Xuyên Nhanh: Món Quà Của Thanh Xuân
Ngày nhập học
2024-10-28 01:40:53
Buổi sáng ngày nhập học, không khí trong gia đình nữ chính tràn ngập sự ấm áp và vui vẻ. Ngôi nhà nhỏ nhưng luôn đầy tiếng cười nói. Ba mẹ Kiều đều thức dậy từ sớm để chuẩn bị cho cô bữa sáng. Ba đang làm bữa ăn với đôi tay khéo léo, còn mẹ thì đang dọn nhà, khi thấy Mai Vũ cùng nhóc Kì đi ra khỏi phòng thì họ mỉm cười nhìn con gái với ánh mắt đầy tự hào.
Mẹ Kiều cất tiếng nhẹ nhàng:
“Con đã chuẩn bị hết mọi thứ chưa? Sách vở, dụng cụ học tập? Nếu thiếu gì thì nói mẹ nhé.”
Mai Vũ mỉm cười đáp lại:
“Dạ, con đã chuẩn bị từ hôm qua rồi ạ. Con cũng kiểm tra lại cặp sách trước khi đi, không thiếu gì đâu.”
Ba Kiều đi từ trong bếp ra, cười nói:
“Ngày đầu tiên đi học ở trường mới, nhớ tự tin lên nhé. Bố mẹ luôn tin rằng con sẽ làm tốt.”
Cô nhìn cả hai người, cảm nhận được sự ấm áp và sự ủng hộ không điều kiện từ gia đình. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng về việc nhập học đều tan biến, thay vào đó là sự quyết tâm mạnh mẽ.
“Con sẽ cố gắng hết sức. Cảm ơn bố mẹ vì đã luôn ở bên con.”
Mẹ Kiều bước tới, đặt nhẹ tay lên vai cô:
“Chỉ cần con làm hết khả năng của mình, thì kết quả ra sao cũng đều đáng tự hào. Con gái của mẹ luôn là người kiên cường nhất.”
Buổi sáng nhà họ Kiều luôn là vậy. Sau đó Mai Vũ cùng nhóc Kì phụ ba mẹ bê cơm ra rồi cả nhà cùng ăn. Bữa sáng diễn ra trong không khí đầm ấm nhưng cũng pha lẫn chút bịn rịn. Trời còn sớm, nhưng mặt trời đã bắt đầu le lói qua những tán cây trước sân, soi sáng khung cảnh ngôi nhà nhỏ ấm cúng. Ăn xong thì Mai Vũ xách đồ đã chuẩn bị từ tối qua ra ngoài. Cô đứng đợi một lúc thì xe đến.
- Xe đến rồi! Ba mẹ con đi nhé!
Mẹ Kiều đứng bên cửa, tay vẫn lau những giọt nước mắt lén rơi trên gương mặt, nhưng giọng nói nhẹ nhàng và đầy tình cảm:
“Con nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ, đừng thức khuya quá. Chỉ cần chăm chỉ, con sẽ làm được mọi thứ, mẹ tin con.”
Bố Kiều không nói nhiều, nhưng đôi tay ông vỗ nhẹ lên vai con gái, ánh mắt ông nhìn xa xăm như suy nghĩ về tương lai mà cô sắp đối mặt. Ông chỉ nhắc:
“Có khó khăn gì, con cứ về, bố mẹ luôn ở đây.”
Nhóc Kì thì nhí nhảnh chạy quanh, mang vội những món đồ nhỏ cho chị:
“Chị nhớ mang theo cái khăn này, trời thành phố lạnh hơn chỗ mình đấy! Nhớ viết thư cho em nữa!”
Mai Vũ mỉm cười, dù trong lòng có chút lo lắng nhưng cũng thấy ấm áp vì sự ủng hộ của gia đình. Cô ôm lấy mẹ và bố, cảm nhận sự che chở quen thuộc của họ, rồi quay sang xoa đầu nhóc:
“Chị sẽ chăm chỉ học và không để mọi người thất vọng. Nhớ giúp mẹ việc nhà nhé, rồi em cũng sẽ lên thành phố học cùng chị.”
Cả gia đình tiễn cô lên xe, chiếc xe buýt đang đợi. Nữ chính quay lại lần cuối, nhìn ngôi nhà thân thương, nơi đã cho cô tình yêu và sự ủng hộ để có thể tự tin bước vào hành trình mới.
Tiếng xe khởi động vang lên, cô nhìn ra cửa sổ, thấy hình bóng gia đình nhỏ bé nhưng vững vàng giữa bầu trời quê nhà. Trong lòng cô tràn đầy hy vọng và quyết tâm, bởi cô biết dù ở đâu, gia đình luôn là điểm tựa vững chắc nhất.
......
Thủ đô Đế quốc:
Khi Mai Vũ bước vào sân trường, cô không thể không để ý đến sự khác biệt rõ rệt giữa thế giới mới này và nơi cô xuất thân. Trường học nằm trên một khuôn viên rộng lớn, với những tòa nhà kiến trúc hiện đại và sang trọng. Những chiếc xe hơi sang trọng như Mercedes, BMW, và Audi nối đuôi nhau dừng trước cổng trường, ánh nắng phản chiếu lên lớp sơn bóng loáng, tạo nên vẻ hào nhoáng không thể lẫn vào đâu được.
Từ những chiếc xe đó, từng nhóm cậu ấm cô chiêu bước ra, trang phục của họ toát lên sự xa hoa với những bộ đồ hàng hiệu từ các thương hiệu nổi tiếng. Những chiếc áo khoác Burberry, túi xách Chanel, và đồng hồ Rolex lấp lánh trên cổ tay họ. Sân trường nhìn không khác gì sàn catwalk thời trang cả. Không chỉ trang phục, mà cả cách họ di chuyển, nói chuyện cũng thể hiện sự tự tin và kiêu ngạo, như thể thế giới này luôn xoay quanh họ.
Một vài cô gái đứng tụm lại, giày cao gót Louboutin vang lên nhịp nhàng trên nền sân trường lát đá, tay cầm điện thoại mới nhất, thỉnh thoảng cười đùa và khoe nhau những món đồ mới mua. Những chàng trai thì tập trung gần dãy xe, vừa nói chuyện vừa nghịch chìa khóa xe, giọng cười khúc khích khi kể về những chuyến đi nghỉ xa hoa cuối tuần.
Mai Vũ đứng nhìn khung cảnh đó từ xa, cảm giác một thế giới xa lạ nhưng đầy cuốn hút đang mở ra trước mắt mình. Cô biết rằng bước vào nơi này sẽ không dễ dàng, nhưng cô cũng không thể để sự khác biệt về hoàn cảnh làm chùn bước. Với chiếc ba lô cũ kỹ trên vai, cô nắm chặt tay mình, bước tiếp vào sân trường, nơi những ánh nhìn tò mò đã bắt đầu hướng về cô, một gương mặt mới giữa đám đông xa hoa.
Mẹ Kiều cất tiếng nhẹ nhàng:
“Con đã chuẩn bị hết mọi thứ chưa? Sách vở, dụng cụ học tập? Nếu thiếu gì thì nói mẹ nhé.”
Mai Vũ mỉm cười đáp lại:
“Dạ, con đã chuẩn bị từ hôm qua rồi ạ. Con cũng kiểm tra lại cặp sách trước khi đi, không thiếu gì đâu.”
Ba Kiều đi từ trong bếp ra, cười nói:
“Ngày đầu tiên đi học ở trường mới, nhớ tự tin lên nhé. Bố mẹ luôn tin rằng con sẽ làm tốt.”
Cô nhìn cả hai người, cảm nhận được sự ấm áp và sự ủng hộ không điều kiện từ gia đình. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng về việc nhập học đều tan biến, thay vào đó là sự quyết tâm mạnh mẽ.
“Con sẽ cố gắng hết sức. Cảm ơn bố mẹ vì đã luôn ở bên con.”
Mẹ Kiều bước tới, đặt nhẹ tay lên vai cô:
“Chỉ cần con làm hết khả năng của mình, thì kết quả ra sao cũng đều đáng tự hào. Con gái của mẹ luôn là người kiên cường nhất.”
Buổi sáng nhà họ Kiều luôn là vậy. Sau đó Mai Vũ cùng nhóc Kì phụ ba mẹ bê cơm ra rồi cả nhà cùng ăn. Bữa sáng diễn ra trong không khí đầm ấm nhưng cũng pha lẫn chút bịn rịn. Trời còn sớm, nhưng mặt trời đã bắt đầu le lói qua những tán cây trước sân, soi sáng khung cảnh ngôi nhà nhỏ ấm cúng. Ăn xong thì Mai Vũ xách đồ đã chuẩn bị từ tối qua ra ngoài. Cô đứng đợi một lúc thì xe đến.
- Xe đến rồi! Ba mẹ con đi nhé!
Mẹ Kiều đứng bên cửa, tay vẫn lau những giọt nước mắt lén rơi trên gương mặt, nhưng giọng nói nhẹ nhàng và đầy tình cảm:
“Con nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ, đừng thức khuya quá. Chỉ cần chăm chỉ, con sẽ làm được mọi thứ, mẹ tin con.”
Bố Kiều không nói nhiều, nhưng đôi tay ông vỗ nhẹ lên vai con gái, ánh mắt ông nhìn xa xăm như suy nghĩ về tương lai mà cô sắp đối mặt. Ông chỉ nhắc:
“Có khó khăn gì, con cứ về, bố mẹ luôn ở đây.”
Nhóc Kì thì nhí nhảnh chạy quanh, mang vội những món đồ nhỏ cho chị:
“Chị nhớ mang theo cái khăn này, trời thành phố lạnh hơn chỗ mình đấy! Nhớ viết thư cho em nữa!”
Mai Vũ mỉm cười, dù trong lòng có chút lo lắng nhưng cũng thấy ấm áp vì sự ủng hộ của gia đình. Cô ôm lấy mẹ và bố, cảm nhận sự che chở quen thuộc của họ, rồi quay sang xoa đầu nhóc:
“Chị sẽ chăm chỉ học và không để mọi người thất vọng. Nhớ giúp mẹ việc nhà nhé, rồi em cũng sẽ lên thành phố học cùng chị.”
Cả gia đình tiễn cô lên xe, chiếc xe buýt đang đợi. Nữ chính quay lại lần cuối, nhìn ngôi nhà thân thương, nơi đã cho cô tình yêu và sự ủng hộ để có thể tự tin bước vào hành trình mới.
Tiếng xe khởi động vang lên, cô nhìn ra cửa sổ, thấy hình bóng gia đình nhỏ bé nhưng vững vàng giữa bầu trời quê nhà. Trong lòng cô tràn đầy hy vọng và quyết tâm, bởi cô biết dù ở đâu, gia đình luôn là điểm tựa vững chắc nhất.
......
Thủ đô Đế quốc:
Khi Mai Vũ bước vào sân trường, cô không thể không để ý đến sự khác biệt rõ rệt giữa thế giới mới này và nơi cô xuất thân. Trường học nằm trên một khuôn viên rộng lớn, với những tòa nhà kiến trúc hiện đại và sang trọng. Những chiếc xe hơi sang trọng như Mercedes, BMW, và Audi nối đuôi nhau dừng trước cổng trường, ánh nắng phản chiếu lên lớp sơn bóng loáng, tạo nên vẻ hào nhoáng không thể lẫn vào đâu được.
Từ những chiếc xe đó, từng nhóm cậu ấm cô chiêu bước ra, trang phục của họ toát lên sự xa hoa với những bộ đồ hàng hiệu từ các thương hiệu nổi tiếng. Những chiếc áo khoác Burberry, túi xách Chanel, và đồng hồ Rolex lấp lánh trên cổ tay họ. Sân trường nhìn không khác gì sàn catwalk thời trang cả. Không chỉ trang phục, mà cả cách họ di chuyển, nói chuyện cũng thể hiện sự tự tin và kiêu ngạo, như thể thế giới này luôn xoay quanh họ.
Một vài cô gái đứng tụm lại, giày cao gót Louboutin vang lên nhịp nhàng trên nền sân trường lát đá, tay cầm điện thoại mới nhất, thỉnh thoảng cười đùa và khoe nhau những món đồ mới mua. Những chàng trai thì tập trung gần dãy xe, vừa nói chuyện vừa nghịch chìa khóa xe, giọng cười khúc khích khi kể về những chuyến đi nghỉ xa hoa cuối tuần.
Mai Vũ đứng nhìn khung cảnh đó từ xa, cảm giác một thế giới xa lạ nhưng đầy cuốn hút đang mở ra trước mắt mình. Cô biết rằng bước vào nơi này sẽ không dễ dàng, nhưng cô cũng không thể để sự khác biệt về hoàn cảnh làm chùn bước. Với chiếc ba lô cũ kỹ trên vai, cô nắm chặt tay mình, bước tiếp vào sân trường, nơi những ánh nhìn tò mò đã bắt đầu hướng về cô, một gương mặt mới giữa đám đông xa hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro