Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 41
2024-09-23 02:03:40
“Không cần thay.”
Lục Kim An kéo phẳng nếp nhăn trên thân váy của cô, nhẹ nhàng nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, ngài đi theo tôi.”
Giang Tử Khâm còn không kịp nói chuyện đã bị Lục Kim An nửa ép buộc kéo đến trước một cánh cửa.
Lục Kim An đẩy cửa ra, Giang Minh đã sớm ngồi ở vị trí chính, trên bàn ăn bày đủ các loại bánh ngọt tinh xảo xa hoa.
Mà bên cạnh Giang Minh là một người mà cô quen mặt đến mức không thể quen hơn.
Nham Thanh nhìn thấy Giang Tử Khâm đứng ngoài cửa, hắn ta giơ chén rượu đỏ trong tay về phía cô, trong đôi mắt màu xanh băng mang theo tính xâm lược rõ rệt, giọng nói khàn khàn từ tính.
“Lại gặp mặt em rồi.”
Giang Tử Khâm giống như con mèo nhỏ mẫn cảm, đôi mắt hạnh xinh đẹp đã trợn tròn.
Cô hận không thể quay đầu bỏ chạy, hai chân có chút như nhũn ra, tiếng tim đập nhanh đến tận cổ họng.
“Sao, hai người quen nhau à?”
Giang Minh nhìn con gái mình, lại nhìn Nham Thanh ngồi một bên.
Nham Thanh nhếch môi cười với cô rồi nói: "Quen, chúng ta vừa mới gặp nhau.”
Hắn ta nhìn về phía Giang Tử Khâm, nụ cười càng thêm sáng lạn, có chút mập mờ, "Cô nói phải không, Giang tiểu thư.”
Giang Tử Khâm bị ánh mắt kia của hắn ta nhìn chằm chằm, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà.
Cô cắn môi, cánh môi bị cô cắn ửng đỏ lấp lánh, bắt đầu hơi sưng, giọng nói run rẩy.
“Vâng.”
Giang Minh cười ha ha, ông nói: "Thì ra là quen biết! Vậy thì càng tốt. Đều là duyên phận, cha cũng không giới thiệu nhiều. Aida, Tử Khâm, lại đây ngồi.”
Nội tâm Giang Tử Khâm vô cùng kháng cự, ai có thể nghĩ đến hôm nay khách tới lại là Nham Thanh chứ.
Hơn nữa, hơn nữa cô vừa mới tát hắn ta một cái...
Giang Minh để cô ngồi ở bên kia, vừa vặn đối diện với Nham Thanh.
Nham Thanh còn đang uống rượu, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra thì cũng không có gì khác thường.
Hắn ta chú ý tới tầm mắt của Giang Tử Khâm quét ở trên mặt mình, lại không dám nhìn nhiều, tỏ vẻ rụt rè.
Dấu đỏ trên mặt đã nhạt đi không ít, không nhìn kỹ thì còn không phát hiện ra.
Ánh mắt Nham Thanh có chút nghiền ngẫm, sờ sờ khóe môi.
[Ảnh chụp.]
Hắn ta mở miệng, lại không phát ra âm thanh, để Giang Tử Khâm đọc khẩu hình.
Động tác rất nhỏ, chỉ có Giang Tử Khâm đối diện hắn ta mới nhìn thấy.
Giang Tử Khâm nắm chặt bộ đồ ăn.
Hắn ta đang đe dọa cô.
Nham Thanh cười với cô, trong nụ cười tràn đầy sự xâm chiếm.
Hai bên chiếc váy dài màu đen trên người Giang Tử Khâm là xẻ tà, sau khi ngồi xuống, làn váy phía sau rủ xuống ghế, lộ ra một phần lớn da thịt trắng như tuyết, loáng thoáng có thể nhìn thấy một ít chỗ hồng phấn mập mờ.
Lục Kim An đang sắp xếp người làm mang thức ăn lên, tầm mắt quét tới đôi chân trắng như tuyết của đại tiểu thư, ánh mắt hơi trầm xuống.
Anh cầm một miếng vải, đắp lên đùi đại tiểu thư.
"Cảm ơn."
Giang Tử Khâm quay đầu nhỏ giọng nói cám ơn với anh, giọng nói dịu dàng giống như lúc thủy triều xuống.
Cánh tay đặt trên miếng vải đỏ trắng tới chói mắt, da thịt yếu ớt cũng bị hằn một dấu đỏ.
Giống như hoa hồng được nuông chiều trong nhà kính, chưa từng trải qua bất kỳ mưa gió tẩy rửa nào.
Không có chỗ nào không xinh đẹp.
Lục Kim An vốn định đứng dậy tiếp tục bày biện, nhưng anh lại không có ý định di chuyển.
Đáy mắt anh cuồn cuộn sóng đen, nghĩ đến hình ảnh vừa mới nhìn thấy—
Lục Kim An kéo phẳng nếp nhăn trên thân váy của cô, nhẹ nhàng nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, ngài đi theo tôi.”
Giang Tử Khâm còn không kịp nói chuyện đã bị Lục Kim An nửa ép buộc kéo đến trước một cánh cửa.
Lục Kim An đẩy cửa ra, Giang Minh đã sớm ngồi ở vị trí chính, trên bàn ăn bày đủ các loại bánh ngọt tinh xảo xa hoa.
Mà bên cạnh Giang Minh là một người mà cô quen mặt đến mức không thể quen hơn.
Nham Thanh nhìn thấy Giang Tử Khâm đứng ngoài cửa, hắn ta giơ chén rượu đỏ trong tay về phía cô, trong đôi mắt màu xanh băng mang theo tính xâm lược rõ rệt, giọng nói khàn khàn từ tính.
“Lại gặp mặt em rồi.”
Giang Tử Khâm giống như con mèo nhỏ mẫn cảm, đôi mắt hạnh xinh đẹp đã trợn tròn.
Cô hận không thể quay đầu bỏ chạy, hai chân có chút như nhũn ra, tiếng tim đập nhanh đến tận cổ họng.
“Sao, hai người quen nhau à?”
Giang Minh nhìn con gái mình, lại nhìn Nham Thanh ngồi một bên.
Nham Thanh nhếch môi cười với cô rồi nói: "Quen, chúng ta vừa mới gặp nhau.”
Hắn ta nhìn về phía Giang Tử Khâm, nụ cười càng thêm sáng lạn, có chút mập mờ, "Cô nói phải không, Giang tiểu thư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Tử Khâm bị ánh mắt kia của hắn ta nhìn chằm chằm, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà.
Cô cắn môi, cánh môi bị cô cắn ửng đỏ lấp lánh, bắt đầu hơi sưng, giọng nói run rẩy.
“Vâng.”
Giang Minh cười ha ha, ông nói: "Thì ra là quen biết! Vậy thì càng tốt. Đều là duyên phận, cha cũng không giới thiệu nhiều. Aida, Tử Khâm, lại đây ngồi.”
Nội tâm Giang Tử Khâm vô cùng kháng cự, ai có thể nghĩ đến hôm nay khách tới lại là Nham Thanh chứ.
Hơn nữa, hơn nữa cô vừa mới tát hắn ta một cái...
Giang Minh để cô ngồi ở bên kia, vừa vặn đối diện với Nham Thanh.
Nham Thanh còn đang uống rượu, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra thì cũng không có gì khác thường.
Hắn ta chú ý tới tầm mắt của Giang Tử Khâm quét ở trên mặt mình, lại không dám nhìn nhiều, tỏ vẻ rụt rè.
Dấu đỏ trên mặt đã nhạt đi không ít, không nhìn kỹ thì còn không phát hiện ra.
Ánh mắt Nham Thanh có chút nghiền ngẫm, sờ sờ khóe môi.
[Ảnh chụp.]
Hắn ta mở miệng, lại không phát ra âm thanh, để Giang Tử Khâm đọc khẩu hình.
Động tác rất nhỏ, chỉ có Giang Tử Khâm đối diện hắn ta mới nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Tử Khâm nắm chặt bộ đồ ăn.
Hắn ta đang đe dọa cô.
Nham Thanh cười với cô, trong nụ cười tràn đầy sự xâm chiếm.
Hai bên chiếc váy dài màu đen trên người Giang Tử Khâm là xẻ tà, sau khi ngồi xuống, làn váy phía sau rủ xuống ghế, lộ ra một phần lớn da thịt trắng như tuyết, loáng thoáng có thể nhìn thấy một ít chỗ hồng phấn mập mờ.
Lục Kim An đang sắp xếp người làm mang thức ăn lên, tầm mắt quét tới đôi chân trắng như tuyết của đại tiểu thư, ánh mắt hơi trầm xuống.
Anh cầm một miếng vải, đắp lên đùi đại tiểu thư.
"Cảm ơn."
Giang Tử Khâm quay đầu nhỏ giọng nói cám ơn với anh, giọng nói dịu dàng giống như lúc thủy triều xuống.
Cánh tay đặt trên miếng vải đỏ trắng tới chói mắt, da thịt yếu ớt cũng bị hằn một dấu đỏ.
Giống như hoa hồng được nuông chiều trong nhà kính, chưa từng trải qua bất kỳ mưa gió tẩy rửa nào.
Không có chỗ nào không xinh đẹp.
Lục Kim An vốn định đứng dậy tiếp tục bày biện, nhưng anh lại không có ý định di chuyển.
Đáy mắt anh cuồn cuộn sóng đen, nghĩ đến hình ảnh vừa mới nhìn thấy—
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro