Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 21
2024-09-23 02:03:40
[Làm sao vậy cục cưng?]
Người đàn ông đối diện chậm chạp không nhận được hồi âm của Giang Tử Khâm, tin nhắn mới liên tục bắn ra.
[Là có chuyện gì sao?]
[Sao lại không để ý tới anh.]
Mặt Giang Tử Khâm đỏ tới mang tai, cả người đều chín đỏ, cô có chút cà lăm nói với hệ thống: "Tôi, hiện tại tôi nói chia tay anh ta có kịp không?"
Hệ thống im lặng vài giây, "Dựa theo tính cách của nguyên chủ, đột nhiên chia tay cũng hợp lý.”
Nguyên chủ thích chơi, tốc độ đổi đàn ông cũng nhanh.
Cho dù trực tiếp nói chia tay, thiết lập nhân vật cũng không tính là OOC.
“Được.”
Giang Tử Khâm nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được từ ngữ tốt, nhắm mắt lại hạ quyết tâm, dứt khoát gõ chữ rõ ràng.
[Chúng ta chia tay đi.]
Ngón tay cô run lên, sau đó lập tức tắt điện thoại di động, không quan tâm người đàn ông đầu bên kia dùng tin nhắn oanh tạc cô như thế nào.
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệt độ trên mặt Giang Tử Khâm chưa hạ, lông mi thon dài cong cong rung động, cô nhìn mắt cá chân mình một chút, đã hồi phục tương đối rồi, cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Làn da cô trắng, một chút màu đỏ hiện lên trên làn da mềm mại đều rất chói mắt, giống như từng bị người ta bóp, chỉ để lại dấu vết khiến người khác mơ màng.
Chia tay?
Người đàn ông bên kia điện thoại nhìn tin nhắn Giang Tử Khâm gửi tới, ánh mắt híp lại.
“Anh Nham, sắp đến lượt anh ra sân rồi.”
Người đàn ông trên sô pha dùng một tay kẹp điếu thuốc, mặc một thân trang phục thoải mái, thân hình cao lớn cường tráng, bề ngoài có đặc trưng của phương Tây, trên sống mũi cao thẳng còn có một nốt ruồi nhỏ.
Nổi bật nhất chính là ánh mắt của hắn ta, con ngươi màu xanh lạnh giống như bầu trời, như ẩn chứa ngàn vạn ngôi sao.
Một khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
“Không đi nữa.”
Nham Thanh đứng lên, gương mặt sắc bén như đao gọt, hoàn mỹ đến mức không thể chê vào đâu được.
“Đặt cho tôi một vé máy bay về nước, ngay bây giờ.”
Trợ lý sửng sốt, "Nhưng bây giờ là lưu diễn quốc tế, anh là giám khảo, nếu không đi..."
Mặt mày Nham Thanh lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh lạnh lẽo đáng sợ, "Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.”
Trợ lý nuốt một ngụm nước miếng, sau lưng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vội vàng nói: "Được, được..."
*
Giang Tử Khâm nhận được bản đồ địa hình mà hệ thống phát tới, đây là một khách sạn cỡ lớn, dưới lòng đất là một sòng bạc cỡ lớn, lầu hai là phòng đấu giá, đi lên nữa chính là phòng ngủ cho người nghỉ ngơi.
Khách sạn là chế độ hội viên, người có thể vào ở trong này không giàu thì quý.
Phòng thí nghiệm của Giang Minh ở chỗ này không tính là bí mật gì, lúc trước mục đích xây phòng thí nghiệm cũng là vì nghiên cứu chế tạo ra thuốc có thể làm cho Giang Tử Khâm khỏi hẳn.
Mấy năm nay vẫn không có tiến triển, nhưng Giang Minh cũng không từ bỏ, phòng thí nghiệm vẫn luôn được vận hành.
Hệ thống bảo cô tìm Quý Yến Lễ đi cùng, tuy rằng Giang Tử Khâm không rõ lý do nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Cô đi xuyên qua hành lang hẹp dài, trên vách tường hành lang treo rất nhiều bức tranh sơn dầu có màu sắc tươi sáng diễm lệ, bức tranh cuối cùng là lớn nhất, chiếm cứ cả mặt tường.
Đó là một người đàn ông mặc trường bào, nhìn cách ăn mặc hẳn là thời kỳ dân quốc, hắn ngồi ở trên ghế da thật, đường nét điển hình của người phương Tây, có một mái tóc ngắn màu vàng rực rỡ, đôi mắt màu xanh lạnh sống động chân thật, nốt ruồi nhỏ nơi chóp mũi tôn lên vẻ tao nhã anh tuấn của hắn.
Khi Giang Tử Khâm thấy được bức tranh khổng lồ kia cảm thấy có chút quen mắt, nhưng làm cách nào cũng không nhớ ra mình nhìn thấy lúc nào.
Muốn vào phòng Quý Yến Lễ nhất định phải đi xuyên qua bức họa này, cô trực tiếp đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý tới trong khoảnh khắc cô xoay người, đôi mắt màu xanh lạnh trong bức tranh phía sau vậy mà lại đang động!
Ánh mắt của hắn tập trung vào bóng lưng mảnh mai mặc váy ngủ của Giang Tử Khâm, khóe miệng quỷ dị cong lên.
[My sweetheart, you belong to me.]
"Em yêu, em là của anh."
Người đàn ông đối diện chậm chạp không nhận được hồi âm của Giang Tử Khâm, tin nhắn mới liên tục bắn ra.
[Là có chuyện gì sao?]
[Sao lại không để ý tới anh.]
Mặt Giang Tử Khâm đỏ tới mang tai, cả người đều chín đỏ, cô có chút cà lăm nói với hệ thống: "Tôi, hiện tại tôi nói chia tay anh ta có kịp không?"
Hệ thống im lặng vài giây, "Dựa theo tính cách của nguyên chủ, đột nhiên chia tay cũng hợp lý.”
Nguyên chủ thích chơi, tốc độ đổi đàn ông cũng nhanh.
Cho dù trực tiếp nói chia tay, thiết lập nhân vật cũng không tính là OOC.
“Được.”
Giang Tử Khâm nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được từ ngữ tốt, nhắm mắt lại hạ quyết tâm, dứt khoát gõ chữ rõ ràng.
[Chúng ta chia tay đi.]
Ngón tay cô run lên, sau đó lập tức tắt điện thoại di động, không quan tâm người đàn ông đầu bên kia dùng tin nhắn oanh tạc cô như thế nào.
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiệt độ trên mặt Giang Tử Khâm chưa hạ, lông mi thon dài cong cong rung động, cô nhìn mắt cá chân mình một chút, đã hồi phục tương đối rồi, cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Làn da cô trắng, một chút màu đỏ hiện lên trên làn da mềm mại đều rất chói mắt, giống như từng bị người ta bóp, chỉ để lại dấu vết khiến người khác mơ màng.
Chia tay?
Người đàn ông bên kia điện thoại nhìn tin nhắn Giang Tử Khâm gửi tới, ánh mắt híp lại.
“Anh Nham, sắp đến lượt anh ra sân rồi.”
Người đàn ông trên sô pha dùng một tay kẹp điếu thuốc, mặc một thân trang phục thoải mái, thân hình cao lớn cường tráng, bề ngoài có đặc trưng của phương Tây, trên sống mũi cao thẳng còn có một nốt ruồi nhỏ.
Nổi bật nhất chính là ánh mắt của hắn ta, con ngươi màu xanh lạnh giống như bầu trời, như ẩn chứa ngàn vạn ngôi sao.
Một khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
“Không đi nữa.”
Nham Thanh đứng lên, gương mặt sắc bén như đao gọt, hoàn mỹ đến mức không thể chê vào đâu được.
“Đặt cho tôi một vé máy bay về nước, ngay bây giờ.”
Trợ lý sửng sốt, "Nhưng bây giờ là lưu diễn quốc tế, anh là giám khảo, nếu không đi..."
Mặt mày Nham Thanh lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh lạnh lẽo đáng sợ, "Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.”
Trợ lý nuốt một ngụm nước miếng, sau lưng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vội vàng nói: "Được, được..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Giang Tử Khâm nhận được bản đồ địa hình mà hệ thống phát tới, đây là một khách sạn cỡ lớn, dưới lòng đất là một sòng bạc cỡ lớn, lầu hai là phòng đấu giá, đi lên nữa chính là phòng ngủ cho người nghỉ ngơi.
Khách sạn là chế độ hội viên, người có thể vào ở trong này không giàu thì quý.
Phòng thí nghiệm của Giang Minh ở chỗ này không tính là bí mật gì, lúc trước mục đích xây phòng thí nghiệm cũng là vì nghiên cứu chế tạo ra thuốc có thể làm cho Giang Tử Khâm khỏi hẳn.
Mấy năm nay vẫn không có tiến triển, nhưng Giang Minh cũng không từ bỏ, phòng thí nghiệm vẫn luôn được vận hành.
Hệ thống bảo cô tìm Quý Yến Lễ đi cùng, tuy rằng Giang Tử Khâm không rõ lý do nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Cô đi xuyên qua hành lang hẹp dài, trên vách tường hành lang treo rất nhiều bức tranh sơn dầu có màu sắc tươi sáng diễm lệ, bức tranh cuối cùng là lớn nhất, chiếm cứ cả mặt tường.
Đó là một người đàn ông mặc trường bào, nhìn cách ăn mặc hẳn là thời kỳ dân quốc, hắn ngồi ở trên ghế da thật, đường nét điển hình của người phương Tây, có một mái tóc ngắn màu vàng rực rỡ, đôi mắt màu xanh lạnh sống động chân thật, nốt ruồi nhỏ nơi chóp mũi tôn lên vẻ tao nhã anh tuấn của hắn.
Khi Giang Tử Khâm thấy được bức tranh khổng lồ kia cảm thấy có chút quen mắt, nhưng làm cách nào cũng không nhớ ra mình nhìn thấy lúc nào.
Muốn vào phòng Quý Yến Lễ nhất định phải đi xuyên qua bức họa này, cô trực tiếp đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý tới trong khoảnh khắc cô xoay người, đôi mắt màu xanh lạnh trong bức tranh phía sau vậy mà lại đang động!
Ánh mắt của hắn tập trung vào bóng lưng mảnh mai mặc váy ngủ của Giang Tử Khâm, khóe miệng quỷ dị cong lên.
[My sweetheart, you belong to me.]
"Em yêu, em là của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro