Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 19
2024-09-23 02:03:40
Tai nạn xe cộ?
Giang Tử Khâm cảm giác nửa người lạnh toát, làm sao lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ?
Lục Kim An nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt cô, thấp giọng nói: "Xe của Nhiếp Vũ va chạm với một chiếc xe tải lớn ở trên cầu cao tốc, trực tiếp rơi vào biển Châu, đến bây giờ cũng không tìm được người, đoán chừng lành ít dữ nhiều."
“Người của Nhiếp gia đều sốt ruột, suốt đêm mua vé máy bay tới bên này." Giọng nói của Lục Kim An rất nhẹ, khi rơi vào trong lỗ tai không hiểu sao lại như thấm vào người, “Nhưng điều kỳ lạ chính là, cảnh sát địa phương phong tỏa đoạn đường kia, nhưng vẫn không tìm thấy chiếc xe tải đụng xe kia.”
“Nó giống như... Biến mất vào hư không vậy.”
Lông mi Giang Tử Khâm rung động, cô sởn hết gai ốc.
Dựa theo thế lực của Nhiếp gia, vận dụng toàn bộ lực lượng cảnh sát thành phố đi tìm một chiếc xe tải lớn cũng tìm không thấy, đây quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Một chiếc xe tải lớn như vậy, chẳng lẽ còn có thể biến mất bí ẩn như vậy sao?
Lục Kim An thấy sắc mặt cô trắng bệch, "Ngài sợ à?”
Anh cụp mắt, một lọn tóc dài của Giang Tử Khâm bay tới cánh tay anh buông xuống dưới người, rất mềm, cọ ở trên mu bàn tay cũng rất ngứa.
Giang Tử Khâm sửng sốt, "Tôi…”
Lục Kim An vươn tay phải vén mái tóc dài của cô lên tai, động tác tự nhiên thành thạo, giống như đã làm vô số lần.
“Những người của Nhiếp gia vốn không phải thứ tốt lành gì, chết rồi coi như là thay trời hành đạo.”
Giang Tử Khâm há hốc miệng, nói: "Tôi chỉ cảm thấy cái chết của anh ta quá kỳ quặc.”
Lục Kim An lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không cảm thấy kỳ quặc, có lẽ khi Nhiếp Vũ đụng phải chiếc xe kia thì xe tải lớn cũng đã rơi xuống đâu rồi, camera giám sát của đoạn đường kia đã hỏng, ngoại trừ nhân chứng duy nhất chứng kiến thì ai cũng không biết tình huống cụ thể."
Lục Kim An bình tĩnh đến mức gần như máu lạnh, anh dém chăn cho Giang Tử Khâm.
“Thân thể tiểu thư còn suy yếu, không nên quan tâm những chuyện này.”
Giang Tử Khâm á khẩu, luống cuống nắm chặt góc chăn.
Cổ áo của cô lộ ra một phần lớn da thịt trong suốt như ngọc theo động tác này, trắng đến tỏa sáng.
Lục Kim An giơ một tay kéo cổ áo rộng thùng thình của cô lên, "Cô hầu gái mới tới vẫn chưa biết cỡ quần áo của tiểu thư, đợi lát nữa tôi sai người đưa cho tiểu thư một bộ quần áo mới.”
Giang Tử Khâm run lên, ngón tay Lục Kim An lướt qua ngực cô như có như không, thân thể cô mẫn cảm, chóp tai đã xấu hổ đến đỏ bừng.
“Tôi... Tôi tự mình làm.”
Lục Kim An buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Sắp xếp xong rồi.”
Anh xoay người, dáng người cao ngất, bưng khay đi ra ngoài, "Vậy tôi không quấy rầy tiểu thư nữa, ngài nghỉ ngơi cho tốt.”
Lạch cạch!
Cửa đóng lại, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Lục Kim An đi rồi, Giang Tử Khâm hỏi hệ thống: "Lúc tôi ngủ rốt cuộc có người tới hay không.”
Hệ thống nói: "Liên quan đến vấn đề quyền hạn, tôi không thể cung cấp thông tin cho ký chủ."
Giang Tử Khâm mím môi, đôi mắt ngập nước.
"Vậy nhiệm vụ tuyến chính thăm dò phòng thí nghiệm có ý gì, phòng thí nghiệm xây ở bên này sao?"
Hệ thống nói: "Đúng vậy, tôi có thể cung cấp cho cô một phần bản đồ giản lược của phòng thí nghiệm, thuận tiện cho ký chủ thăm dò."
Giang Tử Khâm gật gật đầu, "Nếu thăm dò phòng thí nghiệm coi như hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành tôi sẽ thoát khỏi thế giới này sao?"
"Cũng không phải," Hệ thống nói, "Hạ thấp giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện mới là điểm mấu chốt để thoát khỏi thế giới, nếu như hắn không thả cô đi thì cô đi không nổi."
Giang Tử Khâm ngồi ở bên giường mang giày, cô có chuẩn bị tâm lý, cũng biết hoàn thành nhiệm vụ không có dễ dàng như vậy.
“Hiện tại tôi qua bên kia nhìn xem.”
Hệ thống im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Gọi Quý Yến Lễ đi cùng cô đi.”
Giang Tử Khâm trừng mắt nhìn, "Trên người anh ấy còn có thương tích... Làm sao đi cùng tôi được.”
Hệ thống nói: "Không ảnh hưởng."
Trên tủ đầu giường có một chiếc điện thoại di động đột nhiên sáng lên, Giang Tử Khâm quay đầu nhìn.
Đây hẳn là điện thoại di động của nguyên chủ.
Giang Tử Khâm mở khóa màn hình, ký ức của cơ bắp khiến cô nhập mật mã theo bản năng.
Trong nháy mắt điện thoại di động mở ra, thông báo nhắc nhở liên tục đinh đinh khiến cô hoảng sợ.
Giang Tử Khâm cảm giác nửa người lạnh toát, làm sao lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ?
Lục Kim An nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt cô, thấp giọng nói: "Xe của Nhiếp Vũ va chạm với một chiếc xe tải lớn ở trên cầu cao tốc, trực tiếp rơi vào biển Châu, đến bây giờ cũng không tìm được người, đoán chừng lành ít dữ nhiều."
“Người của Nhiếp gia đều sốt ruột, suốt đêm mua vé máy bay tới bên này." Giọng nói của Lục Kim An rất nhẹ, khi rơi vào trong lỗ tai không hiểu sao lại như thấm vào người, “Nhưng điều kỳ lạ chính là, cảnh sát địa phương phong tỏa đoạn đường kia, nhưng vẫn không tìm thấy chiếc xe tải đụng xe kia.”
“Nó giống như... Biến mất vào hư không vậy.”
Lông mi Giang Tử Khâm rung động, cô sởn hết gai ốc.
Dựa theo thế lực của Nhiếp gia, vận dụng toàn bộ lực lượng cảnh sát thành phố đi tìm một chiếc xe tải lớn cũng tìm không thấy, đây quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Một chiếc xe tải lớn như vậy, chẳng lẽ còn có thể biến mất bí ẩn như vậy sao?
Lục Kim An thấy sắc mặt cô trắng bệch, "Ngài sợ à?”
Anh cụp mắt, một lọn tóc dài của Giang Tử Khâm bay tới cánh tay anh buông xuống dưới người, rất mềm, cọ ở trên mu bàn tay cũng rất ngứa.
Giang Tử Khâm sửng sốt, "Tôi…”
Lục Kim An vươn tay phải vén mái tóc dài của cô lên tai, động tác tự nhiên thành thạo, giống như đã làm vô số lần.
“Những người của Nhiếp gia vốn không phải thứ tốt lành gì, chết rồi coi như là thay trời hành đạo.”
Giang Tử Khâm há hốc miệng, nói: "Tôi chỉ cảm thấy cái chết của anh ta quá kỳ quặc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Kim An lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không cảm thấy kỳ quặc, có lẽ khi Nhiếp Vũ đụng phải chiếc xe kia thì xe tải lớn cũng đã rơi xuống đâu rồi, camera giám sát của đoạn đường kia đã hỏng, ngoại trừ nhân chứng duy nhất chứng kiến thì ai cũng không biết tình huống cụ thể."
Lục Kim An bình tĩnh đến mức gần như máu lạnh, anh dém chăn cho Giang Tử Khâm.
“Thân thể tiểu thư còn suy yếu, không nên quan tâm những chuyện này.”
Giang Tử Khâm á khẩu, luống cuống nắm chặt góc chăn.
Cổ áo của cô lộ ra một phần lớn da thịt trong suốt như ngọc theo động tác này, trắng đến tỏa sáng.
Lục Kim An giơ một tay kéo cổ áo rộng thùng thình của cô lên, "Cô hầu gái mới tới vẫn chưa biết cỡ quần áo của tiểu thư, đợi lát nữa tôi sai người đưa cho tiểu thư một bộ quần áo mới.”
Giang Tử Khâm run lên, ngón tay Lục Kim An lướt qua ngực cô như có như không, thân thể cô mẫn cảm, chóp tai đã xấu hổ đến đỏ bừng.
“Tôi... Tôi tự mình làm.”
Lục Kim An buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Sắp xếp xong rồi.”
Anh xoay người, dáng người cao ngất, bưng khay đi ra ngoài, "Vậy tôi không quấy rầy tiểu thư nữa, ngài nghỉ ngơi cho tốt.”
Lạch cạch!
Cửa đóng lại, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Lục Kim An đi rồi, Giang Tử Khâm hỏi hệ thống: "Lúc tôi ngủ rốt cuộc có người tới hay không.”
Hệ thống nói: "Liên quan đến vấn đề quyền hạn, tôi không thể cung cấp thông tin cho ký chủ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Tử Khâm mím môi, đôi mắt ngập nước.
"Vậy nhiệm vụ tuyến chính thăm dò phòng thí nghiệm có ý gì, phòng thí nghiệm xây ở bên này sao?"
Hệ thống nói: "Đúng vậy, tôi có thể cung cấp cho cô một phần bản đồ giản lược của phòng thí nghiệm, thuận tiện cho ký chủ thăm dò."
Giang Tử Khâm gật gật đầu, "Nếu thăm dò phòng thí nghiệm coi như hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành tôi sẽ thoát khỏi thế giới này sao?"
"Cũng không phải," Hệ thống nói, "Hạ thấp giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện mới là điểm mấu chốt để thoát khỏi thế giới, nếu như hắn không thả cô đi thì cô đi không nổi."
Giang Tử Khâm ngồi ở bên giường mang giày, cô có chuẩn bị tâm lý, cũng biết hoàn thành nhiệm vụ không có dễ dàng như vậy.
“Hiện tại tôi qua bên kia nhìn xem.”
Hệ thống im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Gọi Quý Yến Lễ đi cùng cô đi.”
Giang Tử Khâm trừng mắt nhìn, "Trên người anh ấy còn có thương tích... Làm sao đi cùng tôi được.”
Hệ thống nói: "Không ảnh hưởng."
Trên tủ đầu giường có một chiếc điện thoại di động đột nhiên sáng lên, Giang Tử Khâm quay đầu nhìn.
Đây hẳn là điện thoại di động của nguyên chủ.
Giang Tử Khâm mở khóa màn hình, ký ức của cơ bắp khiến cô nhập mật mã theo bản năng.
Trong nháy mắt điện thoại di động mở ra, thông báo nhắc nhở liên tục đinh đinh khiến cô hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro