Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 29
2024-09-23 02:03:40
Giống như... người chết.
Hoàn cảnh xung quanh không biết đã thay đổi bắt đầu từ khi nào.
Bốn phía hoàn toàn đen kịt, rợn người lại âm trầm.
Không khí rét lạnh chạy khắp toàn thân, trên cửa sắt đóng chặt trước mặt có chất lỏng gì đó chảy ra.
Giang Tử Khâm ngửi được một mùi tanh, nồng đậm đến nỗi gần như hóa thành thực thể.
Là máu.
Máu tuôn ra cuồn cuộn không ngừng từ khe cửa, làm cho cô muốn nôn mửa.
Nước mắt tràn đầy hốc mắt, Giang Tử Khâm không khống chế được cả người run rẩy, sự sợ hãi cực lớn gần như muốn nuốt chửng lấy cô. Lông mi dính nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng bệch không lộ ra một chút huyết sắc nào.
[Sợ hãi sao?]
Giọng nói phía sau trầm thấp, cực kỳ dễ nghe.
Người đàn ông rất cao, hơi cúi đầu xuống, đồ vật lạnh như băng thấm ướt dán lên cần cổ trắng mịn của Giang Tử Khâm.
Giang Tử Khâm cũng cảm giác có một khối băng ôm chặt lấy cô, khiến cho màu môi của cô bị đông lạnh trắng bệch.
“Anh là ai...?”
Giọng nói của thiếu nữ khẽ run, không biết là sợ hay là lạnh.
[Đừng sợ.]
...
Giang Tử Khâm khóc đến nỗi đuôi mắt đỏ tươi, giống như đóa hoa hồng mềm mịn mỏng manh, chỉ có thể dựa vào người khác mới có thể đứng vững.
[Tôi đau lòng. Yêu em còn không kịp.]
Giang Tử Khâm giống như bị người ta điểm huyệt, cô bị người nọ ôm vào trong ngực không thể động đậy.
Cô muốn chạy, lại sợ thứ không biết là người hay quỷ phía sau.
Sợ hắn sẽ giết cô.
Nước mắt to như hạt đậu chảy xuống từ trong mắt cô, nhỏ xuống cánh tay đang trói buộc thắt lưng cô.
Động tác hôn môi của "quỷ" phía sau dừng lại.
“Quý Yến Lễ…”
Cô luống cuống gọi tên Quý Yến Lễ, mặt đã đỏ au, yếu ớt đáng thương.
“Đừng chạm vào tôi…”
“Quỷ” phía sau thở dài, giọng nói mang theo chút khàn khàn như bị cát đá cọ qua.
[Tôi sẽ không tổn thương em.]
Cổ áo rộng thùng thình, bên trong là da thịt trắng đến chói mắt.
Giang Tử Khâm bị ức hiếp khóc lóc không ngừng, chợt nghe được “hắn” cảnh cáo ở bên tai.
[Không được vào phòng thí nghiệm nữa.]
[Đừng chọc giận tôi.]
Mồ hôi lạnh làm ướt thái dương Giang Tử Khâm, mặt mày xinh đẹp của cô rủ xuống, tiếng khóc rất nhỏ làm cho không khí xung quanh trở nên có chút ngột ngạt.
Vết máu lan tràn qua khe cửa đã chảy tới bên chân Giang Tử Khâm, mùi tanh hôi làm cho dạ dày cô cồn cào một trận.
“Muốn biết đằng sau cánh cửa là gì không?”
Giọng nói thanh thoát và trầm ấm của người đàn ông phía sau vang lên. Giang Tử Cầm cắn chặt môi dưới, hàng mi đen cong khẽ run rẩy.
Cô không nhúc nhích được, phía trước là máu nóng đặc sệt, phía sau lại rơi vào vòng tay của "quỷ".
Không giống với nhiệt độ ổn định của nhân loại, "đồ vật" phía sau bốc lên khí lạnh thấu xương, động tác lại vô cùng thô lỗ.
[Sao không nói lời nào?]
Móng tay của hắn bén nhọn, nhẹ nhàng vạch một cái là có thể cắt đứt động mạch chủ ở cổ.
Uy hiếp tử vong bao phủ Giang Tử Khâm, bên miệng cô tràn ra tiếng nức nở mềm mại đáng thương, đứng cũng đứng không vững.
Người đàn ông khép lông mi dài lại, đôi mắt của hắn là màu đỏ tươi, như mãnh thú khát máu, đôi tay tái nhợt che hai mắt của cô lại.
[Tôi cho em xem.]
Lúc hắn dời tay đi, Giang Tử Khâm thấy được cảnh tượng phía sau cửa.
Đó quả thực là địa ngục nhân gian.
Vô số bộ phận của thi thể nhân loại rơi xuống mặt đất, trong phòng thí nghiệm vô cùng lộn xộn, tràn đầy máu tươi.
Hoàn cảnh xung quanh không biết đã thay đổi bắt đầu từ khi nào.
Bốn phía hoàn toàn đen kịt, rợn người lại âm trầm.
Không khí rét lạnh chạy khắp toàn thân, trên cửa sắt đóng chặt trước mặt có chất lỏng gì đó chảy ra.
Giang Tử Khâm ngửi được một mùi tanh, nồng đậm đến nỗi gần như hóa thành thực thể.
Là máu.
Máu tuôn ra cuồn cuộn không ngừng từ khe cửa, làm cho cô muốn nôn mửa.
Nước mắt tràn đầy hốc mắt, Giang Tử Khâm không khống chế được cả người run rẩy, sự sợ hãi cực lớn gần như muốn nuốt chửng lấy cô. Lông mi dính nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng bệch không lộ ra một chút huyết sắc nào.
[Sợ hãi sao?]
Giọng nói phía sau trầm thấp, cực kỳ dễ nghe.
Người đàn ông rất cao, hơi cúi đầu xuống, đồ vật lạnh như băng thấm ướt dán lên cần cổ trắng mịn của Giang Tử Khâm.
Giang Tử Khâm cũng cảm giác có một khối băng ôm chặt lấy cô, khiến cho màu môi của cô bị đông lạnh trắng bệch.
“Anh là ai...?”
Giọng nói của thiếu nữ khẽ run, không biết là sợ hay là lạnh.
[Đừng sợ.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Giang Tử Khâm khóc đến nỗi đuôi mắt đỏ tươi, giống như đóa hoa hồng mềm mịn mỏng manh, chỉ có thể dựa vào người khác mới có thể đứng vững.
[Tôi đau lòng. Yêu em còn không kịp.]
Giang Tử Khâm giống như bị người ta điểm huyệt, cô bị người nọ ôm vào trong ngực không thể động đậy.
Cô muốn chạy, lại sợ thứ không biết là người hay quỷ phía sau.
Sợ hắn sẽ giết cô.
Nước mắt to như hạt đậu chảy xuống từ trong mắt cô, nhỏ xuống cánh tay đang trói buộc thắt lưng cô.
Động tác hôn môi của "quỷ" phía sau dừng lại.
“Quý Yến Lễ…”
Cô luống cuống gọi tên Quý Yến Lễ, mặt đã đỏ au, yếu ớt đáng thương.
“Đừng chạm vào tôi…”
“Quỷ” phía sau thở dài, giọng nói mang theo chút khàn khàn như bị cát đá cọ qua.
[Tôi sẽ không tổn thương em.]
Cổ áo rộng thùng thình, bên trong là da thịt trắng đến chói mắt.
Giang Tử Khâm bị ức hiếp khóc lóc không ngừng, chợt nghe được “hắn” cảnh cáo ở bên tai.
[Không được vào phòng thí nghiệm nữa.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Đừng chọc giận tôi.]
Mồ hôi lạnh làm ướt thái dương Giang Tử Khâm, mặt mày xinh đẹp của cô rủ xuống, tiếng khóc rất nhỏ làm cho không khí xung quanh trở nên có chút ngột ngạt.
Vết máu lan tràn qua khe cửa đã chảy tới bên chân Giang Tử Khâm, mùi tanh hôi làm cho dạ dày cô cồn cào một trận.
“Muốn biết đằng sau cánh cửa là gì không?”
Giọng nói thanh thoát và trầm ấm của người đàn ông phía sau vang lên. Giang Tử Cầm cắn chặt môi dưới, hàng mi đen cong khẽ run rẩy.
Cô không nhúc nhích được, phía trước là máu nóng đặc sệt, phía sau lại rơi vào vòng tay của "quỷ".
Không giống với nhiệt độ ổn định của nhân loại, "đồ vật" phía sau bốc lên khí lạnh thấu xương, động tác lại vô cùng thô lỗ.
[Sao không nói lời nào?]
Móng tay của hắn bén nhọn, nhẹ nhàng vạch một cái là có thể cắt đứt động mạch chủ ở cổ.
Uy hiếp tử vong bao phủ Giang Tử Khâm, bên miệng cô tràn ra tiếng nức nở mềm mại đáng thương, đứng cũng đứng không vững.
Người đàn ông khép lông mi dài lại, đôi mắt của hắn là màu đỏ tươi, như mãnh thú khát máu, đôi tay tái nhợt che hai mắt của cô lại.
[Tôi cho em xem.]
Lúc hắn dời tay đi, Giang Tử Khâm thấy được cảnh tượng phía sau cửa.
Đó quả thực là địa ngục nhân gian.
Vô số bộ phận của thi thể nhân loại rơi xuống mặt đất, trong phòng thí nghiệm vô cùng lộn xộn, tràn đầy máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro