Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 33
2024-09-23 02:03:40
Trên cửa còn treo bảng hiệu đang sửa chữa, so với ban đầu họ nhìn thấy thì không có gì khác nhau.
“Thật sự không có…”
Giang Tử Khâm sững sờ nhìn cửa sắt.
“Đại tiểu thư,” Quý Yến Lễ rũ mắt nhìn sợi tóc mềm mại của cô, giọng nói chậm rãi, "Lúc trước cô vừa tới đây đã ngất xỉu vì hạ đường huyết, nhất thời nhìn lầm cũng là bình thường.”
Giang Tử Khâm nói khẽ run, "Nhưng mà…”
"Anh không thấy gì sao?"
Nhiều máu như vậy, cho dù lau sạch toàn bộ cũng không có cách nào không để lại một chút dấu vết trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng cánh cửa trước mặt lại thật sự một chút vết máu cũng không có, cũng không có những âm thanh quỷ dị kia.
Điều này thật sự quá kỳ lạ.
“Không có.”
Quý Yến Lễ nhẹ giọng nói: "Tôi ôm ngài đi nhé.”
Giang Tử Khâm đi chân trần, mặt đất lại là sắt, rất lạnh, mắt cá chân tinh tế của cô đã nổi lên màu đỏ.
Một tay của Quý Yến Lễ bị cô nắm, tay kia còn cầm ly sữa ấm, dọc theo đường đi vội vàng đi theo Giang Tử Khâm, cũng không rớt ra.
"Uống cái này trước đã."
Giang Tử Khâm nhận lấy sữa trong tay Quý Yến Lễ, cô vẫn rất không có cảm giác an toàn, túm tay áo hắn không buông.
Sau khi uống xong, bên môi dính chút sữa đọng.
Bên môi hiện ra ánh nước mê người.
Ánh mắt Quý Yến Lễ sâu thẳm nguy hiểm.
Có một ly sữa bò vào bụng, trong lồng ngực đều ấm áp dễ chịu, tinh thần căng thẳng được thả lỏng một chút, lúc này mới phát hiện ra rất lạnh.
Quý Yến Lễ nói: "Tôi ôm ngài đi, không mang giày đi lại sẽ bị cảm lạnh.”
Điều hòa trong phòng thí nghiệm bật rất thấp, cô buông tay Quý Yến Lễ ra, lắc đầu.
“Tôi có thể tự đi.”
Đã gặp qua sự việc kỳ dị hai lần, không thể nào lại là trùng hợp.
Những gì mà cô thấy trước đó đã xảy ra.
Giang Tử Khâm như có điều suy nghĩ nắm chặt cái ly không.
Quý Yến Lễ vươn tay ra, đầu ngón tay nóng bỏng lau qua khóe miệng mềm mại ướt át của Giang Tử Khâm, lau đi một chút sữa kia.
"Đây, sữa."
Giang Tử Khâm sửng sốt, chỉ thấy Quý Yến Lễ điềm nhiên như không nhìn cô cứng ngắc, không biết là cố ý hay là vô tình, vết chai thô ráp trên ngón tay anh cọ qua đôi môi đỏ mọng của cô, chà xát hai cái ở phía trên.
“Được rồi.”
Mềm hơn tưởng tượng.
Màu đỏ tươi trong mắt Quý Yến Lễ chợt lóe lên, cánh tay buông xuống, ngón tay xoa vào nhau nơi Giang Tử Khâm không nhìn thấy.
“Ngài đứng yên đừng nhúc nhích.”
Giang Tử Khâm: "...?”
Quý Yến Lễ: "Tôi đi lấy giày cho ngài.”
Động tác của hắn nhanh, không lâu sau đã trở lại, trong tay không chỉ có một đôi giày mà còn có một đôi...
Vớ trắng tinh khiết.
Giang Tử Khâm: "...?”
Quý Yến Lễ giải thích: "Giữ ấm.”
Giang Tử Khâm không nghi ngờ hắn, cô duỗi tay ra, ý bảo Quý Yến Lễ đưa cho cô là được.
Quý Yến Lễ không cho.
Hắn quỳ một gối trên mặt đất, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt mang lại cảm giác cao quý và xa cách khó nắm bắt.
Giang Tử Khâm như bị điện giật muốn thu hồi chân, vết thương rách da trên đùi lại bị ma sát một chút, đau đến nỗi nước mắt của cô sắp rơi xuống, trên lông mi đen nhánh cong cong dính nước mắt.
“Đau…”
Trong đùi nóng rát.
Quý Yến Lễ nâng một chân của cô lên, bàn tay dán vào bắp chân, tựa như đang nâng đồ sứ dễ vỡ, mềm mại quá thể, sợ lại làm đau cô.
“Sắp xong rồi.”
Tay kia của hắn cầm đôi vớ kia, thong thả đi vào cho Giang Tử Khâm.
“Thật sự không có…”
Giang Tử Khâm sững sờ nhìn cửa sắt.
“Đại tiểu thư,” Quý Yến Lễ rũ mắt nhìn sợi tóc mềm mại của cô, giọng nói chậm rãi, "Lúc trước cô vừa tới đây đã ngất xỉu vì hạ đường huyết, nhất thời nhìn lầm cũng là bình thường.”
Giang Tử Khâm nói khẽ run, "Nhưng mà…”
"Anh không thấy gì sao?"
Nhiều máu như vậy, cho dù lau sạch toàn bộ cũng không có cách nào không để lại một chút dấu vết trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng cánh cửa trước mặt lại thật sự một chút vết máu cũng không có, cũng không có những âm thanh quỷ dị kia.
Điều này thật sự quá kỳ lạ.
“Không có.”
Quý Yến Lễ nhẹ giọng nói: "Tôi ôm ngài đi nhé.”
Giang Tử Khâm đi chân trần, mặt đất lại là sắt, rất lạnh, mắt cá chân tinh tế của cô đã nổi lên màu đỏ.
Một tay của Quý Yến Lễ bị cô nắm, tay kia còn cầm ly sữa ấm, dọc theo đường đi vội vàng đi theo Giang Tử Khâm, cũng không rớt ra.
"Uống cái này trước đã."
Giang Tử Khâm nhận lấy sữa trong tay Quý Yến Lễ, cô vẫn rất không có cảm giác an toàn, túm tay áo hắn không buông.
Sau khi uống xong, bên môi dính chút sữa đọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên môi hiện ra ánh nước mê người.
Ánh mắt Quý Yến Lễ sâu thẳm nguy hiểm.
Có một ly sữa bò vào bụng, trong lồng ngực đều ấm áp dễ chịu, tinh thần căng thẳng được thả lỏng một chút, lúc này mới phát hiện ra rất lạnh.
Quý Yến Lễ nói: "Tôi ôm ngài đi, không mang giày đi lại sẽ bị cảm lạnh.”
Điều hòa trong phòng thí nghiệm bật rất thấp, cô buông tay Quý Yến Lễ ra, lắc đầu.
“Tôi có thể tự đi.”
Đã gặp qua sự việc kỳ dị hai lần, không thể nào lại là trùng hợp.
Những gì mà cô thấy trước đó đã xảy ra.
Giang Tử Khâm như có điều suy nghĩ nắm chặt cái ly không.
Quý Yến Lễ vươn tay ra, đầu ngón tay nóng bỏng lau qua khóe miệng mềm mại ướt át của Giang Tử Khâm, lau đi một chút sữa kia.
"Đây, sữa."
Giang Tử Khâm sửng sốt, chỉ thấy Quý Yến Lễ điềm nhiên như không nhìn cô cứng ngắc, không biết là cố ý hay là vô tình, vết chai thô ráp trên ngón tay anh cọ qua đôi môi đỏ mọng của cô, chà xát hai cái ở phía trên.
“Được rồi.”
Mềm hơn tưởng tượng.
Màu đỏ tươi trong mắt Quý Yến Lễ chợt lóe lên, cánh tay buông xuống, ngón tay xoa vào nhau nơi Giang Tử Khâm không nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngài đứng yên đừng nhúc nhích.”
Giang Tử Khâm: "...?”
Quý Yến Lễ: "Tôi đi lấy giày cho ngài.”
Động tác của hắn nhanh, không lâu sau đã trở lại, trong tay không chỉ có một đôi giày mà còn có một đôi...
Vớ trắng tinh khiết.
Giang Tử Khâm: "...?”
Quý Yến Lễ giải thích: "Giữ ấm.”
Giang Tử Khâm không nghi ngờ hắn, cô duỗi tay ra, ý bảo Quý Yến Lễ đưa cho cô là được.
Quý Yến Lễ không cho.
Hắn quỳ một gối trên mặt đất, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt mang lại cảm giác cao quý và xa cách khó nắm bắt.
Giang Tử Khâm như bị điện giật muốn thu hồi chân, vết thương rách da trên đùi lại bị ma sát một chút, đau đến nỗi nước mắt của cô sắp rơi xuống, trên lông mi đen nhánh cong cong dính nước mắt.
“Đau…”
Trong đùi nóng rát.
Quý Yến Lễ nâng một chân của cô lên, bàn tay dán vào bắp chân, tựa như đang nâng đồ sứ dễ vỡ, mềm mại quá thể, sợ lại làm đau cô.
“Sắp xong rồi.”
Tay kia của hắn cầm đôi vớ kia, thong thả đi vào cho Giang Tử Khâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro