Xuyên Nhanh: Món Quà Của Thanh Xuân
Chung lớp với n...
2024-10-28 01:40:53
Khi Mai Vũ bước vào phòng hiệu trưởng, cô không khỏi cảm thấy căng thẳng. Phòng hiệu trưởng rộng rãi, với những tủ sách đầy ắp và bàn gỗ bóng loáng. Ánh sáng từ cửa sổ lớn rọi vào, chiếu sáng không gian trang nghiêm. Hiệu trưởng, một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị, ngồi sau chiếc bàn lớn. Ông nhìn lên khi cô bước vào.
- Ngồi đi.
Giọng ông trầm và uy quyền, nhưng không hẳn lạnh lùng.
Mai Vũ khẽ cúi đầu và ngồi xuống ghế, cố gắng giữ bình tĩnh. Hiệu trưởng nhìn cô một lúc trước khi lên tiếng:
- Em là học sinh mới, phải không? Là học sinh được học bổng?
Mai Vũ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng:
- Dạ, đúng ạ.
Hiệu trưởng tiếp tục, giọng vẫn đều đều:
- Trường này khác biệt so với những gì em từng biết. Ở đây, kỳ vọng rất cao, cả về học lực lẫn cách ứng xử. Em có chắc mình sẵn sàng cho sự thay đổi này không?
Nữ chính ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy quyết tâm:
- Dạ, em đã chuẩn bị tâm lý và sẽ cố gắng hết sức. Em biết mình cần phải nỗ lực rất nhiều.
Hiệu trưởng im lặng một lúc, dường như đánh giá quyết tâm trong đôi mắt cô. Cuối cùng, ông gật đầu:
- Tốt. Chỉ cần em giữ vững quyết tâm đó, nhà trường sẽ hỗ trợ em. Nhưng hãy nhớ, kết quả sẽ phụ thuộc vào chính em.
Nữ chính khẽ mỉm cười, cảm thấy sự căng thẳng trong lòng vơi đi phần nào:
- Em hiểu, thưa thầy. Em sẽ không làm thầy và nhà trường thất vọng.
Hiệu trưởng nở nụ cười hiền hậu nhìn cô học sinh từ quê lên thành phố với quyết tâm cao. Thầy chỉ mong cô bé thực hiện được điều đó để thay đổi chế độ phân biệt ở thế giới này:
- Được rồi. Em có thể ra ngoài. Chào mừng đến với ngôi trường này.
Mai Vũ đứng dậy, cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng, lòng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cũng ý thức rõ ràng rằng những thử thách mới chỉ bắt đầu. Khi bước chân ra khỏi phòng thì cô gặp một người phụ nữ trẻ với bộ váy văn phòng. Đó là một người phụ nữ khoảng ngoài 30, khuôn mặt hiền hòa và đôi mắt sáng thể hiện sự tận tâm. Người phụ nữ mỉm cười với Mai Vũ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
- Chào em. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em, cô Lan. Tôi sẽ hướng dẫn em làm quen với lớp mới.
Mai Vũ cúi đầu chào, cảm nhận được sự dễ chịu từ thái độ thân thiện của cô Lan.
- Vâng! Em chào cô! Em là Kiều Mai Vũ và là học sinh mới chuyển đến ạ!
Dù trong lòng vẫn còn lo lắng, cô bắt đầu cảm thấy mình không đơn độc giữa ngôi trường xa lạ này. Cô Lan nhìn hiệu trưởng, trao đổi vài lời ngắn gọn, sau đó quay sang nữ chính:
- Chúng ta đi thôi, cô sẽ dẫn em đến lớp.
Mai Vũ gật đầu và theo chân cô Lan đi dọc hành lang dài. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc bước vào lớp học mới. Khi cánh cửa lớp mở ra, mọi ánh mắt trong lớp lập tức đổ dồn về phía cô.
Cô Lan giới thiệu:
- Đây là bạn mới, sẽ học cùng lớp với các em. Mong các em giúp đỡ bạn ấy hòa nhập.
Mai Vũ hít một hơi sâu, nhưng khi cô nhìn vào lớp học. Bên dưới lớp đều là những gương mặt xa lạ với sự khinh thường hiện rõ trên nét mặt. Mai Vũ có vẻ không quan tâm lắm, cô chỉ nhìn quanh lớp và cô bất ngờ nhận ra gương mặt quen thuộc. Nam chính đang ngồi ở bàn cuối, ánh mắt vẫn lạnh lùng và dửng dưng như lần đầu họ chạm mặt. Gần đó, nữ chính nguyên tác - một cô gái xinh đẹp, sành điệu với thần thái kiêu kỳ - liếc nhìn cô, đôi mắt toát lên sự đánh giá thoáng qua.
Mai Vũ cảm thấy lòng mình trĩu xuống. Cô không thể tin rằng mình lại học cùng lớp với những người này, đặc biệt là sau sự cố vừa rồi với nam chính. Đôi tay cô siết chặt quai ba lô, ánh mắt kiên định và khuôn mặt bình thản. Dù tình huống có khó khăn đến đâu, cô biết mình đã đi quá xa để có thể lùi bước.
Cô Lan nhận ra sự lúng túng của nữ chính, nhẹ nhàng động viên:
- Em có thể ngồi ở chỗ trống kia. Đừng lo lắng, em sẽ sớm quen thôi.
Mai Vũ gật đầu và đi đến chỗ ngồi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể. Khi ngồi xuống, cô vẫn cảm nhận được những ánh mắt tò mò của các bạn xung quanh, nhưng cô quyết định không để ý. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ:
" Tại sao lại chung lớp với hai người bọn họ. Sau này sẽ như nào đây? "
Cô liếc nhìn nam chính, nhận ra ánh mắt của anh không hề thay đổi, vẫn lạnh lẽo và xa cách.
Khi Mai Vũ vừa ngồi xuống chỗ của mình, cô vô tình bắt gặp ánh mắt của nữ chính nguyên tác. Đôi mắt sắc lạnh và kiêu kỳ của cô gái kia nhìn thẳng vào cô, như thể đang đánh giá từng chi tiết, từ cách ăn mặc đơn giản đến cử chỉ của cô. Trong thoáng chốc, nữ chính cảm thấy sự ngột ngạt, như thể mình đang bị soi xét bởi một con mắt phán xét đầy kiêu ngạo.
Ban đầu, nữ chính khẽ rùng mình. Cô cảm nhận rõ ràng sự khác biệt trong vị thế giữa hai người. Ánh mắt của cô ta toát lên vẻ tự tin tuyệt đối, như thể khẳng định rằng cô sẽ luôn đứng trên đỉnh cao của xã hội này.
Tuy nhiên, sau vài giây đầu cảm thấy bất an, nữ chính chớp mắt và hít một hơi sâu. Cô nhớ lại mục tiêu của mình - tránh xa những điều khiến cô phân tâm và tập trung vào con đường mình đã chọn. "Cô không đến đây để so sánh hay cạnh tranh với ai, mà đến để thay đổi cuộc đời nhờ vào tri thức."
Dù trong lòng vẫn còn chút căng thẳng, nữ chính giữ cho đôi mắt mình bình thản và không cúi xuống. Cô chạm lại ánh mắt của nữ chính nguyên tác, nhưng lần này không né tránh, không ngần ngại.
Ánh mắt hai người gặp nhau trong vài giây, nhưng với nữ chính, đó là khoảnh khắc để khẳng định rằng cô sẽ không để bất kỳ ai làm mình dao động, dù cho đó là một người tỏa sáng nhất trong lớp học này.
" Hãy cẩn thận đó, cô nàng tiểu thư hay nữ chính à!"
- Ngồi đi.
Giọng ông trầm và uy quyền, nhưng không hẳn lạnh lùng.
Mai Vũ khẽ cúi đầu và ngồi xuống ghế, cố gắng giữ bình tĩnh. Hiệu trưởng nhìn cô một lúc trước khi lên tiếng:
- Em là học sinh mới, phải không? Là học sinh được học bổng?
Mai Vũ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng:
- Dạ, đúng ạ.
Hiệu trưởng tiếp tục, giọng vẫn đều đều:
- Trường này khác biệt so với những gì em từng biết. Ở đây, kỳ vọng rất cao, cả về học lực lẫn cách ứng xử. Em có chắc mình sẵn sàng cho sự thay đổi này không?
Nữ chính ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy quyết tâm:
- Dạ, em đã chuẩn bị tâm lý và sẽ cố gắng hết sức. Em biết mình cần phải nỗ lực rất nhiều.
Hiệu trưởng im lặng một lúc, dường như đánh giá quyết tâm trong đôi mắt cô. Cuối cùng, ông gật đầu:
- Tốt. Chỉ cần em giữ vững quyết tâm đó, nhà trường sẽ hỗ trợ em. Nhưng hãy nhớ, kết quả sẽ phụ thuộc vào chính em.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ chính khẽ mỉm cười, cảm thấy sự căng thẳng trong lòng vơi đi phần nào:
- Em hiểu, thưa thầy. Em sẽ không làm thầy và nhà trường thất vọng.
Hiệu trưởng nở nụ cười hiền hậu nhìn cô học sinh từ quê lên thành phố với quyết tâm cao. Thầy chỉ mong cô bé thực hiện được điều đó để thay đổi chế độ phân biệt ở thế giới này:
- Được rồi. Em có thể ra ngoài. Chào mừng đến với ngôi trường này.
Mai Vũ đứng dậy, cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng, lòng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cũng ý thức rõ ràng rằng những thử thách mới chỉ bắt đầu. Khi bước chân ra khỏi phòng thì cô gặp một người phụ nữ trẻ với bộ váy văn phòng. Đó là một người phụ nữ khoảng ngoài 30, khuôn mặt hiền hòa và đôi mắt sáng thể hiện sự tận tâm. Người phụ nữ mỉm cười với Mai Vũ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
- Chào em. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em, cô Lan. Tôi sẽ hướng dẫn em làm quen với lớp mới.
Mai Vũ cúi đầu chào, cảm nhận được sự dễ chịu từ thái độ thân thiện của cô Lan.
- Vâng! Em chào cô! Em là Kiều Mai Vũ và là học sinh mới chuyển đến ạ!
Dù trong lòng vẫn còn lo lắng, cô bắt đầu cảm thấy mình không đơn độc giữa ngôi trường xa lạ này. Cô Lan nhìn hiệu trưởng, trao đổi vài lời ngắn gọn, sau đó quay sang nữ chính:
- Chúng ta đi thôi, cô sẽ dẫn em đến lớp.
Mai Vũ gật đầu và theo chân cô Lan đi dọc hành lang dài. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc bước vào lớp học mới. Khi cánh cửa lớp mở ra, mọi ánh mắt trong lớp lập tức đổ dồn về phía cô.
Cô Lan giới thiệu:
- Đây là bạn mới, sẽ học cùng lớp với các em. Mong các em giúp đỡ bạn ấy hòa nhập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mai Vũ hít một hơi sâu, nhưng khi cô nhìn vào lớp học. Bên dưới lớp đều là những gương mặt xa lạ với sự khinh thường hiện rõ trên nét mặt. Mai Vũ có vẻ không quan tâm lắm, cô chỉ nhìn quanh lớp và cô bất ngờ nhận ra gương mặt quen thuộc. Nam chính đang ngồi ở bàn cuối, ánh mắt vẫn lạnh lùng và dửng dưng như lần đầu họ chạm mặt. Gần đó, nữ chính nguyên tác - một cô gái xinh đẹp, sành điệu với thần thái kiêu kỳ - liếc nhìn cô, đôi mắt toát lên sự đánh giá thoáng qua.
Mai Vũ cảm thấy lòng mình trĩu xuống. Cô không thể tin rằng mình lại học cùng lớp với những người này, đặc biệt là sau sự cố vừa rồi với nam chính. Đôi tay cô siết chặt quai ba lô, ánh mắt kiên định và khuôn mặt bình thản. Dù tình huống có khó khăn đến đâu, cô biết mình đã đi quá xa để có thể lùi bước.
Cô Lan nhận ra sự lúng túng của nữ chính, nhẹ nhàng động viên:
- Em có thể ngồi ở chỗ trống kia. Đừng lo lắng, em sẽ sớm quen thôi.
Mai Vũ gật đầu và đi đến chỗ ngồi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể. Khi ngồi xuống, cô vẫn cảm nhận được những ánh mắt tò mò của các bạn xung quanh, nhưng cô quyết định không để ý. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ:
" Tại sao lại chung lớp với hai người bọn họ. Sau này sẽ như nào đây? "
Cô liếc nhìn nam chính, nhận ra ánh mắt của anh không hề thay đổi, vẫn lạnh lẽo và xa cách.
Khi Mai Vũ vừa ngồi xuống chỗ của mình, cô vô tình bắt gặp ánh mắt của nữ chính nguyên tác. Đôi mắt sắc lạnh và kiêu kỳ của cô gái kia nhìn thẳng vào cô, như thể đang đánh giá từng chi tiết, từ cách ăn mặc đơn giản đến cử chỉ của cô. Trong thoáng chốc, nữ chính cảm thấy sự ngột ngạt, như thể mình đang bị soi xét bởi một con mắt phán xét đầy kiêu ngạo.
Ban đầu, nữ chính khẽ rùng mình. Cô cảm nhận rõ ràng sự khác biệt trong vị thế giữa hai người. Ánh mắt của cô ta toát lên vẻ tự tin tuyệt đối, như thể khẳng định rằng cô sẽ luôn đứng trên đỉnh cao của xã hội này.
Tuy nhiên, sau vài giây đầu cảm thấy bất an, nữ chính chớp mắt và hít một hơi sâu. Cô nhớ lại mục tiêu của mình - tránh xa những điều khiến cô phân tâm và tập trung vào con đường mình đã chọn. "Cô không đến đây để so sánh hay cạnh tranh với ai, mà đến để thay đổi cuộc đời nhờ vào tri thức."
Dù trong lòng vẫn còn chút căng thẳng, nữ chính giữ cho đôi mắt mình bình thản và không cúi xuống. Cô chạm lại ánh mắt của nữ chính nguyên tác, nhưng lần này không né tránh, không ngần ngại.
Ánh mắt hai người gặp nhau trong vài giây, nhưng với nữ chính, đó là khoảnh khắc để khẳng định rằng cô sẽ không để bất kỳ ai làm mình dao động, dù cho đó là một người tỏa sáng nhất trong lớp học này.
" Hãy cẩn thận đó, cô nàng tiểu thư hay nữ chính à!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro