ. Lúc cô ngập ngừng đưa ra một cách giải khác, anh chỉ ngước lên nhìn, không phản bác nhưng cũng không quá tán thưởng.
Một lúc sau, đến một bước toán khó, Mai Vũ ngồi suy nghĩ một lúc rồi sau đó đã tìm ra lời giải. Cô dừng bút, cẩn thận trình bày từng bước.
Phong Uy nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng, rồi sau khi kiểm tra lại, anh nói:
- Không tệ. Cách giải của cậu đúng.
Đây có lẽ là câu nói tích cực duy nhất anh thốt ra từ đầu buổi. Mai Vũ mỉm cười, cảm thấy tự hào vì ít nhất mình không trở thành gánh nặng.
- Cảm ơn. Tôi sẽ coi đó là lời khen.
Từ đó, không khí giữa họ có phần thoải mái hơn. Nam chính không còn lạnh lùng như lúc đầu, và cả hai bắt đầu phối hợp tốt hơn. Họ tiếp tục làm bài mà không gặp trở ngại gì. Cô Lan đi vòng quanh lớp, theo dõi từng nhóm làm việc, rồi gật đầu hài lòng khi đi qua chỗ họ.
......
- Hết giờ! Bây giờ cô đi thu bài. Dừng bút không được viết nữa.
Bài kiểm tra kết thúc. Cô Lan đi quanh lớp thu bài. Mai Vũ thu dọn sách vở, còn Phong Uy vẫn giữ im lặng. Cô không biết liệu anh có cảm thấy thế nào về bài làm của họ, nhưng ít ra buổi sáng này đã không tệ như cô nghĩ ban đầu.
Khi Mai Vũ chuẩn bị rời chỗ, cô bất ngờ nghe thấy giọng trầm của người con trai:
- Lần sau, nếu cần làm bài cùng ai đó, tôi không ngại đâu.
Cô bất ngờ nhìn anh, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi tờ bài kiểm tra, nhưng đó là lần đầu tiên anh chủ động đưa ra lời đề nghị như vậy. Mai Vũ khẽ mỉm cười, đáp lại bằng một giọng nhỏ nhẹ:
-:Mình sẽ ghi nhớ điều đó.
Buổi kiểm tra kết thúc, và cả lớp bắt đầu chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Dù đang khá vui nhưng Mai Vũ lại cảm thấy bất an không biết do đâu.
" Để xem nhà ngươi còn vui vẻ được bao lâu? Đợi đấy!"
Khi Mai Vũ bước ra khỏi phòng, đám bạn cùng phòng vẫn tiếp tục nhìn cô với ánh mắt đầy khinh thường. Nhưng..... Cô đã quyết tâm không để những lời nói đó ảnh hưởng đến mình nữa. Sau khi chỉnh trang, cô và Hà Linh cùng nhau rời khỏi ký túc xá. Trên đường đi, cả hai bàn về việc chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, nhưng không khí căng thẳng từ tối qua vẫn còn đọng lại.
Khi tới trường, buổi sáng trong sân trường tràn ngập sự nhộn nhịp. Học sinh tụ tập theo từng nhóm, bàn tán sôi nổi về các tin tức học tập và chuyện riêng tư. Tuy nhiên, không khí có vẻ khác thường hơn vì ngày thi khảo sát đầu năm đang đến gần, và ai cũng cảm thấy áp lực.
.......
Khi bước vào lớp, Mai Vũ cảm thấy bầu không khí dường như khác hẳn mọi khi. Cô Lan đứng nghiêm trang trước bảng đen, chồng bài kiểm tra trên tay khiến cả lớp chùng xuống, ngừng tất cả các cuộc trò chuyện. Ánh mắt cô nghiêm túc nhưng không có vẻ gì là dọa nạt, mà thay vào đó là sự khuyến khích tinh thần làm việc nhóm.
- Các em, hôm nay chúng ta sẽ thực hiện một bài kiểm tra ngắn, nhưng khác với những lần trước, lần này các em sẽ làm theo nhóm hai người. Đây không chỉ là bài kiểm tra kiến thức, mà còn để các em rèn luyện kỹ năng làm việc nhóm, thứ rất quan trọng trong năm học này.
Cả lớp ngay lập tức xôn xao, ai nấy đều bắt đầu lo lắng. Một số học sinh cố gắng nhìn quanh, nháy mắt hoặc mỉm cười với những người mà họ muốn được ghép nhóm. Tiếng thì thầm bàn tán vang lên khắp nơi:
- Hy vọng mình sẽ được làm với Tuấn, cậu ấy giỏi Toán lắm.
“Chắc sẽ là mình và cậu thôi, đúng không?”
Mai Vũ lặng lẽ ngồi nghe, lòng đầy lo lắng. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ đến khả năng không ghép được với ai nhưng rồi giáo viên đọc lên:
Và tiếp theo... Lãnh Phong Uy sẽ ghép cặp với Kiều Mai Vũ.
Toàn bộ lớp học bỗng rơi vào im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai con người vừa được nhắc đến. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải làm bài cùng một người nam chính, người nổi tiếng không chỉ vì vẻ ngoài cuốn hút mà còn vì sự lạnh lùng và xa cách. Dường như không ai trong lớp dám tiếp cận anh ta quá lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam chính ngồi ở cuối lớp, vẫn giữ vẻ thản nhiên như không quan tâm. Ánh mắt anh chỉ khẽ lướt qua Mai Vũ trước khi lại quay về phía bảng. Không nói một lời, anh vẫn giữ nguyên vị trí, đợi cô đến.
Mai Vũ chần chừ một chút, rồi cuối cùng quyết định tiến về phía anh, mặc cho trong lòng cô dâng lên cảm giác lo lắng. Khi đến gần bàn, Lãnh Phong Uy chỉ khẽ nhấc ánh mắt, không biểu hiện gì đặc biệt, chỉ ra hiệu cho cô ngồi xuống.
- Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?
Mai Vũ phá vỡ không khí ngượng ngùng, giọng có ngập ngừng.
- Phần đại số.
Phong Uy đáp ngắn gọn, không nhìn cô, đôi mắt vẫn chăm chú vào tờ bài kiểm tra.
Phần này phức tạp nhất, nên giải quyết trước.
Cô ngồi xuống, mở tờ giấy kiểm tra và bắt đầu tính toán. Dù không có nhiều sự giao tiếp, họ làm việc khá trôi chảy. Phong Uy làm phần lớn các bước khó, nhưng đôi khi Mai Vũ cũng có cơ hội tham gia, đóng góp vào bài làm của họ. Lúc cô ngập ngừng đưa ra một cách giải khác, anh chỉ ngước lên nhìn, không phản bác nhưng cũng không quá tán thưởng.
Một lúc sau, đến một bước toán khó, Mai Vũ ngồi suy nghĩ một lúc rồi sau đó đã tìm ra lời giải. Cô dừng bút, cẩn thận trình bày từng bước.
Phong Uy nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng, rồi sau khi kiểm tra lại, anh nói:
- Không tệ. Cách giải của cậu đúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây có lẽ là câu nói tích cực duy nhất anh thốt ra từ đầu buổi. Mai Vũ mỉm cười, cảm thấy tự hào vì ít nhất mình không trở thành gánh nặng.
- Cảm ơn. Tôi sẽ coi đó là lời khen.
Từ đó, không khí giữa họ có phần thoải mái hơn. Nam chính không còn lạnh lùng như lúc đầu, và cả hai bắt đầu phối hợp tốt hơn. Họ tiếp tục làm bài mà không gặp trở ngại gì. Cô Lan đi vòng quanh lớp, theo dõi từng nhóm làm việc, rồi gật đầu hài lòng khi đi qua chỗ họ.
......
- Hết giờ! Bây giờ cô đi thu bài. Dừng bút không được viết nữa.
Bài kiểm tra kết thúc. Cô Lan đi quanh lớp thu bài. Mai Vũ thu dọn sách vở, còn Phong Uy vẫn giữ im lặng. Cô không biết liệu anh có cảm thấy thế nào về bài làm của họ, nhưng ít ra buổi sáng này đã không tệ như cô nghĩ ban đầu.
Khi Mai Vũ chuẩn bị rời chỗ, cô bất ngờ nghe thấy giọng trầm của người con trai:
- Lần sau, nếu cần làm bài cùng ai đó, tôi không ngại đâu.
Cô bất ngờ nhìn anh, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi tờ bài kiểm tra, nhưng đó là lần đầu tiên anh chủ động đưa ra lời đề nghị như vậy. Mai Vũ khẽ mỉm cười, đáp lại bằng một giọng nhỏ nhẹ:
-:Mình sẽ ghi nhớ điều đó.
Buổi kiểm tra kết thúc, và cả lớp bắt đầu chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Dù đang khá vui nhưng Mai Vũ lại cảm thấy bất an không biết do đâu.
" Để xem nhà ngươi còn vui vẻ được bao lâu? Đợi đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro