Xuyên Nhanh: Món Quà Của Thanh Xuân
Sự chuyển biến...
2024-10-28 01:40:53
Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng thì Mai Vũ, Hà Linh và anh bạn hay đi cùng Lãnh thiếu hiện nhau xuống căn tin. Căn tin của trường là một không gian rộng lớn với những chiếc bàn dài bằng gỗ sáng màu và hàng loạt ghế xếp ngay ngắn. Đèn chiếu sáng vàng dịu hòa với ánh sáng tự nhiên từ cửa số lớn tạo ra không khí ấm áp. Mùi hương của thức ăn tỏa ra từ khu phục vụ khiến không khí trở nên náo nhiệt, với tiếng chén đĩa va chạm và tiếng trò chuyện ồn ã của học sinh trong giờ ăn trưa.
Khi Mai Vũ, Hà Linh và bạn thân của nam chính bước vào căn tin, họ tìm một bàn trống ở góc phải, tránh xa đám đông ồn ào. Đây là góc mà nhóm học sinh thích sự yên tĩnh thường lựa chọn, với cây cọ nhỏ trang trí bên cửa sổ tạo chút cảm giác bình yên.
Hà Linh đặt khay thức ăn của mình xuống bàn, rồi quay sang cười với nữ chính.
Tớ vừa nghĩ ra một ý hay cho chuyến đi sắp tới. Sao chúng ta không thử đi ra ngoài vui chơi một ngày nhỉ? Công viên giải trí chẳng hạn?Ý hay đấy! Nhưng chúng ta sẽ cần chuẩn bị khá nhiều thứ.Bạn thân của nam chính chống cằm, gương mặt lười biếng:
- Này, chuẩn bị gì nhiều chứ. Chỉ cần đem tinh thần vui chơi cả ngày là được.
Cả ba cười phá lên, cảm nhận sự thoải mái của những phút giây thư giãn. Câu chuyện trở nên tự nhiên và thân mật hơn.
Hà Linh hào hứng nói:
Tớ còn muốn mời thêm một người nữa. Cậu biết ai không?Ai vậy?Hà Linh nhìn chằm chằm vào Mai Vũ, mỉm cười đầy ẩn ý khiến cô nàng ngơ ngác.
Bạn thân của nam chính cười tinh quái
- Chẳng phải ai xa lạ đâu. Một con người lạnh lùng và đã giúp cậu sáng nay đấy.
Mai Vũ à một tiếng rồi khẽ giọng nói:
- Tớ không nghĩ anh ta sẽ đồng ý đâu...
Hà Linh hạ giọng nói:
- Sao lại không? Cậu cứ thử xem. Cậu đâu còn sợ anh ta như trước nữa.
Bạn thân của nam chính bình thản nói:
- Tin tớ đi, nếu cậu mời, chắc chắn anh ta sẽ đến.
Cuộc trò chuyện tiếp tục với những ý tưởng hài hước và đầy tính giải trí cho buổi đi chơi. Họ bàn về đồ ăn cần chuẩn bị, các hoạt động vui chơi, và thậm chí là cả trò đùa nhẹ nhàng trêu nhau. Dù là cuộc nói chuyện đầu tiên về kế hoạch, nhưng tinh thần của nhóm đã trở nên gắn kết một cách bất ngờ. Mai Vũ cảm thấy mình dần thoải mái hơn với những người bạn mới này.
Sau khi rời khỏi lớp, thay vì xuống căn tin như những bạn học sinh khác thì Lãnh Phong Uy lại đi đến khu vườn riêng của bản thân.
Bước đi trên con đường dẫn vào khu vườn, những tia nắng xiên qua tán cây, rọi từng vệt sáng nhẹ xuống lối đi.
Tiếng gió thổi xào xạc qua lá và tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước khiến anh cảm thấy yên bình, nhưng trong lòng lại đang nổi lên những cơn sóng ngầm.
Từ ngày đầu gặp mặt, anh vẫn luôn giữ khoảng cách với Mai Vũ, phần vì thói quen lạnh lùng, phần vì không muốn bận tâm đến những chuyện không liên quan. Nhưng kể từ sự cố vừa qua, từ những tin đồn lan truyền đến ánh mắt kiên định của cô khi đối diện với khó khăn, một điều gì đó trong lòng anh bắt đầu thay đổi.
Anh không hiểu được cảm giác kỳ lạ này. Mỗi lần chạm phải ánh mắt của Mai Vũ, anh cảm thấy khó diễn tả — một chút bối rối, một chút lo lắng, và cũng xen lẫn sự quan tâm mà chính anh không biết mình đang mang. Trong đầu, anh liên tục nhớ lại những tình huống mà cô ấy đối mặt một cách cứng rắn, từ sự vu oan cho đến cảnh bị bắt nạt. Thái độ kiên cường và cách cô chiến đấu cho sự thật mà không hề e sợ khiến anh phải suy ngẫm.
Anh ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đài phun nước, đan hai tay lại, gục đầu suy nghĩ. Những câu hỏi mơ hồ xuất hiện trong đầu anh: "Tại sao mình lại để ý đến cô ta nhiều như vậy? Tại sao khi thấy cô ấy bị vu oan, mình lại cảm thấy tức giận đến thế?"
Nhưng khi đang đắm chìm trong suy tư, anh nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Không cần quay đầu lại, anh đã biết đó là bạn thân của mình. Anh ta ngồi xuống ghế bên cạnh, không nói gì ngay lập tức. Cả hai chỉ lặng lẽ ngồi trong không gian yên tĩnh ấy, một sự đồng điệu ngầm giữa hai người bạn.
Bạn thân của nam chính nhìn sang đứa bạn:
- Nghĩ gì mà căng thẳng thế? Có phải đang suy nghĩ về cô gái đó không?
Anh giật mình, quay sang nhìn cậu bạn với ánh mắt khó chịu. Nhưng sự im lặng của anh cũng đủ để bạn thân anh cười cười, không cần thêm lời giải thích.
Cậu nghĩ nhiều rồi.Ừ, nghĩ nhiều thật đấy. Nhưng có lẽ không chỉ mình tớ nghĩ đâu.Anh không đáp, ánh mắt dời đi, tập trung vào đài phun nước.
Sau khi im lặng hồi lâu, bạn thân của nam chính khẽ cười phá vỡ bầu không khí:
Biết không, đây là lần đầu tớ thấy cậu để tâm đến người khác đấy.Cậu lại đang nói lung tung rồi.
- Đừng giả vờ nữa. Tớ để ý kỹ từ lâu rồi, mỗi lần có chuyện xảy ra với cô ấy, cậu đều bứt rứt không yên. Cậu không nhận ra sao?
Anh quay sang, ánh mắt như dò hỏi. Cậu bạn thân nhún vai như thể nói điều đó là hiển nhiên.
Cậu đang tưởng tượng quá nhiều đấy.Không, thật đấy. Trước đây, cậu lúc nào cũng thờ ơ, xa cách. Nhưng bây giờ cậu lại để tâm đến cô ấy, lo lắng khi thấy cô ấy gặp chuyện. Điều đó không bình thường chút nào.Anh nhíu mày, đôi mắt đăm chiêu. Anh không phản bác, vì sâu trong lòng anh biết bạn mình đang nói đúng. Anh chỉ đơn giản là không muốn thừa nhận.
Vậy thì tại sao cậu không thử nhìn nhận xem cảm xúc của mình là gì? Hay là... cậu sợ?Tớ không sợ gì cả.Ừ, cậu không sợ. Nhưng cậu không dám đối diện. Tớ không nói rằng cậu phải thích cô ấy, nhưng ít nhất cậu cũng nên biết mình đang nghĩ gì, đúng không?Anh không đáp, nhưng lời của cậu bạn thân như một tấm gương soi rọi vào những cảm xúc mà anh đã cố chôn giấu. Anh chợt cảm thấy mình đang bị vây hãm trong một mớ cảm xúc lạ lẫm mà anh không kiểm soát được. Sự im lặng bao trùm lấy cả hai người.
- Này, đừng quá căng thẳng. Tớ không định bắt ép cậu phải thừa nhận hay gì đâu. Chỉ là... nếu cậu cứ mãi trốn tránh, đến một lúc nào đó, cậu sẽ hối tiếc.
Anh lặng lẽ nhìn xuống, đôi tay anh đan vào nhau, siết chặt. Anh hiểu những gì bạn thân nói, và điều đó khiến anh khó chịu hơn bao giờ hết. Nhưng trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy có lẽ mình nên chậm lại, tự cho mình một cơ hội để khám phá những cảm xúc còn đang bối rối trong lòng.
- Cậu nghĩ tớ nên làm gì?
Bạn thân của nam chính bật cười, lắc đầu.
- Làm gì ư? Đơn giản thôi, đừng quá cố gắng tỏ ra lạnh lùng nữa. Hãy bắt đầu bằng việc quan tâm đến cô ấy một cách chân thành. Điều đó không có nghĩa là phải thích hay yêu. Chỉ cần lắng nghe và hiểu là được. Ngày mai cô ấy và bạn thân có cả mình nữa sẽ tổ chức một buổi đi chơi ở công viên giải trí. Sao muốn đi không? Cơ hội tốt đấy.
Anh suy nghĩ một lúc thì gật đầu với ý kiến của đứa bạn
- Được, tớ sẽ đi.
Khi Mai Vũ, Hà Linh và bạn thân của nam chính bước vào căn tin, họ tìm một bàn trống ở góc phải, tránh xa đám đông ồn ào. Đây là góc mà nhóm học sinh thích sự yên tĩnh thường lựa chọn, với cây cọ nhỏ trang trí bên cửa sổ tạo chút cảm giác bình yên.
Hà Linh đặt khay thức ăn của mình xuống bàn, rồi quay sang cười với nữ chính.
Tớ vừa nghĩ ra một ý hay cho chuyến đi sắp tới. Sao chúng ta không thử đi ra ngoài vui chơi một ngày nhỉ? Công viên giải trí chẳng hạn?Ý hay đấy! Nhưng chúng ta sẽ cần chuẩn bị khá nhiều thứ.Bạn thân của nam chính chống cằm, gương mặt lười biếng:
- Này, chuẩn bị gì nhiều chứ. Chỉ cần đem tinh thần vui chơi cả ngày là được.
Cả ba cười phá lên, cảm nhận sự thoải mái của những phút giây thư giãn. Câu chuyện trở nên tự nhiên và thân mật hơn.
Hà Linh hào hứng nói:
Tớ còn muốn mời thêm một người nữa. Cậu biết ai không?Ai vậy?Hà Linh nhìn chằm chằm vào Mai Vũ, mỉm cười đầy ẩn ý khiến cô nàng ngơ ngác.
Bạn thân của nam chính cười tinh quái
- Chẳng phải ai xa lạ đâu. Một con người lạnh lùng và đã giúp cậu sáng nay đấy.
Mai Vũ à một tiếng rồi khẽ giọng nói:
- Tớ không nghĩ anh ta sẽ đồng ý đâu...
Hà Linh hạ giọng nói:
- Sao lại không? Cậu cứ thử xem. Cậu đâu còn sợ anh ta như trước nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn thân của nam chính bình thản nói:
- Tin tớ đi, nếu cậu mời, chắc chắn anh ta sẽ đến.
Cuộc trò chuyện tiếp tục với những ý tưởng hài hước và đầy tính giải trí cho buổi đi chơi. Họ bàn về đồ ăn cần chuẩn bị, các hoạt động vui chơi, và thậm chí là cả trò đùa nhẹ nhàng trêu nhau. Dù là cuộc nói chuyện đầu tiên về kế hoạch, nhưng tinh thần của nhóm đã trở nên gắn kết một cách bất ngờ. Mai Vũ cảm thấy mình dần thoải mái hơn với những người bạn mới này.
Sau khi rời khỏi lớp, thay vì xuống căn tin như những bạn học sinh khác thì Lãnh Phong Uy lại đi đến khu vườn riêng của bản thân.
Bước đi trên con đường dẫn vào khu vườn, những tia nắng xiên qua tán cây, rọi từng vệt sáng nhẹ xuống lối đi.
Tiếng gió thổi xào xạc qua lá và tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước khiến anh cảm thấy yên bình, nhưng trong lòng lại đang nổi lên những cơn sóng ngầm.
Từ ngày đầu gặp mặt, anh vẫn luôn giữ khoảng cách với Mai Vũ, phần vì thói quen lạnh lùng, phần vì không muốn bận tâm đến những chuyện không liên quan. Nhưng kể từ sự cố vừa qua, từ những tin đồn lan truyền đến ánh mắt kiên định của cô khi đối diện với khó khăn, một điều gì đó trong lòng anh bắt đầu thay đổi.
Anh không hiểu được cảm giác kỳ lạ này. Mỗi lần chạm phải ánh mắt của Mai Vũ, anh cảm thấy khó diễn tả — một chút bối rối, một chút lo lắng, và cũng xen lẫn sự quan tâm mà chính anh không biết mình đang mang. Trong đầu, anh liên tục nhớ lại những tình huống mà cô ấy đối mặt một cách cứng rắn, từ sự vu oan cho đến cảnh bị bắt nạt. Thái độ kiên cường và cách cô chiến đấu cho sự thật mà không hề e sợ khiến anh phải suy ngẫm.
Anh ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đài phun nước, đan hai tay lại, gục đầu suy nghĩ. Những câu hỏi mơ hồ xuất hiện trong đầu anh: "Tại sao mình lại để ý đến cô ta nhiều như vậy? Tại sao khi thấy cô ấy bị vu oan, mình lại cảm thấy tức giận đến thế?"
Nhưng khi đang đắm chìm trong suy tư, anh nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Không cần quay đầu lại, anh đã biết đó là bạn thân của mình. Anh ta ngồi xuống ghế bên cạnh, không nói gì ngay lập tức. Cả hai chỉ lặng lẽ ngồi trong không gian yên tĩnh ấy, một sự đồng điệu ngầm giữa hai người bạn.
Bạn thân của nam chính nhìn sang đứa bạn:
- Nghĩ gì mà căng thẳng thế? Có phải đang suy nghĩ về cô gái đó không?
Anh giật mình, quay sang nhìn cậu bạn với ánh mắt khó chịu. Nhưng sự im lặng của anh cũng đủ để bạn thân anh cười cười, không cần thêm lời giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nghĩ nhiều rồi.Ừ, nghĩ nhiều thật đấy. Nhưng có lẽ không chỉ mình tớ nghĩ đâu.Anh không đáp, ánh mắt dời đi, tập trung vào đài phun nước.
Sau khi im lặng hồi lâu, bạn thân của nam chính khẽ cười phá vỡ bầu không khí:
Biết không, đây là lần đầu tớ thấy cậu để tâm đến người khác đấy.Cậu lại đang nói lung tung rồi.
- Đừng giả vờ nữa. Tớ để ý kỹ từ lâu rồi, mỗi lần có chuyện xảy ra với cô ấy, cậu đều bứt rứt không yên. Cậu không nhận ra sao?
Anh quay sang, ánh mắt như dò hỏi. Cậu bạn thân nhún vai như thể nói điều đó là hiển nhiên.
Cậu đang tưởng tượng quá nhiều đấy.Không, thật đấy. Trước đây, cậu lúc nào cũng thờ ơ, xa cách. Nhưng bây giờ cậu lại để tâm đến cô ấy, lo lắng khi thấy cô ấy gặp chuyện. Điều đó không bình thường chút nào.Anh nhíu mày, đôi mắt đăm chiêu. Anh không phản bác, vì sâu trong lòng anh biết bạn mình đang nói đúng. Anh chỉ đơn giản là không muốn thừa nhận.
Vậy thì tại sao cậu không thử nhìn nhận xem cảm xúc của mình là gì? Hay là... cậu sợ?Tớ không sợ gì cả.Ừ, cậu không sợ. Nhưng cậu không dám đối diện. Tớ không nói rằng cậu phải thích cô ấy, nhưng ít nhất cậu cũng nên biết mình đang nghĩ gì, đúng không?Anh không đáp, nhưng lời của cậu bạn thân như một tấm gương soi rọi vào những cảm xúc mà anh đã cố chôn giấu. Anh chợt cảm thấy mình đang bị vây hãm trong một mớ cảm xúc lạ lẫm mà anh không kiểm soát được. Sự im lặng bao trùm lấy cả hai người.
- Này, đừng quá căng thẳng. Tớ không định bắt ép cậu phải thừa nhận hay gì đâu. Chỉ là... nếu cậu cứ mãi trốn tránh, đến một lúc nào đó, cậu sẽ hối tiếc.
Anh lặng lẽ nhìn xuống, đôi tay anh đan vào nhau, siết chặt. Anh hiểu những gì bạn thân nói, và điều đó khiến anh khó chịu hơn bao giờ hết. Nhưng trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy có lẽ mình nên chậm lại, tự cho mình một cơ hội để khám phá những cảm xúc còn đang bối rối trong lòng.
- Cậu nghĩ tớ nên làm gì?
Bạn thân của nam chính bật cười, lắc đầu.
- Làm gì ư? Đơn giản thôi, đừng quá cố gắng tỏ ra lạnh lùng nữa. Hãy bắt đầu bằng việc quan tâm đến cô ấy một cách chân thành. Điều đó không có nghĩa là phải thích hay yêu. Chỉ cần lắng nghe và hiểu là được. Ngày mai cô ấy và bạn thân có cả mình nữa sẽ tổ chức một buổi đi chơi ở công viên giải trí. Sao muốn đi không? Cơ hội tốt đấy.
Anh suy nghĩ một lúc thì gật đầu với ý kiến của đứa bạn
- Được, tớ sẽ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro