Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 16
2024-09-23 02:03:40
Lúc Giang Tử Khâm suy nghĩ sẽ theo bản năng cắn chặt môi dưới, cánh môi bị cô chà đạp đến mức đỏ sẫm no đủ, giống như một quả anh đào chín.
Tay Quý Yến Lễ khẽ nhúc nhích, rồi nhanh chóng dừng lại.
Giang Tử Khâm dời chân khỏi đùi của hắn, giẫm trên mặt đất như có như không.
Trong thế giới này có quá nhiều yếu tố không xác định, và “thứ” cô vừa mới va vào hành lang, tất cả đều có vẻ khó hiểu.
“Tôi đưa cô trở về.”
Quý Yến Lễ đứng lên, hắn chỉ mặc một cái quần dài, vai rộng eo hẹp, trên thân hình cường tráng màu đồng cổ quấn đầy băng vải, cơ bắp cứng rắn tràn ngập cảm giác sức mạnh.
Sự sợ hãi của Giang Tử Khâm lại tăng lên một chút bởi vì những lời này, "Phải đi, đi ra ngoài?”
Quý Yến Lễ dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, "Đừng sợ.”
Hắn đi ở phía trước, tay kia nửa ôm lấy eo Giang Tử Khâm.
Xúc cảm dưới tay cực mềm, thịt mềm trên lưng hơi lún xuống.
Quý Yến Lễ dùng một cánh tay là có thể dễ dàng nâng cô lên.
May mắn chân Giang Tử Khâm chỉ là mô bị bầm tím, không có tổn thương đến xương cốt, nếu không dù là hai ba tháng cũng không khỏi.
"Tôi... tôi có thể tự đi."
Cánh tay sắt thép vòng qua eo cô vô cùng mạnh mẽ, Giang Tử Khâm có cảm giác an toàn, lại cảm thấy tư thế này quá mức xấu hổ, cô lập tức đỏ mặt, trước mắt là hơi nước mênh mông.
“Chân còn chưa khỏe hẳn, lát nữa sẽ nghiêm trọng hơn.”
Quý Yến Lễ mở cửa, ngoài cửa có lác đác vài nhân viên an ninh và nhân viên phục vụ đi lại, ánh đèn rất sáng, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện xua tan nỗi sợ hãi của Giang Tử Khâm.
Cô quay đầu nhìn sang hai bên, nào có cánh cửa sắt đen kịt nào nữa, tất cả đều không có gì khác lạ so với bình thường.
“Chẳng lẽ... Thật sự là ảo giác của tôi?”
Giang Tử Khâm có chút hoài nghi, nhưng âm thanh lúc trước cô nghe được ở trên hành lang và cánh tay lạnh như băng ôm chặt cô từ sau lưng thật sự quá chân thật.
“Đại tiểu thư?”
Vệ sĩ ngoài cửa đều biết Giang Tử Khâm, nhìn thấy đại tiểu thư bị một người đàn ông thân mật ôm như vậy đều ngây ngẩn cả người.
“Ngài…”
Bọn họ đã quen nhìn tiểu thư dẫn đủ loại đàn ông về, nhưng không có người nào có thể giống như hắn, tùy ý lại càn rỡ ôm eo Giang Tử Khâm.
Cảm giác mới mẻ của đại tiểu thư tới nhanh, đi cũng nhanh, đàn ông mà cô kết giao cũng không vượt qua một tuần.
"Phòng của đại tiểu thư ở đâu?"
Quý Yến Lễ không để ý đến sắc mặt kinh ngạc của bọn họ, hạ thấp hai mắt, giọng nói rất nhạt.
"À, ở... Ở bên kia..." Vệ sĩ chỉ một góc rẽ cách đó không xa, "Đi đến cuối cùng, sau đó quẹo phải là đến..."
Quý Yến Lễ gật đầu, "Cảm ơn.”
Sau khi hai người đi xa, người phía sau mới nghiêng đầu nói nhỏ.
“Người đàn ông kia là ai? Sao tiểu thư lại thân mật với anh ta như vậy.”
"Tôi biết," Một người đàn ông nhỏ giọng thần bí, "chính là người đàn ông hôm nay tiểu thư mua ở hội đấu giá."
“Là anh ta?!”
“Không phải anh ta còn đâm thiếu gia út nhà họ Nhiếp kia bị thương sao, sao tiểu thư lại coi trọng anh ta?”
Một người khác lắc đầu, “Ăn chán thịt cá nên muốn đổi khẩu vị, tôi đoán, miếng thịt này không tươi được ba ngày.”
“Cũng đúng…”
Tay Quý Yến Lễ khẽ nhúc nhích, rồi nhanh chóng dừng lại.
Giang Tử Khâm dời chân khỏi đùi của hắn, giẫm trên mặt đất như có như không.
Trong thế giới này có quá nhiều yếu tố không xác định, và “thứ” cô vừa mới va vào hành lang, tất cả đều có vẻ khó hiểu.
“Tôi đưa cô trở về.”
Quý Yến Lễ đứng lên, hắn chỉ mặc một cái quần dài, vai rộng eo hẹp, trên thân hình cường tráng màu đồng cổ quấn đầy băng vải, cơ bắp cứng rắn tràn ngập cảm giác sức mạnh.
Sự sợ hãi của Giang Tử Khâm lại tăng lên một chút bởi vì những lời này, "Phải đi, đi ra ngoài?”
Quý Yến Lễ dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, "Đừng sợ.”
Hắn đi ở phía trước, tay kia nửa ôm lấy eo Giang Tử Khâm.
Xúc cảm dưới tay cực mềm, thịt mềm trên lưng hơi lún xuống.
Quý Yến Lễ dùng một cánh tay là có thể dễ dàng nâng cô lên.
May mắn chân Giang Tử Khâm chỉ là mô bị bầm tím, không có tổn thương đến xương cốt, nếu không dù là hai ba tháng cũng không khỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi... tôi có thể tự đi."
Cánh tay sắt thép vòng qua eo cô vô cùng mạnh mẽ, Giang Tử Khâm có cảm giác an toàn, lại cảm thấy tư thế này quá mức xấu hổ, cô lập tức đỏ mặt, trước mắt là hơi nước mênh mông.
“Chân còn chưa khỏe hẳn, lát nữa sẽ nghiêm trọng hơn.”
Quý Yến Lễ mở cửa, ngoài cửa có lác đác vài nhân viên an ninh và nhân viên phục vụ đi lại, ánh đèn rất sáng, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện xua tan nỗi sợ hãi của Giang Tử Khâm.
Cô quay đầu nhìn sang hai bên, nào có cánh cửa sắt đen kịt nào nữa, tất cả đều không có gì khác lạ so với bình thường.
“Chẳng lẽ... Thật sự là ảo giác của tôi?”
Giang Tử Khâm có chút hoài nghi, nhưng âm thanh lúc trước cô nghe được ở trên hành lang và cánh tay lạnh như băng ôm chặt cô từ sau lưng thật sự quá chân thật.
“Đại tiểu thư?”
Vệ sĩ ngoài cửa đều biết Giang Tử Khâm, nhìn thấy đại tiểu thư bị một người đàn ông thân mật ôm như vậy đều ngây ngẩn cả người.
“Ngài…”
Bọn họ đã quen nhìn tiểu thư dẫn đủ loại đàn ông về, nhưng không có người nào có thể giống như hắn, tùy ý lại càn rỡ ôm eo Giang Tử Khâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác mới mẻ của đại tiểu thư tới nhanh, đi cũng nhanh, đàn ông mà cô kết giao cũng không vượt qua một tuần.
"Phòng của đại tiểu thư ở đâu?"
Quý Yến Lễ không để ý đến sắc mặt kinh ngạc của bọn họ, hạ thấp hai mắt, giọng nói rất nhạt.
"À, ở... Ở bên kia..." Vệ sĩ chỉ một góc rẽ cách đó không xa, "Đi đến cuối cùng, sau đó quẹo phải là đến..."
Quý Yến Lễ gật đầu, "Cảm ơn.”
Sau khi hai người đi xa, người phía sau mới nghiêng đầu nói nhỏ.
“Người đàn ông kia là ai? Sao tiểu thư lại thân mật với anh ta như vậy.”
"Tôi biết," Một người đàn ông nhỏ giọng thần bí, "chính là người đàn ông hôm nay tiểu thư mua ở hội đấu giá."
“Là anh ta?!”
“Không phải anh ta còn đâm thiếu gia út nhà họ Nhiếp kia bị thương sao, sao tiểu thư lại coi trọng anh ta?”
Một người khác lắc đầu, “Ăn chán thịt cá nên muốn đổi khẩu vị, tôi đoán, miếng thịt này không tươi được ba ngày.”
“Cũng đúng…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro