Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 27
2024-09-23 02:03:40
Vị trí phòng thí nghiệm ở lầu hai, Giang Tử Khâm ấn nút màu đỏ ở cửa, cửa sắt đóng chặt kêu “tít" một tiếng mở ra.
“Đại tiểu thư?”
Trong cửa có nghiên cứu viên ôm tư liệu thí nghiệm đi tới, bọn họ mặc trang phục nghiên cứu màu trắng, mỗi người đều đang bận rộn, khi thấy Giang Tử Khâm xuất hiện ở cửa đều sửng sốt.
“Ngài…”
Trên người đại tiểu thư khoác áo khoác rộng thùng thình, mái tóc dài đen nhánh dày đặc xõa đến thắt lưng, mặt mày tinh xảo xinh đẹp.
Rõ ràng đó không phải là quần áo của cô.
Đầu gối trắng bệch, dưới sự bao phủ của quần áo rộng thùng thình có vẻ hơi nhỏ nhắn hơn một chút, không còn sắc bén như ngày thường, nhiều hơn vài phần ngọt ngào.
Quý Yến Lễ nhìn lướt qua phòng thí nghiệm, tầm mắt đen kịt lại trở về trên người đại tiểu thư, dường như không có thứ gì hấp dẫn được lực chú ý của hắn.
Người này hẳn là...
Vệ sĩ?
Triệu Hoài buông dụng cụ thủy tinh trong tay xuống đi tới, "Tiểu thư sao lại tới đây, ngài có chuyện gì muốn phân phó cho chúng tôi sao?"
Giang Tử Khâm nhìn thấy ánh mắt nhiều người như vậy đều đồng loạt nhìn về phía cô, có chút không được tự nhiên, tay nắm ở trên tay áo, "Tôi chỉ tùy tiện tới xem, mọi người tiếp tục đi, không cần để ý tới tôi.”
Triệu Hoài không hiểu tâm tư của tiểu thư, anh ta gãi đầu nói: "Vậy được rồi, nếu tiểu thư cần thì gọi tôi một tiếng là được. Tôi là tổ trưởng tổ C, cô có thể gọi tôi là Triệu Hoài.”
Giang Tử Khâm gật đầu, lại làm bộ lơ đãng hỏi: "Mấy ngày hôm trước có phải cha tôi đã tới đây không?"
Hôm đó khi buổi đấu giá tiến hành được một nửa thì Giang Minh đã rời đi, cô mơ hồ nhớ rằng lúc Lục Kim An tới có nói một câu “phòng thí nghiệm”, cho nên nơi xảy ra vấn đề rất có thể chính là phòng thí nghiệm.
Triệu Hoài lộ vẻ khó xử, "Giang tiên sinh quả thật đã tới, nhưng tôi là nghiên cứu viên của tổ ngoài, nơi xảy ra chuyện là tổ trong, phương hướng nghiên cứu của tổ trong tuyệt đối giữ bí mật, cho nên tôi cũng không rõ lắm.”
Giang Tử Khâm cũng không làm khó anh ta, Giang Minh thành thành lập phòng thí nghiệm tuyệt đối không chỉ đơn giản là để chữa bệnh cho cô, nghiên cứu bên ngoài càng giống như “nguỵ trang" cho người ngoài xem, mà nghiên cứu thực sự quan trọng đều là do thành viên tổ trong đang làm.
“Cám ơn chú Triệu," Giang Tử Khâm lễ phép mỉm cười với anh ta, hai lúm đồng tiền nhỏ bên miệng như ẩn như hiện, ngọt giống như hũ mật, xinh đẹp đến mức làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
“Ngài đi làm việc đi, tôi tự mình đi xem một vòng là được.”
Triệu Hoài dẫn cô đi chào hỏi đám nghiên cứu viên trẻ tuổi ở phía sau một chút, bọn họ ở trong phòng thí nghiệm lâu dài, rất ít có cơ hội đi ra ngoài, nào có thể gặp mặt người xinh đẹp như Giang Tử Khâm.
Triệu Hoài đi tới vị trí làm việc của mình, "Làm xong chuyện trong tay chưa? Rảnh rỗi đến ngốc nghếch rồi phải không? Ngại nhiệm vụ không đủ làm thì tới chỗ tôi, vừa lúc trong tay tôi đang còn mấy hạng mục chưa hoàn thành!"
Mấy nghiên cứu viên trẻ tuổi đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn nữa.
Giang Tử Khâm rất xinh đẹp, còn kiều diễm hơn so với bất kỳ người nào bọn họ từng gặp, chợt nhìn thấy người đẹp còn có dáng người quyến rũ cỡ này, dù là ai cũng sẽ không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Quý Yến Lễ im lặng không lên tiếng, ý tứ giữa hai hàng lông mày lại càng lạnh hơn.
“Đại tiểu thư?”
Trong cửa có nghiên cứu viên ôm tư liệu thí nghiệm đi tới, bọn họ mặc trang phục nghiên cứu màu trắng, mỗi người đều đang bận rộn, khi thấy Giang Tử Khâm xuất hiện ở cửa đều sửng sốt.
“Ngài…”
Trên người đại tiểu thư khoác áo khoác rộng thùng thình, mái tóc dài đen nhánh dày đặc xõa đến thắt lưng, mặt mày tinh xảo xinh đẹp.
Rõ ràng đó không phải là quần áo của cô.
Đầu gối trắng bệch, dưới sự bao phủ của quần áo rộng thùng thình có vẻ hơi nhỏ nhắn hơn một chút, không còn sắc bén như ngày thường, nhiều hơn vài phần ngọt ngào.
Quý Yến Lễ nhìn lướt qua phòng thí nghiệm, tầm mắt đen kịt lại trở về trên người đại tiểu thư, dường như không có thứ gì hấp dẫn được lực chú ý của hắn.
Người này hẳn là...
Vệ sĩ?
Triệu Hoài buông dụng cụ thủy tinh trong tay xuống đi tới, "Tiểu thư sao lại tới đây, ngài có chuyện gì muốn phân phó cho chúng tôi sao?"
Giang Tử Khâm nhìn thấy ánh mắt nhiều người như vậy đều đồng loạt nhìn về phía cô, có chút không được tự nhiên, tay nắm ở trên tay áo, "Tôi chỉ tùy tiện tới xem, mọi người tiếp tục đi, không cần để ý tới tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Hoài không hiểu tâm tư của tiểu thư, anh ta gãi đầu nói: "Vậy được rồi, nếu tiểu thư cần thì gọi tôi một tiếng là được. Tôi là tổ trưởng tổ C, cô có thể gọi tôi là Triệu Hoài.”
Giang Tử Khâm gật đầu, lại làm bộ lơ đãng hỏi: "Mấy ngày hôm trước có phải cha tôi đã tới đây không?"
Hôm đó khi buổi đấu giá tiến hành được một nửa thì Giang Minh đã rời đi, cô mơ hồ nhớ rằng lúc Lục Kim An tới có nói một câu “phòng thí nghiệm”, cho nên nơi xảy ra vấn đề rất có thể chính là phòng thí nghiệm.
Triệu Hoài lộ vẻ khó xử, "Giang tiên sinh quả thật đã tới, nhưng tôi là nghiên cứu viên của tổ ngoài, nơi xảy ra chuyện là tổ trong, phương hướng nghiên cứu của tổ trong tuyệt đối giữ bí mật, cho nên tôi cũng không rõ lắm.”
Giang Tử Khâm cũng không làm khó anh ta, Giang Minh thành thành lập phòng thí nghiệm tuyệt đối không chỉ đơn giản là để chữa bệnh cho cô, nghiên cứu bên ngoài càng giống như “nguỵ trang" cho người ngoài xem, mà nghiên cứu thực sự quan trọng đều là do thành viên tổ trong đang làm.
“Cám ơn chú Triệu," Giang Tử Khâm lễ phép mỉm cười với anh ta, hai lúm đồng tiền nhỏ bên miệng như ẩn như hiện, ngọt giống như hũ mật, xinh đẹp đến mức làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
“Ngài đi làm việc đi, tôi tự mình đi xem một vòng là được.”
Triệu Hoài dẫn cô đi chào hỏi đám nghiên cứu viên trẻ tuổi ở phía sau một chút, bọn họ ở trong phòng thí nghiệm lâu dài, rất ít có cơ hội đi ra ngoài, nào có thể gặp mặt người xinh đẹp như Giang Tử Khâm.
Triệu Hoài đi tới vị trí làm việc của mình, "Làm xong chuyện trong tay chưa? Rảnh rỗi đến ngốc nghếch rồi phải không? Ngại nhiệm vụ không đủ làm thì tới chỗ tôi, vừa lúc trong tay tôi đang còn mấy hạng mục chưa hoàn thành!"
Mấy nghiên cứu viên trẻ tuổi đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn nữa.
Giang Tử Khâm rất xinh đẹp, còn kiều diễm hơn so với bất kỳ người nào bọn họ từng gặp, chợt nhìn thấy người đẹp còn có dáng người quyến rũ cỡ này, dù là ai cũng sẽ không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Quý Yến Lễ im lặng không lên tiếng, ý tứ giữa hai hàng lông mày lại càng lạnh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro